Zeref Ở Thế Giới PoKéMon

Chương 16




Nhóm Satoshi đến thì vừa kịp lúc để lên tàu.

"May mà chúng ta không trễ" Kasumi nói, họ đã chạy thục mạng để đến con tàu này , thật không dễ dàng gì.

"Được rồi Satoshi, Kasumi chúng ta mau đi tìm phòng nghỉ ngơi trước đi" Takeshi tính toán.

Cậu không có ý kiến, ôm Pikachu đi theo Takeshi. Nếu để cậu đi một mình có thể lại lạc mất.

Con tàu này rất lớn, trên tàu có nhà ăn, phòng ngủ, sân thi đấu Pokemon, hồ bơi, còn cả các cửa hàng , thậm chí còn có mời cô Joy để điều trị cho các Pokemon. Cứ như là một thành phố thu nhỏ trên con tàu, Takeshi sợ anh mà để Satoshi đi một mình thì không biết đứa nhỏ sẽ lạc đến đâu.

Dắt Satoshi và Kasumi đi tìm người phục vụ , được hướng dẫn khi họ về đến phòng đã là buổi tổi.

"Woww phòng này lớn thật" như những bé gái khác Kasumi cũng bị thu hút.


"Thoải mái quá"

Zeref nhìn đứa nhỏ lăn lăn trên giương mà cảm thấy buồn cười, mà dù sao thì cậu cũng là đứa nhỏ, cậu cứ như vậy là được rồi.

"Hai em đi tắm rồi chúng ta đi ăn tối nha, anh đưa các Pokemon đi điều trị trước" Takeshi nói đi ra ngoài.

.....................

"Đây là nhà ăn sao, lớn quá"

Lúc Satoshi và Kasumi tìm đến thì ở nhà ăn có rất nhiều người ,bây giờ là thời gian ăn tối mà.

"Satoshi, Kasumi bên này" ở một bàn Takeshi ngồi ở đó, trên bàn là thức ăn do anh lấy.

"Cảm ơn anh , anh Takeshi" Takeshi như một người anh cả vậy, luôn lo lắng chắm sóc cho Satoshi và Kasumi.

"Đừng khách sao với anh nữa, hai đứa mau ăn tối đi"

"Pikachu à , đừng để nhiều sốt cà chua vậy" Satoshi lấy lại sốt cà chua không để Piakachu cho thêm vào dĩa mì nữa.

"Đưa đây" Zeref trừng đứa nhỏ, không được lấy cà chua của anh. Không có nó là không vui.


"Nhưng mà đã nhiều lắm rồi." Từ khi biết Pikachu có linh hồn là con người cậu lúc nào cũng yếu thế hơn, không lần nào nói thắng Pikachu hết, cậu cảm thấy có một ám lực vô hình từ Pikachu làm cho cậu yếu thế trước Pokemon của mình.

"Pikachu ăn nhiều không tốt đâu" Takeshi nói giúp cậu, đứa nhỏ này bây giờ bị cả Pokemon của mình ăn hiếp luôn rồi. Ai bảo cậu quá mềm lòng lại rất thương các Pokemon nên chúng không sợ cậu là phải thôi.

"Hừ" Zeref khó chịu, đứa nhỏ này càng lúc càng không nghe lời rồi. Thật không ngoan mà.

"Satoshi, cho cậu cái này." Kasumi nous nhỏ lén đưa cho cậu một thứ.

"Cảm ơn cậu Kasumi"

"Pikachu à , nhìn nè tớ có bánh phết cà chua nè, cho cậu nhé , đừng bỏ thêm cà chua vào mì nữa" đưa miếng bánh Kasumi đưa cho để trao đổi. Không phải cậu không cho Pikachu ăn mà chỉ sợ Pikachu sẽ bị bệnh dù gì ăn thức ăn con người đã không tốt rồi.


"Chỉ lần này" Zeref suy nghĩ một hồi thì đồng ý, có phải anh chiều đứa nhỏ quá không.

