Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 17: Mờ ám




Hai người rất nhanh đã tới bệnh viện để khám khẩn cấp.

Trình Duyệt nói sơ qua cho bác sĩ biết bệnh tình của mình, bác sĩ cũng để anh ngồi xuống kiểm tra.

Diệp Kính Hy nhìn Trình Duyệt, biểu tình trên mặt tựa hồ có chút đau lòng, quay sang nói với bác sĩ: “Bác sĩ, có thể cho anh ấy uống thuốc giảm đau được không? Anh ấy đã chịu đựng khá lâu rồi.”

Bác sĩ nghiêm túc nói: “Không được, cậu ấy hiện giờ đang bị đau bụng cấp tính, nguyên nhân đau bụng có rất nhiều, thậm chí có thể dẫn tới chết người. Nếu như tôi cho cậu ấy uống thuốc giảm đau để thoải mái hơn, vậy thì thuốc sẽ che đi mất tình trạng bệnh của cậu ấy khiến chúng tôi không thể chẩn đoán bệnh được, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.” Nói xong lại quay đầu nhìn Trình Duyệt, “Hy vọng các cậu hiểu cho.”

Diệp Kính Hy nhẹ nhàng cầm tay Trình Duyệt: “Vậy anh ráng nhịn một chút nhé.”

Trình Duyệt gật đầu, miễn cưỡng cười một cái: “Không sao đâu, cậu ra ngoài chờ đi.”

Cầm tay Trình Duyệt siết thật chặt, Diệp Kính Hy nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới xoay người đi ra ngoài khu kiểm tra cách ly.

Bác sĩ đỡ Trình Duyệt lên giường: “Nào, nằm xuống đây, cong chân lên một chút, tôi kiểm tra cho cậu.”

Trình Duyệt đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, toàn bộ thân thể đều căng cứng.

“Thả lỏng.” Bác sĩ lấy tay nhẹ nhàng ấn lên bụng anh, vừa nói chuyện để dời đi lực chú ý của anh, “Người đưa cậu tới là người nhà của cậu à?”

“Không, là bạn của tôi.”

Bác sĩ à một tiếng cười nói: “Bạn mà có thể nửa đêm nửa hôm đưa người tới bệnh viện, trên đời này không có mấy ai được như vậy đâu.”

Trình Duyệt không nói chuyện, đau đớn đã chiếm toàn bộ đầu óc anh, căn bản không có nghe được bác sĩ đang nói cái gì.

Kết quả chẩn đoán bệnh không ngờ lại là viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩ hỏi anh có phải cơn đau đã chuyển xuống bụng dưới rồi không, tay vừa ấn vừa hỏi đau chỗ nào, Trình Duyệt cứ ngây ngốc gật đầu đại, anh không biết bệnh tình của mình lại nghiêm trọng đến vậy. Trong lòng không khỏi thấy may mắn, may là Diệp Kính Hy ở đó, nếu không mình cứ như vậy tiếp tục ngốc mà chịu đựng là thủng ruột thừa ngay, mạng cũng toi luôn rồi.

Bác sĩ để anh làm kiểm tra thêm chút nữa, sau đó liền chuẩn bị giải phẫu gấp.

Diệp Kính Hy nghe xong kết quả kiểm tra cũng không hề nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn Trình Duyệt một lúc, sau đó cõng anh lên lưng đi vào khu giải phẫu.

Trình Duyệt tựa trên lưng Diệp Kính Hy, đối với việc vừa nãy mình cự tuyệt đi bệnh viện cảm thấy thật áy náy, vì vậy ghé vào tai đối phương nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới bệnh lại nghiêm trọng như vậy. Trước đây mỗi lần đau bụng thì chỉ cần uống thuốc là khỏe rồi.”

“Sau này thân thể có khó chịu, nhớ phải nói cho tôi biết, đừng có im ỉm mà chịu đựng như vậy.” Diệp Kính Hy thấp giọng nói.“Ừm… Tôi biết rồi.”

Trình Duyệt bị đẩy vào phòng giải phẫu, trên đường đi cảm thấy rất khẩn trương, Diệp Kính Hy vẫn nắm tay anh, khẽ nói: “Tôi ở bên ngoài chờ, chỉ là tiểu phẫu thôi, không sao đâu.”

