[YunJae Fanfic] White Night

Chương 20-3




“Thưa anh! Đây là hồ sơ của kẻ mà chúng ta cần!” – người vừa bước vào đặt tập hồ sơ lên bàn, cúi chào rồi đi ra ngoài.

Với tay lấy tập hồ sơ vừa xuất hiện, lật vài trang, đọc sơ qua vài dòng thông tin. Rồi như sững lại, anh dán chặt mắt vào bức ảnh cái người trong tập hồ sơ. Bàn tay hơi run run, đặt tập hồ sơ trở lại bàn, ánh mắt trở lên chua xót:

“Kim Junsu! Kim Junsu!…” – anh nói đi nói lại cái tên của cậu mấy lần như niệm thần chú – “Thì ra em là người của hắn sao? Hoá ra là em sao?”

—-Yoochun’s POV—-

Số phận thật trớ trêu!

Tại sao lại cho tôi gặp em?

Tại sao lại khiến tôi yêu em?

Tại sao em lại là người của hắn?

Tại sao trong hàng ngàn người ở dưới kia, tôi không yêu ai mà lại yêu đúng em? Chẳng lẽ số phận không để cho tôi có một người tri kỉ sao?

Kim Junsu xinh đẹp, nhưng lại là xã hội đen. Kim Junsu dễ mến, lại là sát thủ. Một con người tưởng chừng yếu đuối, ngây ngô như em lại là một kẻ khó lường.

Có được hạnh phúc thật khó khăn.

Giờ em bảo tôi phải làm sao? Tôi biết làm sao?

—-End Yoochun’s POV—-

Số phận thật trớ trêu. Tại sao lại đưa anh gặp cậu, mà cậu lại là người của kẻ thù, kẻ mà anh căm hận đến tậ xương tuỷ. Chính hắn, kẻ cầm đầu DBSK, kẻ đã hại chết cả gia đình anh, khiến anh bước vào con đường tội lỗi không còn có thể rút chân ra được nữa.

Từ một chàng sinh viên dễ mến, vì thù hận, vì trả thù. Anh trở thành một kẻ nằm ngoài vòng pháp luật, dính níu đến mọi hoạt động phi pháp trong thế giới ngầm ở Tokyo này. Kế hoạch uy hiếp người của hắn khai ra và đưa anh đến chỗ ở của hắn. Anh muốn chính tay mình, chính đôi tay vấy máu của mình một lần nữa vấy máu. Máu của hắn.

Khốn nạn!

Hỏi anh có đau không? Cảm giác như thấy mình bị lừa vậy.

Trò chơi của cuộc đời. Yêu ai không yêu, lại yêu đúng Kim Junsu.

Vậy anh phải làm sao đây? Tiếp tục theo kế hoạch, rồi để cậu hận anh như anh hận hắn? Hay là vì cậu mà từ bỏ tất cả?

Nếu anh từ bỏ vì cậu, liệu cậu có vì anh mà dời bỏ hắn không? Anh không tự tin vào bản thân mình, có lẽ cậu yêu hắn hơn anh.

Còn bảo anh sống hoà thuận với hắn? Có thể sống hoà thuận cùng kẻ đã hại chết gia đình mình sao? Thật nực cười.

Không giết hắn là may rồi, lại còn sống hoà thuận với hắn?

Phân vân….

Suy nghĩ….

Quyết định…

Lòng thù hận lớn hơn tình yêu.

Lý trí chiến thắng tình cảm.

Bất chấp tương lai. Mất đi tình yêu còn có thể tìm được tình yêu khác. Nhưng lòng thù hận thì chỉ có một.

[Junsu ah! Anh xin lỗi! Anh không thể bên em…]

Với tay lấy chiếc điện thoại. Anh xoá số điện thoại của một ai đó. Thay sim của mình bằng một chiếc khác.

Vậy là hết! Coi như chấm dứt!

[Tạm biệt!!!]

——————————————

Mấy ngày hôm nay, gọi điện cho anh nhiều lần nhưng không được, anh tắt máy. Cậu thấy lo lắng, nhưng lại không biết anh ở đâu, tất cả những gì cậu biết về anh là một cái tên. Và một số điện thoại.

Đúng rồi! Tấm card, cậu nhớ ra tấm card anh đưa cậu lần đầu gặp. Nó ghi gì nhỉ? Công ty gì đó, dược phẩm ….

