[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 57: Mắc Lừa






Lâm Duẫn Nhi hiếm khi thấy Từ Châu Huyền bất an như vậy.

Có thể nói, Từ Châu Huyền là con cờ tài năng nhất trong tay nàng bây giờ.

Không chỉ tận tâm chu đáo, còn thông tuệ sáng suốt.

Nàng ngại gì không trọng dụng Từ Châu Huyền.

Thông thường, lớp mặt nạ Châu Huyền đeo lên luôn là bất biến với thời cuộc.

Nhạt nhẽo lại vô vị.

Hôm nay, hiếm khi thấy Châu Huyền bộc lộ cảm xúc như vậy.

Lâm Duẫn Nhi cười khẽ, nắm lấy cằm Từ Châu Huyền nâng lên, phượng mâu sâu không thấy đáy.

Nàng nói: "Ái phi đây là làm sao?".

Từ Châu Huyền mím nhẹ môi, cuối cùng không nói.

Dù linh cảm nàng rất chuẩn xác, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng rất cường đại, nàng ấy sẽ không bị những lo lắng linh tinh này làm ảnh hưởng.

Vậy nên nàng chỉ cười lắc đầu, ra hiệu vô ngại.

Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng không hỏi đến nữa.

Đứng thẳng người, ngọc thủ lười nhác vuốt viền áo thêu mãng long, cử chỉ tầm thường như lại mang theo ưu nhã đạm nhiên.

Từ Châu Huyền thấy vậy cũng nhanh chóng sửa soạn đến dự yến trừ tịch.

Từ Châu Huyền tiến đến bàn trang điểm, khinh thủ lấy ra một hộp yên chi bằng gốm sứ tinh xảo, nhỏ chỉ bằng hai ngón tay.

Nàng bình thản tháo nắp, bên trong là yên chi yêu diễm hồng sắc, đầu ngón tay nhẹ chạm, từ tốn lướt một vòng quanh hộp.

Rồi chậm rãi vẽ lên môi, động tác chậm rãi.

Trong gương đồng, phượng bào của Từ Châu Huyền phản chiếu lại một mảnh lộng lẫy.

Lâm Duẫn Nhi từ phía sau ôm lấy Từ Châu Huyền, tựa chóp mũi vào cổ nàng hút một ngụm.

Mềm giọng: "Ái phi, nàng thật đẹp".

Từ Châu Huyền cười khẽ, nàng đóng hộp yên chi lại.

Lâm Duẫn Nhi cho tới hôm nay vẫn xem nàng là một con cờ.


Nàng ấy hoa ngôn xảo ngữ, ngon ngọt dỗ dành nàng nhiều, là vì nghĩ rằng quân quý thích được như vậy.

Chẳng qua, nàng không thích.

Lấy được tín nhiệm của nàng ấy là một chuyện, được nàng ấy trọng dụng là một chuyện.

Nhưng có thể được nàng ấy xem là thê tử mà đối đãi, lại là chuyện không tưởng.

"Điện hạ, tư sắc thần thiếp thế nào, ai cũng thấy.

Người cần gì nói mấy lời này"- Từ Châu Huyền cười nói, như thể hờn trách Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi không giận còn cười.

Chỉnh sửa phượng quan tinh xảo của Từ Châu Huyền cho ngay ngắn.

Nàng nói: "Đó là người ngoài, còn cô, cô vẫn thấy nàng đẹp".

Bởi vì nàng là quân cờ tốt nhất của cô, làm sao không đẹp được.

Từ Châu Huyền không quá theo đuổi vấn đề này, cùng lắm là túi da mà thôi.

Nàng nói sang chuyện khác: "Điện hạ, nên đi thôi, canh giờ không còn sớm".

Canh hai, yến tiệc lần nữa được bày ra, Từ Châu Huyền cùng Lâm Duẫn Nhi cũng ngồi long liễn đến nơi.

Quan viên lẫn phi tần đều đã tề tựu đông đúc, nói cười huyên náo, đèn đuốc sáng rực dưới trời tuyết trắng.

Từ Châu Huyền dắt theo Lâm Duẫn Nhi lộ diện, vài quân quý náo nhiệt lập tức thì thầm chỉ trỏ.

Các nàng trong kinh thành đã thành chuyện cười ai ai bàn tán.

Một Trữ quân ngu xuẩn, một Trữ phi chuyên quyền độc đoán.

Quả là xứng đôi.

Từ Châu Huyền lại không đặt mấy lời nhàm chán này vào tai.

