Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 28




CHAP 28

Vũ Hoàng Diệu Anh , liệu có biết lời cô nói vô tình đến mức nào ?

– Tôi tin cậu , khẳng định là vậy . Điều tôi đã hứa nhất định sẽ làm !

– …

– Cậu nghe cho rõ và nhớ rằng : Trên đời này cậu là ngoại lệ duy nhất của tôi về tất cả .

Hải Đăng khẳng định đầy kiên quyết , môi cậu xuất hiện một nụ cười , rất tươi . Có lẽ Diệu Anh không biết nụ cười này chỉ dành cho cô !

Quả thật với đầu óc của Diệu Anh bây giờ cô chẳng thể hiểu nổi mấy lời Hải Đăng vừa nói . Cô chỉ biết bây giờ mặt cô nóng ran , người ta cười đẹp lắm , rực rỡ chói chang hệt ánh mặt trời vậy .

– Về thôi !

Hải Đăng đứng dậy khoác vai Diệu Anh kéo đi như lúc trước vẫn thường làm .

Cậu dẫn cô đến siêu thị , chẳng biết làm gì nữa . Nhưng Diệu Anh vẫn im lặng đi theo , chẳng hỏi một câu .

Hải Đăng chọn rất nhiều thức ăn , cái gì cũng đưa cho Diệu Anh xem trước , đợi cô gật đầu cậu mới dám lấy .

Tất cả cũng đều do Hải Đăng tính tiền , Diệu Anh chỉ có việc đi theo .

Thấy Diệu Anh cứ im ỉm mãi , Hải Đăng cũng đâm ra bứt rứt .

– Sao thế ? Còn giận tôi à ?

– Cậu làm hòa nhanh như vậy là muốn nghe tôi giải thích chứ gì ?

– Nhất quyết không phải !!!

– … – Diệu Anh chỉ nhìn Hải Đăng cũng không trả lời .

– Thôi nào , chấp nhặt gì mấy chuyện đó . Bình thường đi , cậu cứ như vậy tôi chết mất !

– Chết mất ?

Diệu Anh nhại lại tiếng Hải Đăng đầy khó hiểu .

– Ừ , rất khó chịu . Ít nhất cậu phải nói chuyện với tôi chứ , cả buổi cứ như thằng tự kỉ , quê chết được !

Cái hành động tự vỗ mặt của Hải Đăng sao Diệu Anh nhìn nó cứ đáng yêu nhỉ ? Chẳng hiểu sao nữa , tự nhiên cô thích cái hành động đó !

Thấy Diệu Anh cứ ngơ ngẩn nhìn mình , đưa tay véo má cô , Hải Đăng tự đắc .

– Chết mê chết mệt cái vẻ đẹp trai này rồi chứ gì ?

