Zeref Ở Thế Giới PoKéMon

Chương 22




"Satoshi có sao không" Shigeru hỏi, cậu không nghĩ là gặp Satoshi ở đây,lần cuối họ gặp nhau là khi nào, có lẽ chính cậu cũng không nhớ. Chỉ biết năm năm trước khi cậu mười tuổi bắt đầu hành trình Pokemon của mình thì Satoshi cũng không đến. Sau đó ông ngoại bảo Satoshi sẽ không bắt đầu hành trình Pokemon, cậu còn cho rằng Satoshi sợ hãi không dám rời nhà.

Nhưng lần này gặp lại, cậu không ngờ Satoshi lại thay đổi đến vậy. Còn thay đổi như thế nào chính cậu cũng không rõ.

"Mọi người đừng lo, em ấy là do lo cho Celebi quá nên mới vậy, qua một đêm liền khỏi" Takeshi nói dối, chuyện Satoshi càng ít người biết thì sẽ an toàn hơn cho cậu.

"Cũng may là không sao, tôi còn có việc xin rời đi trước" Wataru nói, anh vẫn còn phải giải quyết mọi chuyện còn lại.

"Cậu biết Satoshi sao" Kasumi hỏi, cô thấy Shigeru cứ nhìn chằm chằm cậu nãy giờ.


"Satoshi là bạn của tớ lúc còn nhỏ" Shigeru trả lời cô. Mắt không rời khỏi người Satoshi. Không còn là đứa nhỏ trong kí ức của cậu nữa, Satoshi đã lớn hơn rồi tuy vẫn không cao hơn gì mấy, có lẽ vẫn chỉ đứng tới ngực của cậu mà thôi.

"Pika pikachu" ( còn nhìn nữa ta gϊếŧ mi) Zeref cảm thấy tên Shigeru này thật đáng ghét, cứ nhìn vào đứa nhỏ nhà anh. Thật muốn gϊếŧ tên này mà.

"Chúng ta ra ngoài để Satoshi nghỉ đi" Takeshi nói mọi người ở trong này, không tốt cho việc hồi phục của Satoshi.

Shigeru còn muốn từ chối thì Kasumi và Takeshi đã kéo cậu ra ngoài.

Trong phòng giờ chỉ còn Zeref và Satoshi. Đây là lần thứ mấy anh thấy cậu nằm trên giường yếu ớt như vậy rồi. Lần thứ mấy anh cảm thấy bản thân mình vô dụng đến thế, từ khi quen nhận thức đứa nhỏ này, kiêu ngạo của anh, tà ác trong anh cứ như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại ý tưởng bảo vệ đứa nhỏ này. Nhưng anh lại thất bại rồi. Zeref khát khao có lại cơ thể con người, anh muốn ôm đứa nhỏ này vào lòng, muốn dùng ma lực của mình để thay cậu chống lại tà ác.


Chìm trong suy nghĩ của mình Zeref không phát hiện mình bắt đầu có sự thay đổi, không còn là hình dạng của Pikachu mà là hình dạng của một con người.

Sao lại như vậy, sao mình có thể trở lại hình người, Zeref không khỏi ngạc nhiên, anh biết ma lực của anh không khôi phục hoàn toàn nhưng sao lại có thể biến trở về. Chẳng lẽ là do thứ Natsume đưa cho anh. Nhưng anh vẫn chưa chuyển hóa nó hết mà.

"A" giọng nói nhỏ xíu của Satoshi kéo sự nghi ngờ của anh biến mất hoàn toàn. Ngồi bên giường đỡ lấy cậu, chỉnh lại tư thế giúp cậu dễ chịu hơn. Đây là cảm giác được ôm đứa nhỏ sao, đứa nhỏ này  thật gầy nhỏ xíu, nếu là trước đây có lẽ anh đã xem cậu là kẻ đuối phải loại trừ. Chính là bên trong cơ thể nhỏ nhắn này chưa một trái tim mạnh mẽ luôn tràn đầy yêu thường.


"Hửm" Satoahi nói nhỏ một tiếng làm Zeref bất ngờ, cậu có sợ anh không , anh có vô tình làm cậu bị thương không. 

