Yêu Thương

Chương 49: Quyết tâm tìm được em




Từ Dịch Phong đi vào phòng bệnh của Mạnh Lý, y tá vừa rồi đã kiểm tra cho ông ấy xong. Lúc Mạnh Lý nhìn thấy hắn, ông ấy hơi ngẩn người nhưng vẻ mặt đó cũng chỉ thoáng qua.

Sau khi trầm mặc một lát, Từ Dịch Phong ngồi qua một bên, khóe miệng khẽ mấp máy, gọi một tiếng: "Mạnh thúc."

Mạnh Lý nhìn vào hắn, năm đó ông thật sự hài lòng về Từ Dịch Phong, cho nên khi con gái Mạnh Hạ lựa chọn, ông đã rất tán thành, chỉ là không nghĩ đến được, tim của Từ Dịch Phong so với sắt đá còn cứng rắn hơn.

"Không dám." Mạnh Lý nhàn nhạt trả lời: "Tôi, một kẻ ngồi tù không gánh nổi một chữ "thúc" của Từ thiếu."

Từ Dịch Phong trải bày: "Mạnh thúc, chuyện năm đó con thật xin lỗi. Chẳng qua, cũng chỉ là đối với Tiểu Hạ." [Hừ, anh í nói là mình chỉ có lỗi với một mình Tiểu Hạ thôi, thật bá đạo, anh nhớ câu này đó nha >_<]

Mạnh Lý thở dài, khổ sở khoát khoát tay đi: "Tôi hối hận, lúc trước thật sự không nên hối thúc cậu đính hôn với Tiểu Hạ. Đến cùng là không chỉ làm cho con bé buồn bã một thời gian… không có gì đau hơn việc từ trên trời ngã xuống mặt đất. Từ thiếu, cậu đi đi. Quan hệ trước kia, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa."

Từ Dịch Phong nghe thấy lời của ông, lại khẽ bật cười. Trong lòng hắn lại có vài phần oán giận ông ấy: "Mạnh thúc, người nếu mà không bỏ thuốc con, cũng sẽ không có xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Mạnh Lý cả kinh giật mình, hô hấp nhất thời ngừng lại: "Bỏ thuốc cậu ư?"

Từ Dịch Phong nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Lý, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện vài phần kinh hãi và nghi hoặc. Hắn mím căng môi mỏng: "Người cho rằng năm đó con cùng với Tiểu Hạ là một cách tự nhiên?" Bỗng dưng hắn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ…?"

Sắc mặt của Mạnh Lý vốn chỉ còn sót lại một chút huyết sắc, trong nháy mắt lại tái nhợt đi, yên lặng một lát, ông vô lực nói ra: "Được rồi, cậu đi đi, bất luận trước kia có như thế nào thì chúng tôi cũng không muốn biết nữa. Từ nay về sau, Tiểu Hạ cũng sẽ không có liên hệ gì với cậu."

Lúc Từ Dịch Phong từ bệnh viện đi ra, cả người hắn toát ra một dòng sát khí. Mím căng khóe miệng, trên trán toát ra một vẻ hối tiếc và ân hận không cách nào tan đi. Tiếng lòng lại nói cho hắn biết: Hắn sai rồi, đều sai rồi. Mạnh Lý không muốn biết thêm nữa, đó là bởi vì Mạnh gia bọn họ đều muốn buông xuôi. Nhưng mà, hắn lại không từ bỏ được.

Giản Ninh trong tay ôm một bó Quân Lan, mới bước ra khỏi thang máy lại vừa vặn gặp phải Từ Dịch Phong. Cậu ấy nhàn nhạt chào một tiếng: "Ca."

Từ Dịch Phong nhìn thấy cậu ấy, trong mắt không có chút cảm xúc nào: "Ngươi tới đây làm gì?"

Giản Ninh bĩu môi: "Em tới thăm Mạnh thúc thúc mà."

Từ Dịch Phong nhìn thấy trên tay cậu ta mang theo một cái túi to, liền nhìn lướt qua xem xét.

Giản Ninh chú ý tới ánh mắt của hắn, ngược lại còn rất vui vẻ: "À, Mạnh thúc thích chơi cờ tướng, em sẽ chơi vài ván với thúc ấy."

"Cờ tướng Trung Quốc mà ngươi biết chơi sao?" Từ Dịch Phong cười lạnh.

Giản Ninh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cờ tướng Trung Quốc, cậu ta xác thực là không biết chơi: "Không biết, nhưng mà Mạnh thúc dạy em chơi."

Từ Dịch Phong liếc mắt lạnh lùng: "Giản Ninh, ngươi đừng có ngu ngốc dính vào."