Hình như bị nói trúng tim đen ý , ai đó ngoảnh mặt đi thẳng luôn , chẳng thèm quan tâm kẻ phía sau gọi í ới .

~~~~~

Quỳnh Giao ở nhà cứ phải lo lắng đứng lên ngồi xuống mãi thôi . Nóng ruột nóng gan uống cũng phải mấy lít nước rồi chứ lị !

Tan học đến giờ cũng gần 8 giờ tối rồi sao Hải Đăng còn chưa đưa Diệu Anh về nhà ? Hai người họ đang ở đâu , làm gì nhỉ ?

Trong đầu cứ mường tượng ra từng viễn cảnh lãng mạn mà hai người đó có thể làm , Quỳnh Giao một phen tức tối , sự ghen tuông cứ trào dâng .

Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vừa vang lên Quỳnh Giao đã vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa . Y như rằng là cặp đôi ngoài kia đang cười cười nói nói thân thiết . Làm hòa nhanh đến thế sao ?

Vẫn cố ra vẻ tươi cười , Quỳnh Giao hỏi thăm .

– Mày không sao chứ , Diệu Anh ?

– Ừ , ổn mà .

Diệu Anh đẩy cửa vào nhà , Hải Đăng tay xách nách mang theo đống đồ theo sau , miệng than trách .

– Này , tôi có phải ôsin của cậu đâu chứ ?

Mà con nhỏ đằng trước kiêu lắm , chẳng thèm quay đầu lại nhìn một cái , hách dịch lên giọng .

– Tôi có bảo cậu mua đâu chứ ? Cũng đâu có bảo cậu phải xách mấy thứ đó ?

Thôi thì một điều nhịn chín điều lành , Hải Đăng mà hó hé nửa lời chắc bị đá ngay ra khỏi đây ngay lập tức mất .

Diệu Anh lên phòng thay đồ . Quỳnh Giao giúp Hải Đăng sắp xếp thức ăn vào tủ lạnh .

Hải Đăng phần nào suy đoán được nguyên nhân khiến bệnh dạ dày của Diệu Anh tái phát nặng như vậy . Không ngờ mình lại nghĩ đúng , bỏ mặc tủ lạnh trống trơn , cô chẳng thèm ăn một tí .

Quỳnh Giao ngồi trên ghế ngắm Hải Đăng đến ngây cả người . Người con trai này , hoàn mĩ đến mức khiến cô tham lam có được từng phút từng giờ . Vậy mà cái người con gái kia , chẳng thiết tha gì cậu cũng được Hải Đăng ngày ngày sát bên , có bất công quá không ?

Diệu Anh uể oải đi xuống trong cái bộ đồ Đoraemon rộng thùng thình trông chẳng giống ai . Bắt gặp cặp mắt đầy thích thú đang nhìn mình dưới phòng khách , Diệu Anh đâm ra có chút ngượng nghịu .

– Cậu quên rằng trong nhà có con trai à ?

Hải Đăng nhếch mép cười khẩy . Diệu Anh là cực ghét cái điệu cười này nhé !

Quả thực là Diệu Anh quên mất trong nhà mình đang chứa một tên cực kì biến thái . Bộ đồ cô đang mặc thoải mái lắm , cực kì thoải mái , thoải mái đến nỗi nó cứ tự động phô ra những gì không nên thấy … Hận không có cái lỗ nào ở đây , Diệu Anh thẹn chết mất , chẳng dám ngẩng mặt lên nữa , mắt cứ nhìn nhìn dưới chân .

– Được rồi , ngại cái gì chứ ? Tôi về liền là được chứ gì … thức ăn đã đủ cả trong tủ lạnh , cấm cậu nhịn ăn đấy ! – Hải Đăng tình tứ nâng cằm Diệu Anh hướng tầm mắt của cô nhìn về phía mình .

Vậy mà Diệu Anh cứ thơ thẩn , chẳng ơi chẳng hỡi gì cả . Có kẻ ức quá tiện tay búng trán cô một cái rõ kêu rồi mới hả hê đi về .

Diệu Anh ban đầu xuống nhà định lấy gì nhỉ ? Thôi xong , Diệu Anh là bị Hải Đăng búng trán một cái đầu óc đã ngu muội rồi !

Chết chết ! Cái đầu này mà có mệnh hệ gì là ảnh hưởng đến toàn nhân loại đấy !!!

Hải Đăng chết bầm !!! Đừng để cô thấy được cái bản mặt thối tha đó !!!

Diệu Anh thất thần lên lầu , đầu óc cứ mơ mơ màng màng . Tên Hải Đăng đó càng ngày càng thân thiết với cô quá thì phải ? Quỳnh Giao dạo này cứ buồn buồn sao ý ?

Cả buổi tối cật lực dọn phòng sạch sẽ , Diệu Anh hí ha hí hửng chạy qua phòng Quỳnh Giao , tán gẫu .

– Quỳnh Giao , mày đang làm gì thế ?

– Tìm phim xem thôi .

Quỳnh Giao miệng nhai bim bim , vẫy vẫy tay ý bảo Diệu Anh tới xem cùng . Cô lâu rồi cũng không xem phim , chẳng ngại nhảy tót lên giường giật bịch bim bim ăn ngon lành .

– Hôm nay tự nhiên sang phòng tao thế à ?

Quỳnh Giao ngã lăn ra giường đợi phim chạy , hất hất mặt hỏi .

– Lâu lâu rảnh qua tâm sự chút mà .

– Tâm sự ? Không lẽ có chuyện buồn phiền gì à ?

Diệu Anh lắc đầu lia lịa .

– Nghĩ xem , tao thì có gì mà buồn chứ !

Cũng đúng , Diệu Anh học tập cả tình cảm đều chẳng có gì vướng bận . Hai người là bạn thân từ nhỏ , đa số giống nhau về tính cách , vậy mà Diệu Anh lúc nào cũng sướng hơn ! Thật không cam tâm !!!

– Mày với Hải Đăng dạo này sao rồi ?

Không nghĩ Diệu Anh sẽ hỏi đến chuyện này , Quỳnh Giao nhất thời bối rối . Rất nhanh sau đó liền tươi cười trả lời .

– Vẫn rất hạnh phúc !

Diệu Anh một mặt tươi cười , vui vẻ vì hạnh phúc của bạn . Mặt khác lại có cảm thấy có gì đó nhói ở trong tim , rốt cuộc dạo này cô đang mắc chứng bệnh quái gở gì vậy ?

Quỳnh Giao và Diệu Anh đang thoải mái xem phim ở đây là thế .

Ở một căn hộ chung cư cách đó không xa lắm , có thằng con trai kiên nhẫn mày mò mấy tờ giấy Origami , xếp vào rồi lại mở ra . Nhiều khi cũng bực lắm , mà nhớ đến người ta , lại cười tủm rồi tiếp tục xếp giấy …