Your Life Is Around You!

Chương 13: Ngoại truyện một chân đạp hai thuyền! (1)




Tôi quen Nhật Minh vào đầu năm lớp 9. Trước khi gặp nó, tôi không hề có khái niệm “thích một bạn khác lớp”, và chẳng bao giờ quan tâm về những lớp thường như E G H I. Tôi rất ngưỡng mộ thằng Hoàng Minh (bạn tôi) vì nó có mối quan hệ với nhiều đứa lớp thường. Trong khi tôi – một đứa có đi qua cửa lớp, hay trên đường, hay sân trường, hành lang đều không thèm liếc mắt một cái. Thật đấy! Tôi thậm chí còn chẳng thèm để vào mắt. Haha, nghe có vẻ kênh kiệu:)Thằng Minh học lớp 9G, và con Trang – cũng học 9G, là bạn thân thằng Hoàng Minh.

Đầu năm, nhìn bọn nó đua nhau đi học thêm đủ các môn, tôi thấy mình quả thực quá rảnh rỗi. Vì tôi không đi học thêm bất kỳ môn nào. Khi thằng ngồi cạnh tôi biết điều này, tôi há hốc mồm lên nhìn tôi. Tất cả đều có chung tư tưởng “lớp 9 mà không đi học thêm thì thi bằng niềm tin à?”. Tôi vẫn lười tìm chỗ học thêm. Trong lúc tôi tan học là về nhà, thì bọn bạn lại ăn vội cái bánh uống vội hộp sữa đến chỗ học thêm cho kịp ca học. Trong lúc tôi thảnh thơi lướt facebook thì bọn nó vừa về đến nhà. Lúc đó là 9h tối. Trong lúc tôi đã yên giấc, bọn nó mới bắt đầu hành trình làm cú đêm của mình. Thật vất vả làm sao! Trong thâm tâm tôi, một sự thương cảm và xót xa dâng lên. Nhưng mà cái gì cũng có nhân – quả của nó, sức học của tôi không bằng bọn nó *cười*

Trùng hợp làm sao, một chiều, thằng Việt Anh gọi điện cho tôi:

-Mày có đi học thêm Toán không? Đến chỗ này học với tao đi.

-Ở đâu?

-Nhà cô.

Đại khái là khi tôi lần đầu vác mặt đến chỗ học, thì bọn nó cũng đã học được 2 3 buổi rồi. Lớp học thêm ở nhà cô không quá 25 học sinh, gồm 7 đứa lớp B – tức lớp cô chủ nhiệm và các lớp A, C. Duy chỉ có thằng Minh là học sinh lớp G. Tôi nhớ buổi đầu tiên của tôi, tôi bị hệ thức lượng và tam giác làm cho quay cuồng, nghe giảng còn không kịp, chứ đừng nói quay mặt đi ngó lung tung ai khác. Mấy buổi sau, khi đã quen dần, tôi mới bắt đầu xem xét mặt từng đứa. Lớp tôi có thằng Việt Anh, Mạnh Kiên, Quỳnh, Lan với thằng Tùng, Mai; lớp A có khá nhiều gương mặt tôi quen thuộc như chị em sinh đôi Mai Chi – Ngọc Chi, lớp C có thằng Toàn, thằng Dũng,… học với tôi từ cấp 1. Thằng Minh ngồi cạnh thằng Tùng, ngay bàn đầu nên đứa ngồi bàn hai như tôi sẽ thu hết tầm nhìn vào mắt. Ấn tượng đối với nó phải gọi vô cùng, vô cùng ấn tượng. Chính là nước da nó. Khi nhìn chằm chằm quan sát nó, cộng với việc sau này cố đứng gần một chút để nhìn kỹ, tôi thấy da mặt mình giật giật. Ôi giời ơi, ông trời ơi, làm ơn nói cho con biết tại sao cậu ta lại có da mặt đẹp như vậy? Trắng bóc, mịn màng như da em bé, không có lấy một chút nào gọi là “dấu vết của tuổi dậy thì”. Không chỉ mặt, tôi cá chắc cả người nó, chắc cũng trắng như thế. Cổ, bàn tay, ngón tay, bàn chân, tóm lại là những phần không bị quần áo che mất đều trắng một cách…khiến tôi sững sờ và ngưỡng mộ. Hình như tôi hơi biến thái:) Ngay trong đầu tôi xuất hiện một tiếng than: “Đàn ông con trai gì mà da dẻ đẹp thế nhở?” Không nói ngoa chút nào, nhìn gương mặt nó, chẳng thế nói gì khác ngoài hai từ “Hiền & trắng”. Tôi thừa nhận mình thích nó vì tôi thích da nó (kỳ cục nhở?). Nhưng đối với tôi mà nó, thích một đứa khác lớp ngoài ấn tượng về ngoại hình thì chả có gì để khiến mình thích nó. Trừ khi bạn và nó tiếp xúc với nhau. Nhưng tôi còn chưa nói chuyện với nó cơ mà. Tôi không nói thằng Minh đẹp trai, ngoại trừ da mặt nó rất đẹp thì gương mặt nó chỉ toát lên sự hiền hòa, hoàn toàn không đẹp trai bằng thằng Vũ lớp tôi. Thằng Hoàng cũng bảo thế. Lần đầu thằng Hoàng nhìn thấy Minh, tôi còn chưa kịp chỉ cho nó, nó đã reo lên “tao nhìn thấy rồi, da trắng nổi bật vãi”. Đó, thấy không? Sau đó thì tôi và nó lại ca thán về mặt thằng Minh.