Phất tay miễn lễ cho đám người đó xong, nàng dẫn theo Lâm Duẫn Nhi, ngồi xuống tọa kỉ của các nàng.

Thái giám lập tức tiến đến hành lễ, bày trà nước điểm tâm.

Lâm Duẫn Nhi thấy điểm tâm lập tức sáng mắt, vội cầm lấy một khối cắn nuốt.

Từ Châu Huyền chậm rãi châm trà, rồi dùng khăn tay lau lau vụn bột dính bên mép Lâm Duẫn Nhi.

Nhắc nhở nói: "Điện hạ chậm dùng, coi chừng nghẹn".

Quả thật nhìn vào, có khác gì một bảo mẫu trông giữ tên ngốc.

Từ Thi Ảnh ngồi ở trà kỉ đối diện chính là thấy như vậy.

Ả ta thầm cười nhạo, ả thứ nữ này thông tuệ được bao nhiêu, chẳng qua cũng đâm đầu vào tên ngốc đó thôi.

Trữ phi sao? Thật đủ trào phúng.

Bất quá, điều làm Từ Thi Ảnh đến giờ vẫn sợ hãi Từ Châu Huyền, chính là ả ta không tra ra được tay chân của Từ Châu Huyền.

Lần trước, chuyện bức họa, Từ Thi Ảnh chắc chắn Từ Châu Huyền đã giám sát mình mới biết rõ như vậy.

Nhưng dù lật tung cả Từ phủ, ả ta vẫn không tra được tên nội gián đó mà trừ khử.

Từ Châu Huyền đương nhiên cảm ứng được tầm mắt của Từ Thi Ảnh.

Nàng nhấc mắt, mày khói khinh nhẹ.

Từ Thi Ảnh lập tức như thấy quỷ mà rụt cổ ẩn mình, sợ hãi Từ Châu Huyền trông thấy.

Từ Châu Huyền hài lòng câu môi, nên biết sợ hãi là vừa rồi.

Trống điểm canh hai, Lâm đế mang theo Vu hậu cùng Lệ phi đến.

Dạ yến vì thế mà nhanh chóng khai tiệc.

Vũ cơ ca múa lả lơi, không khí mang theo hương rượu nồng đậm.

Tiếng cười nói huyên náo.

Từ Châu Huyền không thích vị đạo hoan lạc này cho lắm, chỉ lạnh nhạt phẩm trà.

Vừa hay, nhấc mắt lại trông thấy Vu hậu cũng đang nhìn nàng chằm chằm.

Hai nữ nhân, hai quân quý, cùng vận phượng bào cao quý, cùng đội phượng quan hoa lệ.

Một đoan trang hiền thục, một điềm đạm nhạt nhẽo.

Mỗi người một vẻ, nhưng tuyệt đối không có nhu nhược.

Từ Châu Huyền đương nhiên nhìn ra sát khí thật sâu trong đáy mắt Vu hậu, nàng không tránh lại còn cười nhìn đối phương.

Đứng dậy nâng chén trà ngang mi mắt, nàng nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, thần tức cũng sắp vào hoàng thất một năm, đều nhờ mẫu hậu chiếu cố, ân tình này sâu không kể xiết.


Thần tức xin dùng trà thay rượu, kính mẫu hậu một chén".

Vu hậu trông thấy ai cũng nhìn về phía này, không tiện phát tác, đành giả vờ theo Từ Châu Huyền.

Nàng nâng nhẹ chén rượu trên bàn, từ cao nhìn xuống Từ Châu Huyền, tiếu dung dịu dàng: "Trữ phi có thể chiếu cố cho Trữ quân chu đáo, bản cung đã rất hài lòng.

Bất quá, có nhiều sự, bản cung thấy Trữ phi vẫn xử thế chưa thấu tình, nhưng bản cung sẽ không chấp nhất, từ từ sửa đổi là được".

Lời này của Vu hậu chính là đánh tiếng nhắc nhở Từ Châu Huyền, ý nói nàng gần nhất quá mức chuyên quyền.

Nhưng nàng ta lại rất có khí độ, không chấp nhất, còn dịu dàng bao che.

Nhìn vào, càng thấy Từ Châu Huyền may mắn được bà bà đau sủng như vậy, thậm chí quá phận cũng không bị khiển trách.

(Bà bà: cách gọi mẹ chồng)
Từ Châu Huyền lại không nghĩ vậy, nàng nghe ra nồng đậm cảnh cáo trong lời Vu hậu.

Chẳng qua, nó không lay động được nàng, lớp mặt nạ hoàn mỹ không vết nứt.