Anh chính là lo lắng quá nhiều, Satoshi vẫn chưa tỉnh lại rõ ràng, trong mắt cậu chỉ là hình bóng của một ai đó mà cậu cảm thấy xa lạ, nhưng người đó không ác ý thậm chí còn đang rất lo lắng và sự lo lắng đó là dành cho cậu.

Cả người không có lực, không thể tiếp tục duy trì được nữa , cậu lại tiếp tục ngủ say. Đây là cách tốt nhất để cậu phục hồi năng lượng.

May mà đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh hoàn toàn. Zeref lo sợ nghĩ.

Ngồi ở bên giường canh chừng cậu, đứa nhỏ này cứ như một viên pha lê vậy, đẹp đẽ thu hút nhưng cũng dễ dàng tan vỡ.

Nếu đứa nhỉ biết được chuyện này , biết được con người của anh đời trước liệu cậu có tránh xa anh không. Không dù cậu có tránh né anh thì anh cũng sẽ đem cậu giữ bên người.
Đứa nhỏ này là người anh nhận thức ai cũng không thể tổn thương cậu.

........................

'Em sao vậy Satoshi, ngẩn người cả một buổi rồi" Takeshi hỏi cậu, anh đang nói cậu về chuyện của Celebi nhưng đứa nhỏ này cứ ngây ngốc không biết suy nghĩ đã đi đến đâu rồi.

"A , em xin lỗi, lúc nãy anh nói gì anh Takeshi" Cậu là đang suy nghĩ chuyện hôm qua, rõ ràng cậu cảm nhận có người ở bên cạnh mình nhưng sáng nay khi cậu tỉnh thì chẳng thấy ai ngoài Pikachu, hỏi Kasumi thì Kasumi cũng bảo là không có ai. Aiiiiii, không nghĩ nữa thật khó chịu.

"Anh là nói, sao này em phải cẩn thận hơn, chuyện của em càng ít người biết càng tốt , không phải ai cũng, mà thôi nhớ lời của anh " Takeshi lo sợ có người biết được năng lực của cậu, nếu họ lợi dụng cậu thì sao, chỉ mong là anh lo nhiêu.

"Vâng, em biết rồi" cậu gật đầu" a anh Takeshi anh có gọi điện cho mẹ em và giáo sư Okido" cậu sợ Takeshi sẽ gọi điện.
"Haha, vẫn chưa, em cũng biết sợ sao, tự mình gọi về đi, dấu diếm không phải trẻ ngoan đâu" anh còn không biết nhóc con này sợ gì sao.

"Vâng ạ" cậu ỉu xìu trả lời.

....................

"Con thật sự không sao mà, thật mẹ xem xem" cậu đang cố nói với mẹ là cậu thật sự không sao.

"Vâng , mẹ đừng lo mà"

Cùng mẹ trò chuyện một lát , sau đó lại gọi về cho giáo sư Okido biết.

"Satoshi"

Một giọng nói quen thuộc gọi cậu lại.

"Shigeru" người đứng trước mặt cậu òa bạn thân chơi từ lúc nhỏ Shigeru, shigeru mặc áo thun tím và quần đen dài dễ vận động, cả Shigeru cũng thay đổi rồi cậu nghĩ.

"Cùng tớ nói chuyện một lát có được không" Shigeru đề nghị.

"Ừm"

Đến khi hai người ngồi vào một bàn ăn ở nhà ăn trung tâm, không ai mở lời trước làm không khí có chút ngột ngạt.

"Satoshi cậu bắt đầu hành trình khi nào" Shigeru mở lời trước.
"Ba tháng trước tớ rời thị trấn Masara để bắt đầu hành trình." Satoshi trả lời, cậu nhớ lại khoảng thời gian này, cậu có các Pokemon , các bạn bè , và một người bạn đặc biệt Pikachu nữa. Cảm thấy thật may mắm vì có họ ở bên cạnh, nếu không có họ chính cậu cũng không biết hành trình của cậu sẽ như thế nào.