Việc thích một đứa khác lớp như thằng Minh hoàn toàn tôi chẳng thể kiểm soát nổi. Từ đó, tôi luôn lấy câu “một chân đạp hai thuyền” để chỉ bản thân. Ai mà ngờ chứ, có chết tôi cũng không ngờ mình lại thích một đứa khác lớp. KHÔNG THỂ NGỜ!

Vậy là từ khi tôi xác định được tình cảm của mình, tôi luôn thích đi học thêm, không nghỉ buổi nào. Lý do thì bạn hiểu mà:)

Tôi tìm được facebook của nó, chat được vài câu, tôi chỉ có thể ngao ngán: “Người đâu mà trắng cả ngoại hình lẫn tâm hồn thế này.” Thật đấy! Nó hiền khô, học hành cũng thuộc top đầu của lớp G, không nói bậy (hiếm khi), và quan trọng nhất là…nó có bạn gái rồi. Tôi còn nhớ khi tôi hỏi sinh nhật nó, nó nhất quyết không chịu nói, vì “t sợ bạn gái t ghen”. Tôi bật cười. Thê nô, chậc chậc, Minh là thê nô chính hiệu rồi. Thằng Minh và bạn gái nó dùng chung nick facebook, khi tôi biết điều này, suýt nữa lỡ miệng chửi. Nhưng mà bạn ý thân thiện lắm. Chúng tôi add nick cho nhau. Nick thằng Minh thì nó ít online nên thi thoảng bạn gái nó mới vào, còn bạn ý vẫn có nick riêng. Bạn ý tên Như. Chúng tôi nói chuyện với nhau quả thực hết sức thân thiết. Thân thiết đến mức hình như mục đích lúc đầu của tôi là “khai thác thông tin về thằng Minh” khiến tôi thấy hơi hổ thẹn:)

Đời người có mấy ai ngờ tới. Tôi chat với crush của crush còn nhiều hơn chat với crush.. Nhưng mà vui lắm. Tôi không hối hận. Tôi nói với Như rằng “tớ bỏ cuộc. Thằng Minh luôn chung thủy với cậu.”. Quên nói rằng, tôi không hề ngại ngần tỏ tình với thằng Minh luôn. Khác lớp mà, đâu phải chung lớp ngày ngày đối mặt như tôi với thằng Vũ. Như rất hào sảng, nói không sao, cứ thoải mái đê. Có lẽ chính điều này khiến chúng tôi có thể thoải mái chia sẻ với nhau mà không vướng bận gì về mối quan hệ “tình địch”. Chúng tôi là bạn, nhé?

Nhờ có Như là cầu nối mà tôi có thể bạo dạn hơn để chat với Minh, mặc dù chỉ là thi thoảng. Nhờ có Như mà Minh bắt đầu nhớ tên tôi, biết mặt tôi. Nói thực, tôi biết ơn cậu ấy lắmm! Nhưng tôi đã xác định mình thích thì thích, nhưng chỉ là tình cảm đơn phương bình thường, không vượt quá quan hệ bạn bè. Vì vậy rất thoải mái.

Tôi thấy mình càng lớn thì càng buông thả bản thân trong chuyện tình cảm của “tuổi nổi loạn”. Còn nhớ trước đây khư khư giữ cái tư tưởng chỉ thích một người, tôi thấy buồn cười. Bây giờ tôi có thể dũng cảm thừa nhận trước mặt bạn bè, à, bạn thân thôi rằng mình thích bạn A, bạn B,… Nói chung là nhiều bạn cùng một lúc. Tôi không gượng ép trong chuyện này như con My thằng Hoàng. Tôi cảm thấy mình là đứa vui vẻ và lạc quan nhất khi có người để thích, trong khi hai đứa kia đều có những khoảng thời gian u ám vì mối tình trắc trở của mình.

Hãy thích đi, vì đó sẽ trở thành những hồi ức đẹp của một tuổi thanh xuân.

Hãy yêu đi, vì đó sẽ trở thành những điều khiến ta nhớ lại một khoảng thời gian còn không vướng bận nhiều vấn đề “cơm áo gạo tiền” sau này.

Thích và yêu, không phải chỉ là cảm xúc thoáng qua khiến người ta hạnh phúc thôi sao?

Không, không hẳn là thoáng qua,

Nhưng đối với học sinh, thì nó chính là vậy.