Trình Duyệt cười đến có chút miễn cưỡng.

Bị đặt lên giường giải phẫu, trên đỉnh đầu là một chùm đèn lớn rất chói mắt, bác sĩ đều đã được đổi quần áo, đeo khẩu trang, đi tới đi lui xung quanh, y tá thì đẩy một xe dụng cụ có đủ dao nhỏ, kéo, nhíp, tất cả đều lấp lánh hàn quang dưới ánh đèn.

Trình Duyệt trong lòng rất hồi hộp, hai tay siết chặt lại, gương mặt trắng bệch.

Bác sĩ ở bên cạnh thấy thế bèn chọc anh nói: “Giải phẫu đơn giản thôi mà, sợ cái gì chứ, nhìn thằng nhóc này xem, sợ đến mặt mũi đều trắng bệch hết cả.”

Một bác sĩ khác phụ họa: “Cắt một lỗ nhỏ rồi lấy ruột thừa ra là được mà, ruột thừa to chừng đầu ngón tay chứ mấy, ban đầu ở trong người chỉ là phế vật mà thôi, nhưng lâu ngày sẽ bị nhiễm trùng. Có một vài nước, em bé vừa sinh xong đã cắt ruột thừa luôn rồi, cậu cứ thả lỏng đi, không có gì phải căng thẳng cả.”

Bọn họ vừa nói như thế xong, Trình Duyệt thấy có chút xấu hổ, thần kinh càng căng thêm.

Cho tôi xin đi, các người là bác sĩ đương nhiên là thấy không có gì rồi, nhưng mà dù gì thì nó cũng là phẫu thuật chứ bộ, phải rạch bụng ra rồi mới cắt ruột thừa được, nói thì dễ dàng lắm, nằm trên đây rồi xem có căng thẳng không, đến nhổ răng còn thấy căng thẳng nữa là… (anh đáng yêu quá =)))

Quần bị cởi xuống, thân thể thoáng chốc đều bị phơi lồ lộ dưới mắt bao nhiêu người, Trình Duyệt cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, lại sợ bọn họ sẽ cười nhạo mình, vì thế dứt khoát nhắm chặt mắt lại, hai hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy, không ngờ lại chọc cho đám bác sĩ cười ồ lên.

“Thằng nhóc này thật đúng là dễ đỏ mặt a.”

“Thanh niên bây giờ sao da mặt mỏng dữ vậy, cởi có cái quần cũng xấu hổ nữa. Chúng ta là bác sĩ cái gì mà chẳng thấy qua, cậu xấu hổ cái gì nha?”

“Nào nào, đừng nhúc nhích, để tôi tiêm thuốc tê cho cậu, một mũi thôi là không thấy đau nữa.”

Do được tiêm thuốc tê nên trong quá trình giải phẫu, Trình Duyệt đều có thể nghe được rõ ràng đám bác sĩ kia đang thảo luận cái gì.

“Đưa kéo.”, “Cắt bên kia thêm chút nữa…”, “Tìm được rồi sao…”, “Ai nha, ruột thừa của cậu ấy bé tí ti à…”, “Đúng đó, sao mà nhỏ vậy chứ.”, “Khâu cái này lại.”, “Nào, cắt nó…”, “Được rồi, khâu lại đi.”, “Da dẻ đẹp như vầy, đáng tiếc phải lưu lại sẹo rồi.”, “Hay là để bác sĩ Lý tới khâu đi, kỹ thuật khâu vết thương của anh ta, chỉ cần một mũi thôi thì thành tác phẩm nghệ thuật luôn đó.”

Trình Duyệt nghe mấy lời này mà mặt mày trắng bệch, không phải nói là trong phòng giải phẫu phải giữ im lặng sao, bọn họ cố ý phải không thế? Nằm ở trên bàn mổ, bị một đám bác sĩ y tá đùa giỡn, hoàn toàn không có cách nào phản kháng, tư vị này thật sự không hay chút nào.Giải phẫu rất nhanh đã xong, Trình Duyệt được đẩy ra ngoài. Diệp Kính Hy đang chờ ở ngoài cửa, vừa thấy Trình Duyệt đi ra liền tới bên cạnh nắm lấy tay anh.

