Yêu Thầm Nồng Nhiệt

Chương 18






Edit: Cá
Beta: Esther
**********
"Dì Tố Tố!" Lâm Vãn hơi phấn khích, cô trực tiếp chạy qua đó ra sức ôm lấy hai chân nàng rồi ngước mặt lên giả vờ đáng yêu nói: "Con còn tưởng là dì sẽ không tới chứ."
"Sinh nhật của con sao dì lại không tới được." Liễu Tố Tố cúi đầu cười dịu dàng với cô.
"Nhưng sao dì Tố Tố lại biết hôm nay là sinh nhật của con?" Lâm Vãn tò mò hỏi.
"Lúc trước khi ở phòng tập múa dì từng nghe cô Trịnh nói qua nên ghi nhớ lại." Liễu Tố Tố nói.
Lâm Vãn bị sự tỉ mỉ của dì Tố Tố làm cho cảm động.

Việc nàng có thể tới đây chính là món quà sinh nhật lớn nhất năm nay của cô.
"Tố Tố, em tới rồi à? Quá khách sáo rồi, mau vào trong nhà đi." Trịnh Mỹ Khiết nghe thấy tiếng liền đi ra cửa.
Không sai, xưng hô của mẹ Lâm Vãn với dì Tố Tố đã từ cô Tố Tố của ban đầu chuyển thành Tố Tố, càng thân thiết hơn.

Nhưng mà bố cô hiện giờ vẫn gọi nàng là cô Tố Tố vừa lễ độ lại không mất tính đúng mực.
"Tiểu Vãn, mau rót trà cho Tố Tố, mẹ còn phải vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngày hôm nay." Trịnh Mỹ Khiết phân phó.

"Dạ, con biết rồi ạ." Lâm Vãn vui vẻ đáp lời, mấy chuyện nhỏ nhặt này cho dù mẹ cô không nói thì cô cũng sẽ chủ động làm.
"Dì Tố Tố, mời dì uống trà." Lâm Vãn bưng ly nước qua, dùng hai bàn tay bé nhỏ dâng lên.
"Cảm ơn Tiểu Vãn." Liễu Tố Tố cười niềm nở rồi đưa tay ra đỡ lấy.

Lúc này nàng mới để ý thấy trong phòng còn có một bé gái, nhìn có vẻ bằng tuổi Lâm Vãn.

Nàng không nhịn được liền hỏi: "Cô bé này là..."
"Cậu ấy là Lý Lý, là người bạn thân nhất của con, ở ngay sát vách nhà con ạ." Lâm Vãn giới thiệu xong cô kéo tay của Chu Lý Lý nói: "Người này là dì Tố Tố của mình."
Hôm nay người luôn luôn hướng ngoại như Chu Lý Lý lại hơi rụt rè.

Từ lúc bắt đầu cô bé không nói một lời nào hết,
Lâm Vãn lại không để ý đến.

Bởi vì toàn bộ quá trình lực chú ý của cô chỉ đặt trên người một người mà thôi.
Bởi vì ngồi chờ cơm tối hơi nhàm chán, Lâm Vãn chủ động mời dì Tố Tố đến phòng cô chơi, mặc dù cũng không có gì để chơi nhưng đi xung quanh rồi quay vòng lại cũng có thể giết thời gian.
Chu Lý Lý cũng đi theo nhưng cô bé vẫn như trước không nói một lời nào, không còn hoạt bát như ngày thường nữa.
Nàng nhận lời mời đến phòng Lâm Vãn, phòng của cô là một gian phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.

Phòng cô không có tí nào giống với phòng của một đứa bé 5 tuổi cả Trong phòng không có đồ chơi rơi rớt lung tung mà ngược lại trên giá sách còn có một chồng sách được xếp gọn chỉnh tề.

Liễu Tố Tố tò mò tiến lên trước cầm một quyển sách lên, nhịn không được mà hỏi: "Bây giờ con đã có thể đọc mấy quyển sách này rồi sao?"
Lâm Vãn gật đầu đầy tự hào, mong đợi sự khen ngợi từ đối phương.
Liễu Tố Tố lật mở trang sách, mỉm cười: "Đúng là một đứa bé thông minh!"
Lâm Vãn bên này giống như con cún con vui vẻ chạy quanh Liễu Tố Tố.

Chu Lý Lý ở một bên lại không được vui vẻ cho lắm, cô bé không chịu nổi nữa mà đưa tay ra kéo lấy góc áo của Lâm Vãn nói: "Vãn Vãn, cậu chơi với mình đi."
Lúc này, Lâm Vãn mới nhận ra rằng bản thân cô hơi lạnh nhạt với cô bé.

Cô không thể vì Lý Lý tuổi còn nhỏ mà không để cảm xúc của cô bé ở trong mắt mình, cô lại càng không thể trọng sắc khinh bạn được.


Vì bồi thường cho cô bé, Lâm Vãn kéo Chu Lý Lý tới trước một cái rương, bên trong đều là mấy con búp bê barbie do cô thu thập được.
Lâm Vãn dùng sức ôm cái rương lên rồi quay người lại nói với Chu Lý Lý: "Lý Lý, hôm nay mấy con búp bê này tặng hết cho cậu đấy."
Ánh mắt Chu Lý Lý vô cùng chấn động: "Nhưng đây đều là mấy con búp bê bình thường Vãn Vãn thích nhất mà."
"Không sao, mình cho cậu hết." Lâm Vãn rất hào phóng nói.
Nhận được món quà đầy hào phóng của Lâm Vãn, trong chốc lát Chu Lý Lý liền vui vẻ trở lại.