Nàng ra vẻ thụ giáo: "Tạ mẫu hậu chỉ bảo".

Nói rồi một ngụm cạn chén trà.

Vu hậu thật sâu trong mắt lóe hàn quang, bất quá đóng kịch phải đóng cho chót, nàng ta cũng ưu nhã uống cạn chén rượu.

Quả thật, thoạt nhìn, hoàng thất này cũng thật có cảm tình, nhi tức cùng bà bà đều thuận hòa như vậy.

Từ Châu Huyền an vị, Lâm Duẫn Nhi bên cạnh vẫn giả ngốc xem ca múa, nhưng ngọc thủ thon dài bên dưới lại nắm lấy tay Từ Châu Huyền.

Đầu ngón tay tỉ mỉ viết gì đó vào tay Từ Châu Huyền.

Từ Châu Huyền đọc ra được ý tứ của nàng ấy.

" Có âm mưu, Đông cung vừa bị lục soát, cô phải đi.

"
Từ Châu Huyền vô thức chậm nửa nhịp hô hấp.

Quả nhiên, bắt đầu rồi.

Kẻ dám lục soát cả Đông cung, trừ Lâm đế có thể là ai.

Nàng vô thức nhìn long ỷ, Lâm đế vẫn đang trêu đùa Lệ phi tận hứng.

Hay lắm, là điệu hổ ly sơn.

Chắc chắn Lâm đế đã đoán mơ hồ gì đó, lợi dụng yến tiệc này để cho người thám thính Đông cung.

Bên trong Đông cung, dưới giường ngủ các nàng chính là mật đạo Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị nhiều năm để ra vào hoàng cung.

Nếu hắn ta biết mật đạo, tất sẽ đoán ra Lâm Duẫn Nhi không ngốc, đây với các nàng là bất lợi, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tuyệt không thể để bí mật bị lộ!!!
Từ Châu Huyền nét mặt vẫn thản nhiên, không để biến hóa.

Nàng nhìn vào đám vũ cơ được Nam Chiếu quốc tiến cống, người người đều yêu mị, bất an trong lòng lớn dần.

Nàng hít sâu một ngụm, nắm lấy tay Lâm Duẫn Nhi, mười ngón tương khấu.

Đây là biểu hiện an tâm, ở đây giao lại cho nàng.

Lâm Duẫn Nhi vốn đang lửa đốt trong lòng, lại được Từ Châu Huyền trấn an lại.

Chỉ thấy Từ Châu Huyền thản nhiên gọi Tứ Thiên đang đứng hầu phía sau.

Nàng ra lệnh nói: "Trữ quân muốn đi ngoài, ngươi hầu hạ người, bản cung muốn thưởng ca múa".

Tứ Thiên lĩnh lệnh, nắm tay Lâm Duẫn Nhi như trông giữ hài đồng, không tiếng động rời yến tiệc, mượn ồn ào mà ngụy trang.

Từ Châu Huyền vờ không nhìn đến, tránh gợn cho kẻ khác hiềm nghi.

Trong ngực nàng bất an trùng trùng.

Hi vọng nàng ấy nhanh chóng quay về Đông cung, chặn được tay chân của Lâm đế, bằng không tất cả đều tiêu tùng.

Không rõ là vì sao, Từ Châu Huyền vẫn hít thở không thông, như thể mọi chuyện khó mà đơn giản như vậy.

Nàng chăm chú nhìn vũ cơ khởi vũ tưng bừng, lại nhìn Lâm đế trên đài cao.

Như thế nào hắn ta cũng đang nhìn nàng, trong mắt thâm trầm sâu như đáy vực.

Hắn nở nụ cười, như thể đang chế nhạo nàng.

Từ Châu Huyền nghe thấy lòng mình kêu xoảng một tiếng, tựa như một thứ quan trọng trong lòng vừa đổ vỡ.

Nàng dời mắt tránh né, chợt đám vũ cơ lả lơi lọt vào trong mắt nàng.

Khoan đã!!! Vũ cơ người Nam Chiếu quốc, đời trước nàng biết còn có một loại yêu thuật!! Là nhiếp hồn thuật!!
Làm sao bọn họ lại ở đây, chính là Lâm đế muốn.

Làm sao Đông cung bị dò thám, là Lâm đế muốn.


Làm sao Lâm Duẫn Nhi lại đơn độc ly khai, là Lâm đế muốn.

Xâu chuỗi lại, Từ Châu Huyền thấy tâm mình đều rét lạnh rồi.

