Yêu Vương Báo Ân

Chương 13: Trận pháp




Lúc này Viên Hương Nhi tuy rằng rời khỏi chiến trường chiến đấu, có thể thi triển pháp thuật tầm xa, nhưng Nam Hà cùng xà yêu triền đấu quá chặt chẽ, bất kể nàng thi triển thuật pháp công kích gì, đều sẽ khiến cả hai người họ bị thương.

Xà yêu toàn thân vòng một vòng gắt gao quấn quanh lấy người Nam Hà, đem một thân da lông nàng tỉ mỉ chăm sóc, khó khăn lắm lông mới lộ ra chút ánh bạc nay lại dơ bẩn hỗn độn.

Viên Hương Nhi biết vết thương trên bụng Nam Hà nặng bao nhiêu, rõ ràng vết thương trên chân hắn còn chưa tốt.

Nhưng thiên lang thật lớn kia một chân dẫm lên đầu xà yêu, cắn chặt cổ nàng. Một lang một xà siết chặt điểm yếu của đối phương, hoàn toàn là kiểu đánh nhau liều chết.

Viên Hương Nhi vô cùng khẩn trương, tuy rằng sống hai đời, nhưng thực tế gia cảnh ưu việt của nàng khiến nàng không trải qua sóng to gió lớn gì. Nên giờ phút này, nàng biết chính mình không thể rối loạn.

Sư phụ không biết tiên tung, Nam Hà thân chịu trọng thương, sư nương không có đạo môn người trong. Hiện giờ nàng không có bất cứ ai có thể ỷ lại, ngược lại nên là nàng đứng ra, trở thành người cho người khác dựa vào.

Viên Hương Nhi cúi người nhặt bút chu sa lên, nỗ lực bình tĩnh. Tiếp đó nín thở ngưng thần, bắt đầu vẽ một cái đồ án trận pháp cực kỳ phức tạp.

Trận pháp này gọi là Quá thượng tịnh minh thúc ma trận, là một trận pháp trong số ít những trận pháp của sư phụ Dư Diêu mà nàng có thể học được, cũng biết rõ uy lực của trận pháp này sau khi thi triển có bao nhiêu mạnh mẽ.

Hiện giờ Viên Hương Nhi cũng không dám nói là nắm chắc mười phần có thể hoàn thành cái trận pháp cao cấp khó nhằn này.

Quá thượng tịnh minh trận không chỉ có yêu cầu người bày trận phải có pháp lực cùng kinh nghiệm cao, mà còn bởi vì trận pháp quá mức phức tạp dẫn tới khả năng sai sót phải cực ít. Nhưng cái pháp trận này lại là trận pháp mà nàng cảm thấy thích hợp với tình huống trước mắt nhất, hơn nữa còn có thể chắc chế phục xà yêu.

Không cho phép sảy ra sai sót, cũng không thể thất bại.

Viên Hương Nhi hít sâu hai cái, tập trung tinh thần, đề bút chu sa, từng đường cong đỏ đậm lưu chuyển trên mặt đất thành hình, tinh thần nàng lưu chuyển theo phù bút nhìn trận pháp mới thành lập mà dần dần bình tĩnh trở lại.

Cách chỗ nàng không xa là nơi đằng xà đấu hung lang, khói bụi mù mịt, yêu khí tận trời. Mà Viên Hương Nhi phảng phất như tiến vào một loại cảnh giới khác, linh lực quanh thân cùng ngòi bút điểm chu sa nối thành một đường, câu thông thiên địa linh khí, vẽ thành thần quỷ chi trận.

Đằng xà: rắn bay

Thu bút liền thành trận, nàng dùng tay trái đang bị thương nhỏ máu điểm mắt trận, màu đỏ máu chảy vào trong trận, mười hai phương vị phù văn trong khoảnh khắc giống như được rót vào sinh mệnh, chuyển động linh hoạt.

Trong ngoài pháp trận là ba bộ vòng tròn đồng tâm âm dương đảo ngược chiều nhau, hoa văn linh quang lập loè, thúc ma trận đồ văn biến mất, trên mặt đất trở về như ban đầu không chút dấu vết.

Viên Hương Nhi thoát khỏi tâm cảnh, mới vừa rồi nàng cảm thấy quanh thân linh lực giống như bị trận pháp hút sạch, toàn thân thoát lực, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả cánh tay đang nắm bút chu sa đều run nhè nhẹ, yếu ớt đến nỗi không nâng lên được.

Nàng tự cảm thấy mình thật vô dụng. Viên Hương Nhi tự phỉ nhổ chính mình. Năm đó sư phụ thi triển trận này, thoải mái tự tại, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát liền hơi thở cũng không gấp gáp rối loạn. Nào giống như mình, vẽ xong một cái trận đồ liền như mất nửa cái mạng.