“Thế nào rồi? Vết thương có đau không?”

Trình Duyệt lắc đầu: “Không đau.”

“Tôi giúp anh làm thủ tục nhập viện rồi, ở đây nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng về.”

“Ừm.”

Diệp Kính Hy cười cười, đẩy Trình Duyệt tới phòng bệnh ở lầu ba, ôm anh đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn lại.

Một cô y tá tới tiêm cho Trình Duyệt chút thuốc giảm nhiệt, sau đó nhắc nhở Diệp Kính Hy trông nom cẩn thận, có chuyện gì thì chỉ cần ấn nút ở đầu giường để gọi người tới là được. Chờ cô ta đi rồi, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại. Lúc này đêm đã khuya, Trình Duyệt phát hiện trong phòng chỉ có mình anh là bệnh nhân mà thôi, tâm tình lại không khỏi khẩn trương lên.

“Anh ngủ một chút đi, tôi ở bên cạnh trông anh.” Diệp Kính Hy ngồi ở bên giường, nhẹ giọng nói.

“Ừm.” Trình Duyệt an tâm nhắm hai mắt lại.

Không biết có phải là do mình bị bệnh hay không, Trình Duyệt cảm thấy ngữ khí của Diệp Kính Hy ngày hôm nay nói với anh lại đặc biệt dịu dàng.

***

Buổi sáng hôm sau bác sĩ tới kiểm tra Trình Duyệt, sau đó còn có một đám thanh niên mặc blouse trắng đi vào.

Nữ sinh đi đầu cười tủm tỉm nói: “Xin chào, chúng tôi là học sinh của lớp chẩn đoán bệnh mới đến thực tập, có thể kiểm tra toàn thân của anh một lát được không ạ?”

Trình Duyệt tốt bụng cười cười, đang định đáp ứng với người ta thì Diệp Kính Hy đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt đám học sinh kia nói: “Xin lỗi, anh ấy vừa mới giải phẫu xong, cần phải nghỉ ngơi, hy vọng các bạn đừng quấy rầy.”

Diệp Kính Hy lạnh lùng đuổi đám người kia ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Trình Duyệt có chút xấu hổ, “Cậu hung dữ như vậy làm gì chứ, tôi thấy các cô ấy cũng không có ác ý, để người ta luyện tập chút cũng đâu có sao.”

Diệp Kính Hy trở về bên giường, nhàn nhạt nói: “Anh có biết kiểm tra toàn thân là như thế nào không?” Dừng một chút, “Phải cởi đồ ra hết, sờ từ đầu xuống chân đó.”

Gương mặt Trình Duyệt thoáng chốc đỏ bừng.

Diệp Kính Hy ngồi thẳng dậy, sắc mặt bình tĩnh, “Nếu anh muốn, vậy để tôi đi gọi người ta vào.”

Trình Duyệt vội vàng níu tay áo Diệp Kính Hy, lắc đầu nguầy nguậy, xấu hổ cười cười.

Diệp Kính Hy nhìn anh một cái: “Được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi mua bữa sáng.”

Sau đó liền đứng dậy rời đi.

Trình Duyệt thở phào một cái, may là từ chối rồi, chứ nếu phải ở trước mặt Diệp Kính Hy cởi hết quần áo ra để đám học sinh kia kiểm tra, anh chắc chết vì xấu hổ mất.Ở trong bệnh viện hết hai ngày, Diệp Kính Hy hầu như là ở bên cạnh Trình Duyệt một tấc cũng không rời, chăm nom cực kỳ chu đáo, ngay cả đi toilet cũng đỡ anh đi nữa. Trình Duyệt tiếp xúc thân mật với Diệp Kính Hy như vậy cũng thấy có chút xấu hổ, đáng tiếc lần nào anh cự tuyệt cũng đều vô ích, Diệp Kính Hy đã nói giúp anh là phải giúp cho tới cùng.

Bị người nọ ôm lấy, hoặc là chỉ vừa bị người nọ ngồi bên giường nhìn mình một chút thôi, tâm tình Trình Duyệt đều khẩn trương cả lên.

Thế nhưng thần sắc của Diệp Kính Hy vẫn rất thoải mái.