Kasumi và Takeshi mỉm cười, việc này ngày nào cũng diễn ra , không làm mọi người mất hứng mà còn thêm phần thú vị cho mỗi bữa ăn, chính những này họ mới thấy một Satoshi sinh động hoạt bát như thế. Còn về chuyện tranh chấp giữa Satoshi và Piakchu thì sao, hai người quyết định mỗi lần sẽ đưa cho Satoshi một món khác để cậu trao đổi với Piakchu, như thế là được giải quyết không phải sao. Tuy không phải lần nào Satoshi cũng trao đổi thành công.

Mọi người lại tiếp tục ăn cơm, không để ý chuyện lúc nãy của họ bị một người nhìn xem từ đầu đến cuối. 

"Hừ ,một con Pokemon dỡ tệ và một huấn luyện viên tệ hại" một giọng nam mỉa mai vang lên.

"Nè , sao em lại nói khó nghe như vậy" khi Satoshi còn đang ngơ ngác thì Kasumi đã mở lời. Cô khó chịu vì cách nói của đứa nhỏ đối diện.
Đứa nhỏ là một bé trai ăn mặc sành điệu như một quý công tử đi cùng một nhóm người ba đứa trẻ nam và hai bé gái. Có lẽ họ là bạn bè, nhưng Kasumi nhìn liền không thiện cảm, nhìn vào là biết quý cô, quý cậu đây là con của gia đình quý tộc thích đi gây khó dễ cho người khác.

"Không phải sao, Pokemon phải ăn thức ăn của Pokemon, cả điều này cũng không biết thì dỡ tệ là đúng rồi." Đứa bé kia nói tiếp, nó khinh thường ra mặt.

"Em" Kasumi tức giận chỉ vào nó.

"Hừ bà già xấu xí , đừng nói với đám thường dân này nữa Hiyota chúng ta đi đi" một cô bé trong nhóm kia nói.

"Buôn tớ ra Satoshi , anh Takeshi, tớ phải cho đám nhóm không hiểu chuyện này bài học" Kasumi tức điên lên, nếu không phải Satoshi và Takeshi kéo lại thù cô đã chạy lên cho đám nhóc kia bài học.

" Không được Piakchu" Satoshi chạy lại ôm lấy Piakchu, cậu thấy Pikachu sắp phóng điện thì ngăn cản.
"Lũ nhóc đáng chết" Ở trước mặt anh mà xem thường đứa nhỏ của anh, chán sống rồi mà.

Không lúc nào như bây giờ Kasumi và Zeref lại suy nghĩ giống nhau như vậy.

Nhưng Satoshi chỉ cản được Pikachu lại không cản được các Pokemon khác, Hitokage đã thoát ra khỏi bóng chứa , nó phun ngọn lửa vào đám nhóc kia.

"Aaaaa" đám nhóc bị Phun lửa liền la lên ầm ĩ.

Lúc này chỗ của họ đã kéo rất nhiều người đến xem. Ầm ĩ như vậy mà lại còn trong nhà ăn nữa.

"Làm tốt lắm Hitokage" Zeref thỏa mãn.

"Hitokage à" Satoshi không biết phải làm sao.

"Không tha cho chúng" Hitokage chỉ biết bảo vệ đứa nhỏ này, không quan tâm chuyện khác.

"Có chuyện gì" giờ gì hay rồi , cả quản lí cũng đến. Takeshi nghĩ, nhưng anh không trách Hitokage vì lúc nãy anh thật sự cũng muốn Pikachu hay Pokemon nào đó ra tay, Kasumi hay anh đều không tiện ra tay, nhưng Pokemon thì có thể , Pokemon cũng có lúc không kiểm soát được mà.
"Chút hiểu lằm thôi" Takeshi đi lên giải thích.

"Hiểu lằm gì chớ, con Hitokage kia đã Phun lửa vào chúng tôi" một đứa bé nam mập ú la lên.

"Đúng là không ra gì Huấn luyện viên" mấy đứa nhỏ kia châm chọc nói thêm vào. Ba mẹ của chúng đều có vai vế chúng sợ gì chứ.