Viên Hương Nhi không tiếp xúc với nhiều tu sĩ trong Huyền môn, chỉ có sư phụ Dư Diêu, cho nên tất cả tiêu chuẩn tu đạo đều lấy Dư Diêu làm chuẩn. Đến Động Huyền giáo tự xưng là Huyền môn chính tông động hay Thanh Nhất giáo phái, nàng cũng chỉ là nghe qua, đọc được một ít điển tịch do các giáo lưu truyền, căn bản không biết trình độ của tu sĩ tiên môn tu tập thuật pháp như thế nào.

Nàng không biết biểu hiện hôm nay của nàng nếu có bất cứ một người nào trong Huyền môn ở đây quan sát, đều sẽ giật mình không khép miệng được.

Một kẻ hèn mười sáu tuổi, một không bày hương án, hai không trai giới cầu nguyện, thậm chí không mượn dùng pháp bảo Linh Khí, chỉ trong mười lăm phút lại có thể tự mình hoàn thành thượng tịnh minh thúc ma trận cao cấp. Dù là huyền học đệ nhất đại phái Động Huyền giáo, cũng không dám vọng ngôn chính mình có một đệ tử thiên phú kỳ tài như vậy.

Nhưng mà vị đệ tử thiên phú kỳ tài Viên Hương Nhi còn đang thập phần chật vật.

Nàng hiện tại không có chút sức lực nào, chỉ muốn ngồi dưới đất nghỉ một chút, nhưng trận chiến còn chưa kết thúc, hoặc là nói căn bản còn chưa chính thức bắt đầu.

Viên Hương Nhi miễn cưỡng đứng lên

“Tiểu Nam, nhanh tới đây.” Nàng hướng về phía Nam Hà kêu.

Tuy rằng hắn chiến đấu kịch liệt, nhưng Nam Hà vẫn là lưu ý tới động tác của Viên Hương Nhi phía xa, đoán được nàng nhất định đã vẽ một trận pháp trên mặt đất có thể trợ giúp khắc chế xà yêu.

Uy lực của trận pháp Nam Hà đã từng lĩnh giáo qua, do dự trong nháy mắt, hắn dùng toàn lực kéo xà yêu, nhảy về phía Viên Hương Nhi.

Viên Hương Nhi nín thở ngưng thần, trong lòng khẩn trương. Hai đại yêu tạo ra sương mù dày đặc, quay cuồng mà đến. Mà mặt đất phía trước mặt Viên Hương Nhi trông bình thường vô kỳ, trống không một vật.

Gần, càng gần!

Ngân lang lông bay bay, vảy xà lạnh băng hàn quang chớp động, hai đại yêu dây dưa lẫn nhau, cuối cùng cũng tiến vào trung tâm trận pháp.

Trong phút chốc ánh đỏ hiện ra mãnh liệt, cát vàng thổi tới chỗ Viên Hương Nhi, bên trong cát bụi lại ánh lên hồng quang tận trời.

Một lât sau, đất rung núi chuyển rốt cuộc cũng hết, cát bụi chậm rãi lắng xuống.

Trên mặt đất trống không đột nhiên hiện ra một trận pháp uy nghiêm, phù văn màu đỏ tinh tế tựa như sợi xích sắt di chuyển, đem hai đại yêu trói trong trận pháp.

“Đê tiện, ngươi hãm hại ta? Quả nhiên, nhân loại các ngươi đều giống nhau, ti tiện, ác độc, vô sỉ!”

Xà yêu bị phù văn trói buộc trong trận pháp mất đi bộ dáng nho nhã lễ độ, phun ra lưỡi rắn, sáu con mắt trợn tròn, chửi ầm lên. Nàng hai tay chống trên mặt đất, liều mạng chống đỡ thân thể, nhưng mà phù văn quang hoa lưu chuyển, siết chặt thân hình nàng, đem nàng đè chặt trên trên mặt đất.

Viên Hương Nhi không cảm thấy mình có chỗ nào đê tiện vô sỉ, ngươi là một con rắn muốn nuốt ta, không cùng giống loài, đừng nói bày trận bắt ngươi, cho dù đem ngươi chặt thành vài đoạn hầm canh uống, đều không tính là quá mức. Đương nhiên loại hình yêu ma này, bảo nàng tới hầm canh uống vẫn không có khả năng.

Viên Hương Nhi thấy thành công chế phục được xà yêu, trong lòng rốt cuộc cũng lỏng thở dốc. Nhưng trận pháp không phân địch ta cũng trói chặt Nam Hà.

Nam Hà một thân trắng bạc đã bị trận chiến nhuốm đỏ, mặc dù hắn an tĩnh chịu bị trói trong trận pháp, không thấy hắn biểu hiện có gì thống khổ, nhưng Viên Hương Nhi vẫn vô cùng lo lắng.