Vài ngày nữa là tới kỳ thi lại rồi, mà kỳ thi lại kéo dài gần nửa tháng, Trình Duyệt ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán cả.

Trong khi đó quan hệ của anh với Diệp Kính Hy lại mờ ám không rõ, điều này khiến cho Trình Duyệt cực kỳ khổ não.

Con trai cho dù là bạn bè thân thiết, kề vai sát cánh đến thế nào đi nữa cũng không có khả năng tùy tiện nắm tay như thế. Vậy mà Diệp Kính Hy lại làm như là thói quen, mỗi khi hai người cùng nhau đi ngoài đường, Diệp Kính Hy sẽ nắm tay Trình Duyệt, mỗi lần như vậy lại khiến tim anh đập nhanh hơn, thế nhưng trên mặt Diệp Kính Hy lúc nào cũng là biểu tình bình tĩnh, dường như mấy chuyện này đối với người nọ là chuyện không đáng kể chút nào vậy.

Trình Duyệt thật sự không rõ, là do Diệp Kính Hy thiếu tình thương nên mới như vậy, hay là trong lòng người ta còn có ý gì khác?

Tâm tình cứ mãi bất ổn cũng không tốt, vì vậy Trình Duyệt âm thầm hạ một quyết định —

Anh phải thổ lộ với Diệp Kính Hy!

Trình Duyệt nghĩ thầm, Diệp Kính Hy tốt tính như vậy, cho dù là bị đồng tính thổ lộ cũng sẽ không nói ra những lời quá tổn thương người đâu, cùng lắm thì nói mấy câu đại loại như “Xin lỗi, tôi chỉ xem anh là bạn.” là cùng.

Trải qua nhiều đả kích như vậy rồi, Trình Duyệt tin rằng kết quả thế nào anh cũng có thể chịu đựng được.

Cho dù là sau khi bị từ chối có thể sẽ không còn là bạn nữa, cũng tốt hơn nhiều so với cái tình trạng mờ ám như bây giờ. Trình Duyệt không muốn giống như một kẻ ngu si mà cả ngày cứ thấp thỏm bất an mãi.

Chiều nay chỉ học có hai tiết, khoảng bốn giờ là Trình Duyệt đã về tới nhà.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trình Duyệt vừa mở ra liền thấy tin nhắn Diệp Kính Hy gửi tới.

“Anh tan học chưa? Thay đồ rồi ra sân vận động đi, tôi với anh đánh tennis. Ở nhà hoài không tốt cho thân thể đâu.”

Trình Duyệt cảm thấy kỳ quái, làm sao Diệp Kính Hy biết hôm nay mình chỉ học hai tiết chứ?

Chẳng biết tại sao Trình Duyệt luôn luôn có loại ảo giác, sự quan tâm săn sóc của Diệp Kính Hy đối với anh tựa hồ có hơi quá. Hình như là bắt đầu từ khi Diệp Kính Hy tới thăm nhà khi cha anh bị bệnh, sau đó anh lại ôm người ta khóc đã một đêm, sau đó nữa thì ngữ khí của người nọ so với trước kia ôn nhu hơn rất nhiều, ánh mắt cũng sâu lắng hơn. Có đôi khi, chỉ vừa thấy Diệp Kính Hy đang nhìn mình thôi, Trình Duyệt thậm chí còn cảm thấy toàn thân đều run lẩy bẩy hết cả lên.Có lẽ là do mình quá thích cậu ấy cho nên mới nghĩ như vậy. Đối với Diệp Kính Hy mà nói, đây có thể chỉ là quan tâm tới bạn bè mà thôi?

Trình Duyệt lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ kỳ quái này quăng ra sau đầu trước, thay một chiếc quần thể thao, sau đó lấy một cây vợt tennis đi tới sân vận động.

Tới trước cửa sân, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy người nọ.

Vóc người Diệp Kính Hy vốn rất xuất chúng, ngày hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, nhìn qua càng thêm anh tuấn mạnh mẽ, hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh. Trong trí nhớ của Trình Duyệt, Diệp Kính Hy rất ít mặc đồ màu trắng, nhưng mà nhìn người nọ một thân trắng toát đứng giữa sân vận động như vậy, trông thật đúng là rất đẹp mắt.

