[Yunjae Fanfic] Hoàng Thượng, Thỉnh Tự Trọng

Chương 4




Kim Jaejoong một chân khóa trên người Jung Yunho, không ngừng tiến lên phía trước: “Hoàng thượng ——“ Âm cuối còn kéo dài, muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu.

Jung Yunho bị buộc ở góc giường, hai tay che ngực: “Hoàng thúc phụ, Hoàng thúc phụ, thỉnh tự trọng….”

Kim Jaejoong cười quyến rũ, “Này, người ta nhẹ như vậy, làm sao mà “Trọng” được!!”

“Hoàng thúc phụ, Hoàng thúc phụ…. Ah!”

Lúc Jung Yunho bị Kim Jaejoong đặt dưới thân, hắn liền giật mình tỉnh lại. Jung Yunho ngẩng đầu nhìn Kim Jaejoong an ổn nằm ngủ trong lòng mình, thật may mắn mình chưa làm chuyện gì —— Hắn đã muốn ăn sạch sẽ Kim Jaejoong từ lâu rồi, đương nhiên nếu Kim Jaejoong bày tư thế như trong mộng thì còn tốt nữa…

Hắn khe khẽ thở dài, xoay người, lại phát hiện tay áo bị Kim Jaejoong đè dưới người, hắn nhẹ giọng gọi Vệ Tẫn Trung đang đứng hầu bên ngoài: “Mang cái kéo lại đây.”

Vệ Tẫn Trung tuy rất nghi hoặc nhưng tuyệt không dám qua loa, mang kéo đến.

Jung Yunho cầm kéo, nhẹ nhàng cắt đứt tay áo mình rồi mới ra khỏi chăn.

Vệ Tẫn Trung nhìn Jung Yunho như vậy, sợ hãi nói: “Hoàng thượng….”

“Suỵt ——“ Jung Yunho làm tư thế yên lặng, ý không muốn đánh thức Kim Jaejoong. Hắn xuống giường, bước sang một bên, sau đó vừa thay quần áo vừa nói với Vệ Tẫn Trung đang đứng hầu bên cạnh: “Sang giờ Thìn gọi cậu ấy dậy, chuẩn bị đồ mà hôm qua cậu ấy muốn ăn. Ăn xong thì đưa cậu ấy đến học đường, tan học đưa đến ngự thư phòng tìm trẫm.”

“Vâng, nô tài tuân mệnh.” Vệ Tẫn Trung thập phần hâm mộ công công được đi theo Jung Yunho vào triều, bởi lẽ Kim Jaejoong là một người vô cùng khó đối phó cộng thêm khó hầu hạ! Bạn vừa phải làm cho Kim Jaejoong thoải mái, lại không thể để cho Jung Yunho không thoải mái, đương nhiên, bạn còn phải thời khắc chú ý xem có người nào chán sống, muốn ô nhục vị Nhuận Vương gia nghiêng nước nghiêng thành này. Gần vua như gần cọp là định luật muôn đời, nhưng vấn đề là ở cạnh Kim Jaejoong cũng có khác gì ở cạnh hổ đâu cơ chứ!

Quả nhiên, lúc Kim Jaejoong bị đánh thức liền giận dỗi, bởi vì sắp phải đến Học đường đi học, lại không nhìn thấy Jung Yunho đâu, điều này khiến cho tâm tình của cậu cực độ không tốt.

“Tiểu tổ tông à!” Vệ Tẫn Trung đi theo sau Kim Jaejoong, trong tay còn bưng một bát đựng bánh táo đỏ nóng hôi hổi, “Người ăn một chút đi, nếu không nô tài biết báo cáo với Hoàng thượng thế nào đây…”

Kim Jaejoong hừ một tiếng: “Ta nói không ăn là không ăn, nếu hắn thật sự muốn ta ăn sao không tự đến đút cho ta!”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng bề bộn chính sự mà!” Vệ Tẫn Trung thật sự là khóc không ra nước mắt, vợ chồng son mấy người giận nhau thì đừng có kéo quần chúng vô tội như thần vào chứ…

“Bổn vương muốn đi học, ngươi đừng có đi theo bổn vương nữa, nếu không Thái phó sẽ trách phạt đấy.” Kim Jaejoong lúc này liền dùng thân phận của mình hù dọa mấy người vô tội.