Không tài nào nhớ được. Rồi cậu chạy tới bên chiếc túi của mình, lục tung mọi thứ lên với hi vọng tìm được tấm card đó. Nó sẽ dẫn cậu tới chỗ của anh.

Nhưng ông trời như trêu ngươi cậu, cáng tìm càng mất hút, không thấy đâu cả.

Hay không có trong túi này?

Cậu lại tìm tới tất cả những nơi có thể để được.

Trong tủ?

Không có!

Trong túi hành lí?

Không có!

Quần áo?

Tất cả đều không có.

Ngồi bệt xuống sàn nhà, tự nhiên cậu khóc.

Phải chăng anh chỉ muốn chơi đùa với cậu? Và giờ thì anh chán cậu rồi, nên bỏ rơi cậu? Dòng suy nghĩ ấy vụt qua đầu cậu. Phải chăng là như thế?

Không! Anh ấy sẽ không như thế đâu?

Junsu ah! Cậu lấy đâu ra niềm tin là sẽ không phải như thế? Ở trên đời này, mọi chuyện đều có khả năng xảy ra. Không có gì là không thể cả. Tất cả đều có thể.

[Yaaaa Park Yoochun! Anh là ai mà lại làm cho tôi trở nên khùng như vậy chứ? Sao tôi phải lo lắng cho anh, rồi suy đoán lung tung như vậy chứ?]

Rồi cậu thu dọn tất cả những gì vừa bày bừa ra. Cố quên những suy nghĩ lung tung ban nãy đi.

————————————–

Ngày cuối cùng!

Cậu quyết định ngày cuối cùng sẽ thực hiện nhiệm vụ. Và bây giờ là cái ngày cuối cùng ấy. Junsu đang đứng trước cổng của trường võ ấy. Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ, trong tay cậu cầm khẩu súng Rose – 9095.

Nhẹ nhàng, cậu nhảy qua bức tường vào bên trong.

Bên trong căn nhà dường như không có lấy một người, tĩnh mịch, im kặng đến ghê rợn. Nhưng cậu không thấy sợ, làm gì còn biết sợ trong cái thế giới đen tối suốt ngày chém giết đó nữa?

Từng bước chân cậu khẽ khãng trên nền gỗ. Không khí như đông cứng lại.

BỐP!

…..

Mùi ẩm mốc cộng với mùi kháng sinh xộc vào tận mũi. Có lẽ cậu bị nhốt trong kho thuốc của một bệnh viện nào đó. Cái thứ mùi khó chịu không ngừng bốc lên. Cả căn phòng không một chút ánh sang. Cậu không sợ nhưng thấy ghê rợn, bởi các thứ mùi đó hòa trộn vào nhau, rồi cả mùi foocmôn ướp xác người nữa. Chỉ một từ có thể nói lên cảm giác của cậu lúc này: KINH KHỦNG.

Khi cảm giác bất ngờ cùng sự khó chịu qua đi thì còn lại với cậu là sự cô đơn. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận rõ sự đơn độc như thế. Ngay cả khi chứng kiến hắn và JaeJoong, ý thức được rằng mình có cơ hội chen vào giữa hai người họ, cậu cũng chưa thấy cô đơn đến vậy. Một nỗi băn khoăn, lo lắng dâng lên trong lòng cậu. Liệu anh có nhận ra sự vắng mặt của cậu không, có lo lắng cho cậu không??? Hay anh sẽ lại càng thấy vui mừng khi cậu biến mất không chút tăm tích như anh với cậu mấy ngày qua???

Cạch! – Tiếng cửa mở ra từ một phía nào đó. Nhưng cậu không nhìn thấy rõ đó là ai do lâu ngày trong bóng tối, bỗng chốc mắt vẫn chưa thể quen với ánh sáng.

“Đồ ăn đây! Lại mà ăn!” – hắn nói như thể cậu là kẻ chết đói lâu ngày vậy….

“….” – không thèm đáp trả lại kẻ đó lấy nửa lời, cậu vẫn im lìm. Tiếng cánh cửa đóng rầm lại ngay sau đó.

Nơi đây không thể nhìn thấy dù chỉ là một tia ánh sáng. Tối. Tối đến mức khi mắt quen dần với bóng tối mà cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một vài thứ xung quanh mình. Cậu cũng không thể biết được mình bị nhốt ở đây bao lâu nếu không đếm số lượt mang cơm đến của người đàn ông kia, có lẽ là ba hay bốn ngày gì đó chăng? Mỗi lần mang cơm vào, mỗi lần kẻ đó chửi khi thấy khay cơm vẫn còn nguyên, nhưng cậu không hiểu sao hắn không đánh hay là không làm gì cậu, mặc dù cậu đang trong tình trạng bị trói không thể phản kháng.