Thấy Diệp Kính Hy đang ngoắc ngoắc mình, Trình Duyệt liền lon ton chạy qua, thở dốc nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn, cậu chờ lâu chưa?”

Diệp Kính Hy khẽ cười: “Không sao.” Nói xong còn khoác vai Trình Duyệt, nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”

Sắc mặt Trình Duyệt có chút cứng ngắc, lực chú ý hầu như toàn tập trung ở cánh tay trên vai anh. Nơi tiếp xúc tựa như đang bốc lửa lên vậy, hơi nóng dần dần lan tràn, hơn nữa ánh mặt trời còn đang rọi trên đỉnh đầu, không khỏi khiến trên lưng Trình Duyệt ứa ra một lớp mồ hôi.

Diệp Kính Hy dẫn Trình Duyệt tới sân tennis bên cạnh sân vận động. Trình Duyệt nhìn cây vợt tennis nhỏ nhỏ trong tay mình, lại nhìn túi vợt tennis thật to trên lưng Diệp Kính Hy, có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi nói: “Tôi không biết chơi tennis a.”

Diệp Kính Hy nhẹ giọng nói: “Không sao, tôi dạy anh.”

Trình Duyệt nói không biết, quả thật là hoàn toàn không biết.

Dưới tình trạng liên tục năm lần phát bóng không qua lưới của anh, lại còn đánh văng cả bóng Diệp Kính Hy phát qua ra ngoài, Diệp Kính Hy rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

Bỏ vợt tennis trong tay xuống, Diệp Kính Hy đi tới bên cạnh Trình Duyệt, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Để tôi dạy anh đi.” Nói xong bỏ nón xuống, đội lên đầu Trình Duyệt, “Cho anh đội đó.”

Trình Duyệt bị mặt trời phơi nắng tới sắp tróc da, đội nón của Diệp Kính Hy xong liền thấy thoải mái không ít. Trong lòng không khỏi cảm kích tấm lòng của đối phương.

Diệp Kính Hy đứng ở phía sau anh, tư thế như là đang ôm nhau mà vòng tay qua người Trình Duyệt, chỉ anh cách cầm vợt để giao bóng.

“Vợt phải để ở trước người, khoảng chừng ở gần bụng này…”

“Tay trái nắm ở sát phía trên cán vợt, ở đây… đúng rồi, tay phải ở phía đuôi, ngón út chế trụ phần cán, tốt… Như vậy cầm vợt mới có lực.”

Toàn bộ thân thể Trình Duyệt đều bị Diệp Kính Hy vòng lấy trước ngực, hơi xoay người một chút thôi là có thể dựa vào lòng người nọ ngay. Khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của người nọ ở phía sau nữa.

Cái loại tư thế ái muội này khiến da đầu Trình Duyệt tê dại cả lên, nhiệt khí từ mỗi một câu nói của Diệp Kính Hy đều phun ở phía sau tai, khiến cho tai anh dần dần ửng đỏ, tim đập như nổi trống, toàn thân cứng ngắc mặc cho người nọ bài bố, hoàn toàn chẳng nghe được Diệp Kính Hy đang nói cái gì.

“Nào, phát bóng thử xem…”

Diệp Kính Hy cầm tay Trình Duyệt, đánh một phát.

“Phịch” một tiếng, bóng lại bị lưới cản lại.

Diệp Kính Hy bất đắc dĩ nhìn Trình Duyệt, nhíu mi nói: “Phát bóng không qua lưới, lần thứ sáu.”

“Tôi… không có thiên phú… đánh tennis mà.” Trình Duyệt lắp bắp giải thích, ủ rũ buông vợt xuống, lặng lẽ đi ra ngoài, “Nếu không để tôi về nhà trước làm cơm cho, cậu kiếm ai đó đánh chung đi.”

Diệp Kính Hy cầm vợt của cả hai lên, bỏ vào trong túi tennis của mình rồi đuổi theo Trình Duyệt, thấp giọng nói: “Cùng nhau trở về đi, tôi có lời muốn nói với anh.”

***

Suy nghĩ của tác giả: Ai nha nha~~ ôm nhau đánh tennis nha~~ khung cảnh “ấm áp” biết bao nhiêu~~ >o<~~