“Vương gia…. Vương gia…” Vệ Tẫn Trung trơ mắt nhìn Kim Jaejoong vào trong Học đường, không biết làm sao đành phải đứng ngoài chờ đến khi cậu tan học.

Một canh giờ sau, Kim Jaejoong vẻ mặt ủ rũ bước ra: “Tiểu Vệ Tử, ta muốn ăn báo táo đỏ, ta đói!”

“Dạ dạ dạ, nô tài đã chuẩn bị xong.” Vệ Tẫn Trung kịp thời đưa lên một bàn bánh táo đỏ nóng hôi hổi, hỏi: “Vương gia, chúng ta có đến Ngự thư phòng tìm Vạn tuế gia không?”

Kim Jaejoong ăn bánh táo đỏ, không biết đang nghĩ cái gì, mắt to chớp chớp, không trả lời hắn.

Vệ Tẫn Trung thấy cậu không có phản ứng, biết rõ tiểu tổ tông này tám phần là không muốn đi, đang định mở miệng thì thấy phía xa có một thiếu niên chạy tới:

“Hoàng thúc! Hoàng thúc!”

Vệ Tẫn Trung nhìn thấy người kia, trong lòng thầm kêu không ổn: Lại thêm một vị tiểu tổ tông nữa, hôm nay trời thật sự muốn diệt ta sao!

Không lâu sau, thiếu niên kia đã chạy đến nơi, nở nụ cười sáng lạn nhìn Kim Jaejoong: “Hoàng thúc! Hoàng thúc! Hôm nay ta tới tìm Hoàng thúc chơi xúc cúc này!” Thiếu niên này là người nhà bên Kim thị, là con trai biểu huynh của Kim Jaejoong, tên là Kim Junsu, chỉ kém Kim Jaejoong một tuổi, bởi vậy thường xuyên tiến cung tìm Kim Jaejoong chơi. Jung Yunho cũng khá đau đầu với người này.

Kim Jaejoong nhìn cậu, thấy trong tay Junsu còn ôm quả cầu bằng da, lập tứng ném bánh táo đỏ đi, đáp ứng: “Được nha được nha, Hoàng thúc đi với ngươi!”

“Vương gia! Hoàng thượng vẫn đang đợi người mà, Vương gia! Vương gia…” Vệ Tẫn Trung nhìn bóng lưng hai người, thật sự là khóc không ra nước mắt.

“Không đi là không đi, ngươi đi nói với Yunnie, Hoàng thúc phụ cùng Junsu chơi xúc cúc rồi…”

Vệ Tẫn Trung đành phải phân phó Tiểu Liên Tử đứng cạnh đó đi bẩm báo với Jung Yunho, nói Kim Jaejoong bị Kim Junsu lừa đi chơi xúc cúc rồi.

Jung Yunho ngồi trong Ngự thư phòng đợi mãi không đợi được người cần gặp, lại đợi được một công công trẻ tuổi tới nói cho hắn biết, Kim Jaejoong đi chơi xúc cúc rồi, hơn nữa còn là đi cùng Kim Junsu. Cái này khiến cho hắn càng không yên lòng, hắn lo lắng Kim Junsu bình thường ngốc ngốc như vậy vạn nhất làm Jaejoong của hắn ngốc theo thì sao giờ? Jaejoong của hắn là người thông minh nhất đấy!

Suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định buông tấu chương đi xem tình hình thế nào, Jung Yunho thong thả đi tới thao trường. Quả nhiên từ xa đã nhìn thấy Kim Junsu cùng Kim Jaejoong như hai đứa trẻ nghịch ngợm, Kim Junsu không biết tôn ti lớn nhỏ bổ nhào lên người Kim Jaejoong, Kim Jaejoong không đẩy cậu ra, hai người quấn thành một đoàn.

Jung Yunho tức chỉ thiếu chút nữa là dựng râu trừng mắt, quát lớn Vệ Tẫn Trung: “Nhuận Vương gia chơi như vậy mà các ngươi không biết khuyên giải à?! Sao lại để Vương gia như thế kia!”

Vệ Tẫn Trung vộ vàng quỳ xuống: “Nô tài tội đáng chết vạn lần, Nhuận Vương gia một lòng muốn chơi xúc cúc với Thế tử, chúng nô tài ngăn cũng không ngăn được a!” Bọn họ dù có muốn đi ngăn cũng đâu có ai dám tiến lên?!