Giản Ninh giật giật khóe miệng, thu hồi lại vẻ bất cần đời kia: "Ca, em thật sự thích Mạnh Hạ." [=)) Ta thích anh Giản Ninh ^0^]

Nhất thời liền im bặt.

"Ngươi thích cô ấy cái gì? Ngươi mới biết cô ấy bao lâu hả?" Tốc độ nói chuyện của Từ Dịch Phong có chút vội vàng.

"Lúc cô ấy học năm nhất Đại học, em đã biết rồi, đáng tiếc là cô ấy không nhớ rõ." Giản Nhinh cười khổ: "Về sau mẹ ngã bệnh, em phải trở về Mĩ. Đến khi trở lại thành phố C, nha đầu kia sớm đã không gặp lại được nữa."

"Em là thật lòng thích cô ấy, hai đứa tụi em coi như cũng chí thú hợp nhau. Ca, anh cũng đừng có ép cô ấy nữa."

Từ Dịch Phong một phát nắm lấy cổ áo của cậu ấy, ánh mắt hung ác: "Giản Ninh, ngươi vẫn là sớm từ bỏ cái tâm tư này đi."

Giản Ninh ngược lại sắc mặt vẫn trầm ổn, bình tĩnh kéo tay của hắn ra: "Ca, em với anh không giống nhau, dì và dượng sẽ không đồng ý cho anh, nhưng cha mẹ em sẽ không để ý. Hơn nữa cha của Mạnh Hạ, ông ấy bây giờ có ấn tượng không tồi với em."

Cho nên đó gọi là thiên thời địa lợi, Giản Ninh đều đã có được đa phần, chẳng qua vẫn là trước mặt Mạnh Hạ, cậu ấy còn chưa có được xếp hàng. [=))]

Từ Dịch Phong nghe thấy lời nói của Giản Ninh, tim phổi đều tức điên lên, nghẹn một bụng tức giận mà đùng đùng bỏ đi. [=))]

Giản Ninh nhìn theo bóng lưng của Từ Dịch Phong, rốt cuộc cũng cảm thấy hãnh diện, cậu ấy từ nhỏ đều phải lớn lên dưới cái bóng hoàn hảo của Từ Dịch Phong. Bây giờ cuối cùng đã áp đảo được hắn nên trong lòng vô cùng thoải mái.

Giản Ninh cùng Mạnh Lý đánh cờ, tàn cuộc, Giản Ninh rốt cục cũng phải hiện được Mạnh Lý đang không yên lòng.

"Bác trai, có tâm sự?"

Mạnh Lý nhìn vào Giản Ninh, con gái có thể gặp được một chàng trai thế này thì ông cũng không có gì để tiếc nuối: "Không có, chỉ là đang nhớ Tiểu Hạ, không biết nha đầu đó như thế nào rồi?" Mạnh Lý vẫn cho rằng Mạnh Hạ đã đi Vân Nam.

"Giản Ninh, cậu có nghe Tiểu Hạ từng kể Mạnh Tiêu mấy năm nay làm cái gì ở Vân Nam hay không?"

Giản Ninh bày lại bàn cờ: "Khai thác mỏ ạ."

"À, vậy là tốt rồi." Mạnh Lý yên lòng.

"Bác trai, bác yên tâm đi, qua một thời gian ngắn nữa con sẽ đi đón cô ấy."

Mạnh Lý trong lòng cảm thấy được an ủi: "Cậu và Tiểu Hạ làm sao quen biết?"

"Cô ấy vào năm nhất đại học có tham dự một cuộc thi thiết kế, đúng lúc con có ở đấy."

Mạnh Lý khóe miệng cong cong: "Tiểu Hạ, nha đầu này thành tích học tập không tốt, nhưng những thứ khác lại tiếp thu rất khá, đều là thừa hưởng năng khiếu của mẹ nó." Nhắc tới Mạnh mẫu, tâm tình Mạnh Lý lại từ từ trầm xuống thấp.

"Giản Ninh, sức khỏe của Tiểu Hạ không tốt, cậu….." Mạnh Lý cảm thấy hơi khó nói.

"Bác trai, hiện nay y học ở nước ngoài rất phát triển, anh trai của con sinh được một cặp sinh đôi."

"Tốt, tốt, vậy là tốt rồi." Có được lời này của Giản Ninh, cuối cùng ông cũng có thể an tâm vững dạ.

Lần này Mạnh Lý ngã bệnh, GIản Ninh liền quang minh chính đại xuất hiện trước mặt của ông, cần mẫn và thật thà vô cùng. Mạnh Lý liền lầm tưởng cậu ấy là đối tượng của con gái nhà mình. Qua vài ngày tiếp xúc, cảm tình đối với Giản Ninh lập tức tăng lên rất nhiều.