Các nàng đã mắc lừa!! Lâm đế cơ bản không nhắm vào Đông cung!!! Mà chính là Lâm Duẫn Nhi!!!
Từ Châu Huyền đông một tiếng thì đứng dậy ngay.

Lâm đế nhận ra đầu tiên, hắn trầm giọng: "Tam nha đầu, đây là làm sao?".

Từ Châu Huyền hít sâu một ngụm, lòng bàn tay giấu trong phượng bào đã vô thức run rẩy, nàng cố giữ ngữ khí thản nhiên, nói: "Hồi phụ hoàng, Trữ quân nói muốn đi tịnh phòng, đi lâu vẫn chưa quay lại.

Thần tức muốn đi xem nàng thế nào".

Lâm đế cười khẽ, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, tiết tấu rất chậm, hắn ta cười nói: "Cái nha đầu đó, không làm người khác bớt lo, đã nhọc lòng ngươi rồi".

Nói đến đây hắn ta lại thâm ý nhìn Từ Châu Huyền.

Dưới chốn đèn đuốc oanh yến, vóc người nàng lại vẫn quật cường nhìn hắn.

Hắn ta càng cố tình trì hoãn, nàng càng thêm trùng trùng lo lắng.

Thật sự không xong rồi!!
Từ Châu Huyền biết rõ bản thân không thể day dưa, nàng chăm chú nhìn nam nhân đang ngồi long ỷ, từng chữ rõ ràng: "Thần tức không dám, điện hạ là trượng phu của thần tức, đây là chuyện thần tức phải làm".

Nói rồi không đợi Lâm đế cho phép, nàng đã thẳng đường ly khai ngay.

Lâm đế thấy vậy chỉ cười càng thêm sâu, hắn nhìn bóng lưng Từ Châu Huyền, nhếch mép nói không ra tiếng: "Không kịp rồi".

...!
Từ Châu Huyền vừa ra khỏi yến tiệc, bên ngoài gió lạnh đã lùa tắt đèn lồng treo dọc hoàng cung.

Tuyết trắng tung bay lạnh lùng.

Nàng không đem theo bất kì thị nhân nào, đơn độc mà đi, cước bộ gấp gáp.

Tâm tình nàng hiện tại rối như tơ vò, thập phần lo lắng.

Thậm chí bản thân đi đâu, làm sao để tìm Lâm Duẫn Nhi, nàng cũng không biết.

Nàng cố trấn tĩnh bản thân, không được mất bình tĩnh, nhất định không được.

Từ Châu Huyền dừng cước bộ, hít sâu mấy ngụm.

Chậm rãi khép mắt, chỉ khi cảm nhận được Lâm Duẫn Nhi ở đâu nàng mới biết có thể làm gì.

Quân quý trước giờ luôn có khả năng cảm ứng đặc biệt đối với tin tức tố.

Là khả năng cảm ứng đối với phối ngẫu, dựa vào khí tức để xác định phối ngẫu mình đang ở đâu.

Dù đời này, Từ Châu Huyền chưa được Lâm Duẫn Nhi tiêu kí, nhưng tiêu kí sâu trong linh hồn ở đời trước, nàng tin nó nhất định còn khắc sâu.

Chợt Từ Châu Huyền mở mắt, là lãnh cung, khí tức Lâm Duẫn Nhi còn sót lại dẫn đến lãnh cung.

Lập tức, Từ Châu Huyền không do dự liền hướng lãnh cung mà lao đi.

Cước bộ gấp gáp như tên bắn.

...!
Phượng bào lao trong đêm đông...!
Hoa tuyết phập phồng tang thương...!
...!
Từ Châu Huyền đoán không sai, lúc nàng chạy đến được cửa lãnh cung.

Từ xa đã thấy bóng người của Tứ Thiên, nàng ta thế nhưng đang ngây ngốc đứng, tròng mắt tan rã không điểm sáng.

Trên người Tứ Thiên không có xây xát, nhưng càng thêm quỷ dị.

Từ Châu Huyền cũng vì thế mà càng sâu sợ hãi, nàng thà rằng địch thủ vung đao kiếm trước mặt bổ đến, chứ cũng không hi vọng như hiện tại.

Như thể dùng loại giết người không lấy máu mà tra tấn nàng.

Từ Châu Huyền lao đến, vì đi gấp gáp phượng bào trên người đều nhăn nhúm chật vật, nàng không để tâm đến.

Tóm lấy cổ áo Tứ Thiên, lạnh giọng hét: "Điện hạ đâu rồi?!"..