'Cậu không gọi cho tớ" Shigeru nói, cậu đã bắt đầu hành trình được ba tháng, nhưng cậu vẫn không gọi cho mình.

"Tớ......" Satoshi không biết phải nói sao, cậu đã chậm hơn mọi người hết năm năm, cũng không biết phải làm thế nào.

"Satoshi rất khác trước đây" Satoshi trong trí nhớ của Shigeru là một cậu bé tăng động, nhiệt huyết, làm những việc mà không thèm suy nghĩ đến hậu quả. Tuy Satoshi trước mắt anh vẫn là cậu nhưng có cái gì đó khác biệt, trước đây Satoshi luôn tìm đến Shigeru đầu tiên. Phải rồi, đã năm năm đứa nhỏ mà Shigeru biết phải trưởng thành hơn.
"Tớ sao" Satoshi, chính cậu cũng không hiểu.

'Chúng ta vẫn là bạn bè, có việc hãy cần hãy gọi cho tớ" Shigeru nói với cậu, dù không được nhưng ít nhất là bạn bè thì vẫn tốt mà.

"Cảm ơn Shigeru"

Hai người cùng tiếp tục trò chuyện, cậu mới biết bây giờ Shigeru đã là Quán quân của vùng Kanto rồi, nhưng do Shigeru thích nghiên cứu nên bây giờ Shigeru còn là một nhà nghiên cứu Pokemon. Shigeru thật sự đã thành công trên con đường của cậu ấy.

Thế còn cậu con đường của cậu là gì đây, có lẽ chính cậu cũng không biết đi.

"Satoshi" Zeref chạy đến nhảy vào lòng cậu,mắt thì liếc nhìn Shigeru, tên đáng ghét này, lợi dụng lúc anh không có bên cạnh để tìm đứa nhỏ, thật đáng ghét mà.

"A giới thiệu với cậu ,Pikachu bạn đồng hành của tớ" Satoshi giới thiệu Pikachu.

Không nhận ra chiến tranh ngầm giữa hai người. Không thật ra thì chỉ có Zeref.
Shigeru thật muốn cười, ánh mắt của Pikachu cậu còn không nhận ra sao, ánh mắt của Pikachu khi nhìn Satoshi cũng giống như của Shiregu vậy. Nhưng mà một Pokemon sao, có thể được sao.

Lắc đầu phủ bỏ ý nghĩ , chuyện điên rồ gì thế này.

"Xin chào Pikachu" Shigeru nói.

"Đi về" Zeref không quan tâm đến Shigeru , bảo đứa nhỏ đi về, tên kia nhìn đứa nhỏ của anh thật đang ghét mà.

"Xin lỗi Shiregu, tớ phải về rồi, tạm biệt" không hiểu sao Pikachu tức giận, ôm lấy Pikachu chào tạm biệt với Shigeru rồi ra về.

Nhìn bóng dáng của cậu xa dần, Shigeru không biết tâm trạng của mình như thế nào. Chính mình đã bỏ qua thì làm gì có tư cách nói. Có lẽ như bây giờ cũng tốt cậu vẫn xem mình là bạn , sự tồn tại của mình cậu ấy vẫn biết đi.

Nếu đã vậy thì mình cứ xem cậu ấy như một đứa em trai mà bảo vệ đi, vì người này mà lo lắng, bỏ ra công sức.
Shigeru đứng dậy rời khỏi trung tâm Pokemon, tuy là nhà nghiên cứu nhưng vẫn là quán quân của Kanto, Shigeru vẫn còn nhiều việc để làm. Vì suy nghĩ chuyện Satoshi mà cậu đã bỏ không ít công việc , Wataru chắc đang cằng nhằn cậu. Việc Liên Minh giao cho họ , họ vẫn chưa hoàn thành nữa.

Trong cuộc sống này, không có có bao nhiêu người tồn tại, gặp được nhau đã là may mắn lắm rồi, nếu vậy thì cứ duy trì nó sao lại phải vì một suy nghĩ không hiện thực mà phá vỡ.

"Satoshi, sau này chúng ta vẫn sẽ như vậy"

...........................