*************************

Từ Dịch Phong ngồi ở trên ban công lầu hai, Mạnh Hạ trước đây đều thích ngồi ở chỗ này, khi đó ánh mắt của cô trống rỗng nhìn về phía Nam... Từ Dịch Phong hung hăng hít một hơi thuốc lá, ánh mắt nhìn qua lịch bàn ở một bên, trên mặt là số ngày cô đã đếm đi đếm lại. Từ Dịch Phong rốt cuộc cũng hiểu rõ, Mạnh Hạ đã sớm lên kế hoạch muốn rời đi, hơn nữa lại còn xác định vững chắc quyết tâm, hắn bất đắc dĩ nhẹ cong khóe miệng.

Khi trở về Đại viện, hắn không nghĩ tới là Giản Ninh đã đến.

Đàm Dĩnh không biết đang nói gì với Giản Ninh mà trên mặt mang theo vui vẻ.

Nhìn thấy Từ Dịch Phong, hai người chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ca……." [=)) Anh Phong bị tất cả mọi người bơ đi.]

"Mẹ." Từ Dịch Phong bình tĩnh chào một tiếng.

"Ăn cơm chưa?"

"Không cần, con đi lên lầu trước."

Hai ngày nay đã liên tục cho người theo dõi Giản Ninh nhưng lại không có được một chút dấu vết nào. Có thể nhìn ra được là Giản Ninh muốn trải qua hết ba ngày. Mạnh Hạ có thể ở nơi nào? Từ Dịch Phong nheo mắt lại tự hỏi.

Hắn kéo tầm rèm cửa sổ nặng nề, ánh sao ở bên ngoài lốm đa lốm đốm xuyên qua, một phòng u tĩnh.

Hắn nghĩ tới việc sau khi tìm được Mạnh Hạ, nhất định phải chỉnh đốn dạy dỗ cô có chừng mực, sau đó lôi kéo cô đến Cục Dân Chính, xem cô về sau còn dám chạy hay không. Hơn tất cả là, hắn nhất định sẽ chăm sóc cho cô thật tốt... để cho mọi thứ đều có thể phai đi.

...

Vào nửa đêm, hắn nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe, cả người từ trong giấc mộng giật mình ngồi dậy. Trong đêm tối, đèn xe chiếu sáng đến chói mắt, linh tính của hắn từ trước đến nay đều rất chuẩn xác, liền nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vã chạy xuống lầu.

Lúc đi ngang qua phòng dành cho khác, quả nhiên là cửa phòng của Giản Ninh còn chưa kịp đóng lại.

*************************

Mạnh Hạ ở bên này nhanh chóng toát mồ hôi đến ướt áo, Nhạc Nhạc từ tối hôm qua đã bắt đầu phát sót, lúc này lại có triệu chứng co giật, cô đành phải gọi điện thoại cho Giản Ninh.

Từ Dịch Phong bám theo cậu ta một đoạn, sau khi đến nơi, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Mạnh Hạ thế mà lại ở tại Hoa Áo. [Hoa Áo là nhà hàng khách sạn nổi tiếng nhất thành phố, mà Dịch Phong là cổ đông lớn nhất.]

Giản Ninh vội vã chạy vào, nhìn ra là cậu ấy rất gấp gáp.

Chuông cửa vang lên, Mạnh Hạ nhanh chóng xông tới, trong mắt đã đỏ bừng: "Nhạc Nhac không biết làm sao lại như thế?"

Giản Ninh ôm lấy Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này sắc mặt tái nhợt, lại bắt đầu nôn mửa: "Đưa đi bệnh viện trước đã. Mạnh Hạ, em bình tĩnh lại một chút."

Hai người vừa mới bước ra, không nghĩ tới Từ Dịch Phong lại đứng ngay ở cửa. Ánh đèn màu vàng quất ở trên tường nhàn nhạt phủ xuống bờ vai của Từ Dịch Phong, nhưng lại không có một chút cảm giác ấm áp nào.

Giản Ninh và Từ Dịch Phong liếc mắt nhìn nhau: "Đi bệnh viện trước đã."

Từ Dịch Phong ngắm nhìn Mạnh Hạ đứng sững lại ở đằng kia, cúi thấp đầu, sắc mặt thật sự không tốt, đôi mắt vừa rồi nhìn thấy hắn đã thoáng hiện lên hoảng sợ và lo lắng, điều đó khiến trong lòng hắn dâng lên khó chịu. Dù hắn có tức giận nhiều hơn nữa, nặng nề to lớn hơn nữa, khi nhìn thấy bộ dáng này của cô cũng phải ẩn nhẫn mà đè xuống.

"Anh đưa em đi." Từ Dịch Phong kiềm nén nửa ngày, rốt cuộc mới nói ra được một câu.