“Thôi được rồi.” Jung Yunho cũng biết bọn họ không dám ngăn Kim Jaejoong, dứt khoát bước lên ôm lấy Jaejoong: “Jae, người lại không nghe lời rồi…”

Kim Jaejoong đang chơi vui vẻ lại bị người khác ôm, giãy dụa muốn xuống: “Thả ta ra! Thả ta ra!! Buông bổn vương ra, bổn vương đang chơi xúc cúc với Junsu! Yunnie, ngươi buông Hoàng thúc phụ ra…”

Jung Yunho xùy một tiếng cười nhẹ: “Hoàng thúc phụ? Vậy để Yunnie báo hiếu với người nha!” Dứt lời, không thèm quan tâm Kim Junsu đang bĩu môi trừng mắt, trực tiếp mang Kim Jaejoong rời đi.

Kim Jaejoong lại bắt đầu giãy dụa nhưng vô dụng vì vậy đành gào lên: “Hoàng thượng! Thỉnh tự trọng! Hoàng thượng —— Thỉnh tự trọng ah!”

“Câm miệng.” Jung Yunho trừng cậu một cái, hôm nay ồn ào quá rồi.

Kim Jaejoong thấy sắc mắt Jung Yunho không bình thường, vì vậy bắt đầu gào khóc: “Hoàng thượng —— Thỉnh tự trọng…. Yunnie, thả ta xuống… Hoàng thượng ——“

Trên đường đi, đám cung quân nhao nhao quỳ xuống, ánh mắt gắn chặt lấy hai người, muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà Nhuận Vương gia của bọn họ lại kêu gào thê thảm như vậy.

Jung Yunho rảo bước, chỉ lát sau đã vào Phong Tự Cung, ném một câu “Chờ ở ngoài” xong liền nhốt tất cả mọi người ngoài cửa. Hắn sải bước vào Phong Tịnh điện chuyên dùng để tắm rửa, sau đó vào trong suối nước nóng, sau đó không quan tâm Jaejoong đang giãy dụa, chỉ hai ba cái lột sạch sẽ quần áo trên người cậu:

“Nhìn xem người bẩn thành cái gì thế này, sao không tới tìm ta? Sao lại đi chơi…” Nói được một nửa, Jung Yunho đột nhiên dừng lại ——

Kim Jaejoong hai tay che ngực, mắt đẫm lệ nhìn hắn, tóc đen tán loạn phủ lên ngực cùng thắt lưng cậu, che giấu làn da trắng nõn: “Yunnie, ngươi mắng ta… Ngươi mắng Jaejoong…”

Nhìn cậu như vậy, Jung Yunho ngoan ngoãn tước bỏ vũ khí: “Ta sai rồi, Jaejoong… Lạnh không?”

Kim Jaejoong đáng thương gật đầu: “Lạnh….”

“Lại gần ta.” Jung Yunho ôm lấy Kim Jaejoong, một tay cởi quần áo mình ra.

“Ân.” Thân thể lạnh run của Kim Jaejoong dán vào thân thể cao to của Jung Yunho, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, “Yunho, ngươi thật xấu, ngươi không thể đối xử với Jaejoong như vậy…”

“Rồi, thật xin lỗi… Ta chỉ là lo lắng ngươi sẽ xảy ra chuyện… Thật xin lỗi…” Jung Yunho tì cằm lên đỉnh đầu Kim Jaejoong, hôn lên mái tóc cậu. Hắn hất tóc Kim Jaejoong ra sau lưng, để lộ thân thể xinh đẹp *** xảo.

“Jaejoong bị dọa rồi, Jaejoong muốn Yunho hôn hôn…” Kim Jaejoong nói xong liền ngẩng đầu làm động tác hôn, hai mắt to khát vọng nhìn Jung Yunho.

Lúc này sao Jung Yunho có thể không đáp ứng, cúi đầu xuống hôn lên môi Kim Jaejoong, đầu lưỡi vươn vào trong miệng cậu, tùy ý khiêu khích.

“Ân….”

Kim Jaejoong rên nhẹ một tiếng thành công khiến cho chỗ nào đó của Jung Yunho vốn đang mơ ngủ triệt để tỉnh lại, giờ phút này hai người lại đối mặt với nhau, thật sự rất thuận tiện. Bàn tay to lớn nóng rực của hắn nhẹ nhàng trượt trên phần lưng bóng loáng của Kim Jaejoong, theo xương cột sống chậm rãi đi xuống phía dứoi.