Cho tới ngày thứ 5, theo như tính toán của cậu thì có một sự việc “nhỏ” xảy ra. Quá mệt mỏi trong tình trạng không biết ngày đêm, không ăn uống gì cậu gần như ngã gục. Cánh cửa lại bật mở ra, một vài người bước vào.

“Lại mang cơm đến nữa sao? Cái thứ đồ ăn ghê tởm đó…” – cậu chán nản nghĩ.

Những người đó tiến lại gần cậu, che bớt ánh sáng từ phía cửa, cảm nhận ánh sáng biến mất, cậu ngẩng đầu lên theo quán tính.



1s

2s

3s

… rồi đến vô tận.

Nhìn thẳng vào người đang đứng đó, cậu vẫn không thể đọc được ánh mắt đó, không thể hiểu con người đó đang suy nghĩ gì. Nhưng cậu có thể cảm nhận được sự hận thù trong ánh nhìn đó. Ánh mắt ấy, cậu đã từng nhìn thấy trước đây. Ai oán. Đau thương. Đầy uất hận. Nó giống hắn. Giống đến không ngờ.

————————————

Ring!

Ring!

Ring!

Tiếng điện thoại rung liên hồi khi hai người đang ân ái trong phòng riêng khiến hắn khó chịu, đập ngay chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan. Ngay khi chiếc điện thoại thứ nhất vỡ, tới chiếc thứ hai rung, biết có việc quan trọng nên hắn đành buông cậu ra, khoác chiếc áo ngủ vào và với tay lấy chiếc điện thoại. JaeJoong cũng ngồi dậy, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn khi nghe điện thoại, thay dầu bằng vẻ mặt bực bội ban đầu là sự lo lắng và tức giận.

Yunho tắt điện thoại, ngồi im không nói gì chỉ trầm ngâm, nhưng cậu biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn mới có thể khiến hắn trở nên như vậy. Di chuyển bằng đầu gối lại gần hắn, vòng tay ôm cổ người tình, cậu khẽ hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?” – Giọng nói trong trẻo, nghe như gió thoảng của cậu khiến cho sự tức giận của hắn tạm thời lắng xuống.

“Không có gì! Chuyện Junsu ấy mà…” – Yunho lắc đầu, nhưng cậu có thể nhận thấy vẻ che giấu chuyện gì đó trong lời nói của hắn.

“Sao lại không có chuyện gì???” – Giọng cậu vẻ nghi ngờ, tay với lấy trước gương đưa ra trước mặt hắn – “Nhìn lại anh đi, hiện rõ chữ lo lắng kìa…Em hỏi lại! Có chuyện gì?” – Cậu gằn giọng đầy khó chịu khi mà hắn cứ cố giấu cậu những chuyện như vậy.

“Thôi được rồi! Việc ở bên Nhật thất bại, Junsu mất tích 3 ngày rồi, không thấy có liên lạc gì!” – hắn nói với vẻ miễn cưỡng không muốn cho cậu biết

Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt cậu bỗng trở nên đăm chiêu, trán chau lại suy nghĩ. Phải chăng lại là trò gì đó của Junsu giở ra làm lung lay hắn, hay cậu ta muốn bày trò rồi đổ lên đầu cậu.

Cậu ta vẫn chưa muốn thua trong tình cảm?

Không! – Cậu lắc đầu, Junsu không phải loại người như vậy. Mặc dù thời gian cậu tiếp xúc với Junsu không nhiều nhưng cậu tin cậu ta đã nói là sẽ làm. Việc đầu tiên bây giờ là phải tìm ra Junsu, cậu đâu có thời gian mà suy nghĩ vớ vẩn. Không thân thiết với Junsu, nhưng cậu ta là người mà Yunho mang ơn, người đã giúp đỡ hắn khi không có cậu bên cạnh, bởi vậy cậu cũng phải mang ơn cậu ấy.

“Chúng ta cần thông báo chuyện này với tất cả mọi người đã” – cậu thấy hắn ăn mặc chỉnh tề từ bao giờ, cũng đứng dậy mặc lại quần áo và theo hắn ra ngoài.