"Khoang đã, tớ không sao, đừng gây chuyện chúng ta về đi nha"

Zeref và Hitokage thấy đứa nhỏ khi nghe bọn nhóc kia châm chọc thì cúi đầu xuống lấy nón che đi khuôn mặt của mình. Anh biết là đứa nhỏ này bị tổn thương rồi, đứa nhỏ cũng có thể đi du hành từ năm mười tuổi, bây giờ có lẽ đã có rất nhiều bạn bè, không chừng đã trở thành huấn luyện viên bật thầy nhưng tất cả đều sụp đổ vì chuyện đó. Anh kéo đứa nhỏ đến hội quán thách đấu cũng chỉ để đứa nhỏ này vui hơn, chân thật hơn chứ không phải là một người phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề. Nhưng đám nhóc kia lại nói những lời lẽ như vậy.
Không nghe đến lời của cậu, Zeref nhảy xuống, chiêu điện mạnh mẽ liền hướng  về đám nhóc kia.

Mọi người đều ngạc nhiên , Satoshi còn không kịp phản ứng với hành động của Pikachu.

"Sona" một con Sonasu đứng trước đám nhỏ kia, dùng chiêu gương phản chiếu đỡ đòn tấn công điện.

Gương phản chiếu ngay lập tức phản lại tấn công ngược về hướng của Zeref.

"Cẩn thận Pikachu" Satoshi hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, ôm lấy Pikachu thay Pokemon của mình nhận lấy đòn tấn công.

"Aaaaa" đây là lần thứ hai cậu nhận lấy chiêu điện, lần này còn mạnh hơn cả lần đầu cậu gặp Pikachu. Không chống đỡ được liền ngã xuống.

"Satoahiii" Takeshi chạy lại đỡ lấy cậu. Đứa nhỏ lại bị thương rồi, không nói nhiều cõng cậu chạy đi tìm bác sĩ trên tàu.

"Satoshi không phải là huấn luyện viên tệ" Kasumi căm tức nhìn đám nhỏ và nam nhân đứng phía sau.
Nói câu đó liền cùng Hitokage chạy theo Takeshi.

"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết" quản lí trên tàu hướng mọi người còn lại trong nhà ăn xin lỗi, bảo người mau chóng thu dọn.

"Hiyota , chuyện này là sao" người nam mở miệng , giọng không chút cảm xúc gì.

"Anh Daigo bọn họ lấy Pokemon tấn công bọn em" Hiyota trả lời, không nhận lỗi của mình.

"Thật" Daigo hỏi lại, anh rất nghi ngơ lời của em mình.

Hiyota ấp úng,im lặng.

"Minaki em nói xem" Cô gái tóc vàng bây giờ mới lên tiếng.

"Là bọn họ kiếm chuyện với bọn em trước." Minaki trả lời chị mình. Cynthia là người rất nghiêm khắc.

"Daigo, tớ nghĩ chúng ta nên tìm người khác để hỏi" Cynithia nói.

"Umh"

"Trở về phòng."Daigo nói cho hai đứa nhỏ.

Hai người họ bỏ đi để lại hai nhóc nom nóp lo sợ.

Daigo Yoshida ,anh của Hiyota là nhà vô địch của Hoenn , gia tộc Yoshida còn là một trong năm gia tộc lớn nên Hiyota từ nhỏ đã được nuông chiều không xem ai ra gì nhưng nó rất sợ anh mình, nếu như để Daigo biết được nó sẽ không xong.
Minaki cũng vậy , lần này đến đây là đi theo chị Cynthia của nó đến, Cynthia và Daigo là bạn thân của nhau nên Minaka với Hiyota mới chơi chung cùng nhau. Vì cả hai anh chị chúng đều là nhà vô địch, gia tộc lớn nên chúng không xem ai ra gì, nhưng không nghĩ tới lần này chúng gặp họa rồi.

Hai đứa nhóc ủ rũ đi về phòng.

...............