Kim Jaejoong đã sớm không còn sức chống cự, chỉ biết yếu đuối nằm trong ngực Jung Yunho run rẩy thở gấp: “Yunnie ——“

“Jaejoong… Jaejoong của ta…” Hai mắt Jung Yunho đỏ ngầu lưu luyến nhìn Jaejoong, tay bên dưới chạm vào vật kia của cậu.

Jaejoong khẽ rùng mình một cái, theo bản năng dùng tay kháng cự: “A…. Buông ra… Yunnie…”

Jung Yunho không để ý tới cậu, vẫn cao thấp chuyển động, theo động tác của hắn, Kim Jaejoong cũng không ức chế nổi tiếng thở gấp:

“Ah… Yun, Yunnie… Urggg….”

Cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác như vậy, như thể sắp chết trong tay người đàn ông này nhưng lại không muốn rời đi.

Cậu còn nhỏ, chỉ chốc lát sau liền bắn ra. Cậu ngồi phịch trên người Jung Yunho, ôm cổ hắn nghỉ ngơi một lúc. Lúc này, cậu chợt phát hiện chỗ vừa cứng vừa nóng kia của Jung Yunho đang đặt cạnh eo cậu. Mặt cậu đỏ lên, tay ôm cổ hắn càng thêm chặt.

“Thật xin lỗi, Jaejoong…” Jung Yunho xoay người Kim Jaejoong lại, để cậu xoay lưng về phía hắn, sau đó lại để cậu tựa vào thành suối, đưa long căn nóng bỏng vào giữa bắp đùi Kim Jaejoong: “Jaejoong, kẹp chặt…”

Mặt Kim Jaejoong quả thực đỏ như sắp chảy máu nhưng vẫn làm theo lời Jung Yunho kẹp chặt đùi. Cậu không biết hóa ra Jung Yunho lại cẩn thận như vậy, đến nước này mà vẫn không muốn vào trong cậu.

Jung Yunho dịu dàng ôm lấy thân thể Kim Jaejoong, chậm rãi rút vật kia vài lần, nhưng một lát liền cảm thấy chưa đủ, hắn giữ chặt eo Kim Jaejoong, động tác mãnh liệt hẳn lên.

Kim Jaejoong tay chống thân thể, cảm nhận vật nóng bỏng giữa hai chân đang hết lần này đến lần khác rút ra đút vào, cậu có thể cảm thấy chất lỏng dính nhớp nháp từ giữa đùi chảy xuống hai chân, cảm giác ngứa ngáy khiến cậu bất giác kẹp chặt hai chân: “Ân… Yunnie…”

“Ha… Jaejoong… Ngươi thật chặt…” Chỉ dùng đùi thôi đã khiến cho Jung Yunho cảm thấy không thể nào ngừng lại được, hắn thật sự không tưởng tượng được nếu thật sự vào trong Kim Jaejoong thì hắn sẽ thế nào, liệu có biến thành cầm thú không? Mạnh mẽ đâm vào vài lần, hắn rốt cuộc phát tiết toàn bộ thứ tích tụ đã lâu. Hắn nắm chiếc cằm xinh đẹp của Kim Jaejoong, để cậu quay sang nhìn mình, chỉ thấy hai mắt cậu long lanh đầy nước, gò má ửng đỏ, hắn động tình lại một lần nữa hôn cậu.

Kim Jaejoong ôm cổ Jung Yunho, tùy ý hắn hôn mình.

“Jaejoong, ta yêu ngươi….” Jung Yunho ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nói, lần đầu tiên trong 16 năm qua thổ lộ tâm ý của mình.

“Yunho…” Giọng nói mang theo chút nức nở của Kim Jaejoong vang lên, truyền đến bên tai Jung Yunho.

“Sao vậy?” Jung Yunho ôm cậu, dịu dàng hỏi.

Kim Jaejoong lắc đầu, một lát sau mới nói: “Jaejoong mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.” Cậu rất cảm động với thâm tình của Jung Yunho, thế nên thật sự muốn khóc.

“Được.” Jung Yunho ôm lấy cậu, đưa cậu ra khỏi suối nước nóng, hai người đi tới nội điện Phong Tự Cung. Jung Yunho lau khô thân thể cho cậu, mặc quần áo trong sạch sẽ. “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa dùng ngọ thiện, ta gọi.”

Kim Jaejoong gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Jung Yunho vén tóc đen trên trán cậu ra, hôn lên đó, thở dài rất nhanh rồi đi ra.