————————————–







Khi mọi việc được thông báo, bầu không khí chìm vào trong im lặng. Một sợ im lặng đáng sợ. Tất cả mỗi người mỗi suy nghĩ nhưng chung nhau một muc đích là làm sao để tìm thấy Junsu và đưa cậu về.

“Hãy điều tra từ nhưng kẻ thuê chúng ta trong vụ này trước tiên” – Kang In lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng từ nãy đến giờ.

“Nhưng từ trước đến nay chúng ta có bao giờ cần quan tâm đến danh tính của thân chủ lẫn mục tiêu đâu” – Han Kyung ngẩng lên nhìn KangIn phản bác.

“Không quan tâm không có nghĩa là không điều tra được. Em sẽ điều tra về những kẻ thuê chúng ta và cả tên được gọi là mục tiêu nữa. Có thể đấy là một cái bẫy giăng ra để lừa ta chui vào” – ChangMin lên tiếng. Quả thật nó có được những suy đoán quá sắc sảo so với cái lứa tuổi 16.

“Hãy cho điều tra những người mà Junsu đã tiếp xúc từ khi sang Nhật. Bất kì ai cũng có khả năng là kẻ bắt Junsu” – Cuối cùng hắn cũng lên tiếng sau một hồi lâu.

“Chúng ta có thù oán gì với kẻ nào ở bên Nhật hay thế lực nào đó không?” – Cậu đưa ra ý kiến của mình

“Thù oán?” – ChangMin mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên – “Chúng ta chưa từng gây thù chuốc oán với bang phái nào bên đấy???”

“Đề phòng vẫn hơn! Với lại có thể chúng ta từng ngang đường ai đó mà không biết!”

——————————————-

“Cậu Kim! Cậu sao vậy? Cậu nhìn thấy ma sao?” – Con người đứng trước mặt cậu nói với giọng mỉa mai.

Lúc này dù cậu có muốn không tin, có muốn biện minh cho những gì đang diễn ra đều không được. Chẳng lẽ một con người có thể nói với một ngưới khác bằng cái giọng khinh miệt đầy thù hận như vậy mà có thể gọ là một trò đùa sao? Nếu là một trò đùa thì con người kia quả là một diễn viên đại tài. Thật tiếc, Park Yoochun không phải là một diễn viên, anh là một con người mang lòng thù hận sâu sắc với kẻ mà cậu hết lòng yêu thương

Park Yoochun!

Anh yêu cậu, yêu Kim Junsu, nhưng tình yêu đó không đủ lớn để anh có thể bước qua thù hận. “Mất đi tình yêu này thì còn có thể tìm được tình yêu khác, nhưng lòng thù hận thì chỉ có một và nó sẽ theo con người ta đến cả cuộc đời”.

Cậu cố nhìn sâu vào mắt anh, hằng mong nhìn thấy gì đó gọi là tình yêu của anh dành cho cậu. Phải chăng, trong đó, cậu thấy được một chút chỉ một chút thôi, thì cậu sẵn sàng chết vì anh. Nhưng không! Không có gì trong đó ngoài sự lạnh lung vô cảm cùng sát khí trong giọng nói. Vậy thì cậu lấy lý do gì để theo anh? Hắn dù không yêu cậu nhưng hắn thương cậu và coi cậu như người thân. Khi cha nuôi mất, hắn đã ở bên bảo vệ cậu và cậu không thể phản bội hắn.

“Anh muốn gì?” – Junsu ngẩng cao mặt, nhìn thẳng vào mắt anh, nói bằng giọng lạnh lùng đầy thách thức.

“Sự hợp tác của cậu!!!”

“Đổi lại thì tôi được gì???”

“Mạng sống của cậu. Tiền tài, địa vị và thế lực.”

“Oh! Cái mạng của tôi từ khi là người của DBSK thì tôi đã không cần nữa rồi! Còn tiền tài, thế lực và địa vị??? Tôi có đủ rồi, chẳng lẽ anh không điều tra được tôi là phó tướng của U-know, ông trùm của DBSK sao? Dưới một người, trên vạn người, thế là quá đủ” – Cậu nhếch mép khinh miệt

“Vậy thì cậu chỉ có một con đường chết” – Anh gằn giọng, nói rõ ràng từng tiếng đe dọa.

“Ngay sau đó, 2 người đứng đằng sau anh tiến lại gần, đưa súng lên cao vừa tầm thái dương cậu.

“Anh hơi bị nóng vội rồi đấy! Từ đầu tới giờ, tôi đã nói từ chối anh chưa?”