Thậm chí cô bé còn ngồi bệt xuống đất lấy một con búp bê trong rương ra chơi đùa.
Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm, trẻ con quả nhiên là dễ dỗ dành mà.
Tới giờ ăn tối, với tài nghệ nấu nướng của mẹ kết hợp cùng với sự dày công của bố, hai người đã hoàn thành một bàn tiệc lớn đầy đồ ăn ngon.

Ở cái thời đại này có thể nói chỉ có vào dịp lễ tết mới có thể ăn được mấy món ngon này.
"Tiểu Vãn, ăn nhiều thịt chút cho cao thêm." Trịnh Mỹ Khiết vừa nói vừa gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát của Lâm Vãn, đồng thời vì chăm sóc một vị khách nhỏ khác mà bà cũng gắp một miếng sườn cho Lý Lý.
Lâm Vãn quay mặt qua nhìn về phía Liễu Tố Tố nói: "Dì Tố Tố, dì ăn sườn đi ạ, mẹ con làm ngon lắm."
Liễu Tố Tố hơi ngại ngùng, nàng gắp một miếng cho vào bát của mình.

Lâm Vãn thật sự không thể tiếp tục đứng nhìn như vậy nữa, cô cảm thấy dì Tố Tố quá nhút nhát rồi.

Lâm Vãn dứt khoát dùng đôi đũa mà cô chưa đụng vào, chủ động gắp một ít thức ăn cho nàng.
"Dì Tố Tố gầy quá, dì cũng phải ăn nhiều lên." Sau đó cô còn dùng giọng nói trẻ con giải thích thêm một câu cho bản thân mình.
Liễu Tố Tố bị cô chọc cười: "Dì không có vấn đề gì hết, ngược lại là con đấy, cơ thể đang phát triển phải ăn nhiều một chút."
Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu, cô bắt đầu mải miết và cơm.
Lúc này Chu Lý Lý luôn cắm mặt ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu: "Sau ngày hôm nay, có phải là Vãn Vãn 6 tuổi rồi không?"
"Đúng vậy, Lý Lý của chúng ta cũng sắp tròn 6 tuổi rồi." Trịnh Mỹ Khiết nói.
Chu Lý Lý gật đầu: "Cháu nhỏ hơn Vãn Vãn một tháng, mẹ cháu nói sau 6 tuổi thì phải học tiểu học rồi, cháu đã lớn rồi."
Nhờ Chu Lý Lý nhắc nhở mà Lâm Vãn mới chú ý đến, bây giờ bản thân cô đã 6 tuổi rồi.
Sắp rồi, cô sắp trưởng thành rồi.
Lâm Vãn liếc trộm người bên cạnh một cái, không nhịn được mà thầm cầu nguyện trong lòng.

Nhất định phải chờ con, dù có thế nào đi nữa thì dì cũng phải chờ con.
Bây giờ cô chỉ ước có thể lập tức trở thành người lớn.


Nhưng cô lại muốn nhân cơ hội này tích lũy thêm một vài thứ, nâng cao thêm năng lực của bản thân.

Như vậy mới có thể bảo đảm sẽ mang tới cảm giác an toàn cho người mình thích.
Một người không có năng lực thì không có tư cách để yêu đương.

Đến bản thân mà còn không lo nổi thì lấy cái gì lo cho người yêu chứ!
Bởi vì biết rõ điều này, Lâm Vãn lại bắt đầu cảm thấy mọi thứ vừa đúng lúc, thời gian không sớm cũng chẳng muộn.

Cô của bây giờ có được cơ hội nâng cao bản thân thì phải biết nắm lấy cho thật chắc.
Sau bữa cơm, mẹ cô đặt bánh mà dì Tố Tố mang đến lên bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ.

Bố cô bắt đầu cắm nến lên, sau khi châm nến thì tắt đèn đi.
Tất cả mọi người bắt đầu ngồi vây quanh nhau để Lâm Vãn cầu nguyện.
Hai tay của Lâm Vãn đan vào nhau, cô nhắm mắt lại yên lặng cầu nguyện: Hy vọng đời này có thể ở bên dì Tố Tố.
Cầu nguyện xong rồi, Lâm Vãn một hơi thổi tắt hết nến, bởi vì chỉ có 6 cây nến nên cũng không phải là chuyện gì khó khăn hết.
Căn phòng trở nên tối tăm, nhưng chỉ một lát sau đèn lại được bật lên.
Trịnh Mỹ Khiết tò mò hỏi: "Tiểu Vãn của chúng ta cầu nguyện gì thế?"
Lâm Vãn cố ý đặt ngón tay lên môi, suỵt một cái rồi nói: "Điều ước mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm đâu mẹ."
"Dì đoán chắc chắn là con ước thi cuối kỳ có thể đạt được thành tích tốt." Liễu Tố Tố vừa cười vừa nói.
Lâm Vãn thần bí lắc đầu, đôi mắt cô chuyên chú đặt trên người Liễu Tố Tố, giọng điệu lém lỉnh nói: "Dì Tố Tố không thể đoán được đâu."
Trước khi Lâm Vãn chính miệng bày tỏ tình cảm của mình sẽ không có bất cứ ai biết được bí mật của cô.

Đây có lẽ là tình yêu thầm lặng diễn ra lâu dài nhất cũng nồng nhiệt nhất..