Cái gọi là quá thượng tịnh minh thúc ma trận, là trận đồ lấy mười hai phương vị hình thành mười hai đạo sợi dây uy lực cường đại có thể trói buộc yêu ma, trói buộc tất cả yêu ma đi vào trong trận. Cũng là trận pháp duy nhất Viên Hương Nhi học được, có thể thông qua khống chế trận pháp, thả Nam Hà mà vẫn trói được địch nhân.

Viên Hương Nhi liền xoay chuyển khống chế pháp trận, gắt gao co rút lại không gian trói buộc xà yêu, khiến sợi dây quấn quanh Nam Hà thả lỏng. Sau đó loại trừ chú thuật trên người Nam Hà, đem tiểu lang thả ra.

Liền ở cuối cùng một đạo phù văn buông ra, Nam Hà run run chuẩn bị đứng dậy ra khỏi trận pháp, nhưng vì trận pháp có chút buông lỏng xà yêu đột nhiên dãy dụa ngẩng đầu, mở to miệng, hướng về phía Viên Hương Nhi phun ra một cổ khí thể màu xanh lục nồng đậm.

Khí này chứa xà độc, mặc dù Nam Hà trời sinh là yêu quái cường đại, nhưng chiến đấu trong sương mù dày đặc quá lâu, đều cảm thấy trong cơ thể khó chịu như sóng cuộn biển gầm. Huống chi là Viên Hương Nhi vốn là nhân loại yếu ớt.

Nam Hà đứng thẳng người, trên mặt hiện ra sự giận dữ, Viên Hương Nhi quay đầu nhìn lại, tươi cười trên mặt còn chưa dứt liền nhìn thấy đoàn sương mù dày đặc đã bổ nhào về phía nàng.

Thời gian ở trong nháy mắt kia đột nhiên biến chậm.

Chung quanh hết thảy ở trong mắt Viên Hương Nhi như điện ảnh quay chậm, độc khí màu xanh lục như đám mây chậm rãi biến hóa, lông Nam Hà ở trong không trung chậm rãi phập phồng.

Mắt trái Viên Hương Nhi xuất hiện một con cá nhỏ màu xanh lá.

Tiểu ngư linh hoạt bơi lội trong không trung, nó xoay một vòng tròn, liền tách thành hai, trở thành hai con cá một đỏ một đen hai. Hai chỉ tiểu ngư đầu đuôi nối liền, lại bơi một vòng, hóa thành một âm một dương song ngư bát quái trận. Viên trận sinh thành một vòng bảo hộ trong suốt, đem Viên Hương Nhi bao phủ trong đó. Vòng bảo hộ chặn lại khói độc màu xanh lục, đánh cho nó tan vào trong không khí.

“Song ngư bát quái trận, đây là trận pháp độc hữu của Tự Nhiên tiên sinh, ngươi, ngươi tại sao lại có nó?” Xà yêu bị trói không thể động đậy kinh ngạc không thôi, dù bị phù văn đan xen siết chặt gương mặt nàng, đem nàng ấn trên mặt đất, đều không thể ngăn cản nàng nói ra sự kinh ngạc trong lòng.

Viên Hương Nhi trong lòng kinh ngạc cũng không kém nàng là bao. Sư phụ năm đó không từ mà biệt, chưa từng lưu lại cho nàng lưu lời nào, cũng không để lại cho nàng pháp khí hay tín vật gì —— ít nhất, nàng đã từng cho là như thế.

Không thể tưởng được, sư phụ lại ở trong hai mắt của mình, để lại cho nàng trận pháp bảo hộ cường đại như vậy.

Viên Hương Nhi nâng lên tay, khẽ chạm mắt trái của mình.

Nàng đột nhiên nhớ tới sư phụ từng dạy nàng những diệu kì của song ngư bát quái trận. Nhớ tới sư phụ trước khi biến mất, vuốt đầu nàng nói những lời này đó. Lúc đó là chính ngọ, Thiết Chi ghé vào cây ngô đồng, Tê Cừ ngồi dưới gốc cây, sư phụ ngồi xổm ở trước mặt nàng, nhìn sâu vào mắt nàng, khiến nàng chìm vào cảnh mộng. Ở trong mộng nàng nghe được sóng biển rì rào, thấy một con cá lớn bơi lội giữa biển. Những năm gần đây, đôi mắt nàng thỉnh thoảng có chút không khoẻ, làm nàng hình thành thói quen hay dụi mắt……

Lúc ấy tuổi nhỏ, nàng chưa từng lưu ý qua đủ loại chi tiết này, giờ phút này chúng hiện lên rõ ràng trong đầu.

Hoá ra sư phụ chưa từng không từ mà biệt, hắn để lại cho nàng đồ vật quan trọng như vậy. Viên Hương Nhi cúi đầu, nhìn bàn tay vừa dụi mắt, cảm thấy hốc mắt ẩm ướt.

Năm đó, sư phụ rốt cuộc tại sao lại rời đi, lại là vì nguyên nhân gì, nhiều năm như vậy cũng chưa từng trở về?