Mạnh Hạ nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười: "Cảm ơn." Mạnh Hạ cảm thấy kỳ quái, lúc này, cô nhìn vào Từ Dịch Phong cũng bình tĩnh trở lại được. Hắn lái xe, Giản Ninh ôm Nhạc Nhạc, cùng với Mạnh Hạ ngồi ở ghế sau.

Cảnh tưởng này nhìn qua rất là kỳ quái. [=)))))) Anh Phong là tài xế, lái xe chở "gia đình" của Giản Ninh và Mạnh Hạ.]

Mạnh Hạ say xe, ngồi xe xịn nhất cũng giống nhau, cô mở rộng cửa sổ xe ra, lờ mờ có thể cảm thấy được hương vị bạc hà nhàn nhạt ở trên người Từ Dịch Phong.

Nhạc Nhạc khó chịu mà nói mê: "Mẹ, Nhạc Nhạc thật khó chịu."

Khóe mắt của Mạnh Hạ đau xót, "cạch" một cái đóng kín cửa sổ, nghiêng người qua: "Nhạc Nhạc, ngoan ngoãn, sẽ không sao đâu."

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Từ Dịch Phong đã phân phó nên bác sỹ và y tá của khoa nhi đã sớm chờ đợi. Kiểm tra, khám nghiệm một loạt, đứa bé không có gì đáng ngại, chỉ bị sốt mà bỏ ăn.

Trong lòng Mạnh Hạ rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Nhạc Nhạc nằm ở trên giường lớn, Mạnh Hạ trông chừng ở bên cạnh, Từ Dịch Phong lẳng lặng ngồi ở một bên ngắm nhìn cô.

Giản Ninh ngược lại có vẻ dư thừa, cậu ấy lắc lắc đầu, lặng lẽ đi ra ngoài.

Tiểu nha đầu đang được truyền nước biển, ngủ không được an ổn. Mạnh Hạ từ từ dỗ dành, an ủi bé con.

"Tiểu Hạ, em cứ như vậy mà muốn rời đi sao?" Một hồi lâu sau, vào lúc cô buồn ngủ đến nhắm hai mắt lại, liền truyền đến một câu hỏi của Từ Dịch Phong.

Lời nói của hắn rất nhẹ, không có vẻ tức giận trước kia, không có một chút chỉ trích than phiền.

Mạnh Hạ không có trả lời, hắn đi đến bên cạnh cô, hai tay kéo thân thể của cô đến.

Mạnh Hạ mở mắt ra, trong mắt chỉ có mệt mỏi, nhưng thậm chí cô lại nhìn thấy trong mắt hắn có nét đau lòng.

"Nhìn anh, Tiểu Hạ, em cứ như vậy mà muốn rời đi phải không?" Từ Dịch Phong từng chữ, từng chữ hỏi lại một lần nữa.

Mạnh Hạ có chút giật mình, chỉ chốc lát sau, giọng nói của cô hơi khàn khàn đáp lại: "Đúng vậy, tôi rất muốn rời đi. Từ Dịch Phong, ở bên cạnh anh, mỗi một giây, mỗi một phút tôi đều cảm thấy khó chịu." Cô nói thong thả, rõ ràng từng chữ: "Tôi năm năm trước đã từ bỏ tình yêu đối với anh, anh vì cái gì lại không thể bỏ qua cho tôi? Anh nhìn xem, lúc tôi rời đi đã có bao nhiêu người vui vẻ? Anh và Kiều Dịch Kỳ mới là một đôi trời sinh, gia cảnh của cô ấy tốt, ngoại hình lại xinh đẹp như vậy. Cô ấy sẽ vẽ tranh, biết đánh đàn, tôi biết làm gì thì cô ấy cũng đều làm được, hơn nữa cô ấy còn có thể sinh con cho anh."

Giản Ninh nói với cô là Từ Dịch Phong hắn biết yêu, cô không dám nghĩ tới. Tình cảm của Từ Dịch Phong đối với cô đúng là có chuyển biến, làm cho cô cảm thấy rất đường đột và mờ mịt. Bởi vì cô cảm thấy mình và hắn ở cùng nhau là không thể nào.

Cô từng chút một gỡ tay của Từ Dịch Phong ra. Khi đầu ngón tay của cả hai chạm vào nhau, đều rất băng giá.

Từ Dịch Phong thân thể cứng ngắc, nhìn thẳng vào cô không hề chớp mắt.

Mạnh Hạ xoay mặt đi, không nhìn tới hắn.

Trong lúc đó, Từ Dịch Phong liền ôm lấy cô: "Tiểu Hạ, em cũng quá tàn nhẫn." Giọng nói của hắn rất nhỏ, thậm chí còn hơi khép nép e ngại.