Ám Vệ Công Lược

Chương 26




Thiếp mời anh hùng của Tư Đồ Khánh phát ra ngày mùng tám tháng Chạp. Đêm đó ngài xác định chính Ân Vô Hận sát hại Lê Hoa Thương Phạm Xung. Ngày hôm sau nhanh chóng quyết định, vừa phái ba nhi tử hộ tống Đường gia chủ về bảo, vừa dùng doanh trại ám vệ và trạm dịch các nơi để chuyển thiếp mời, dự định tổ chức đại hội võ lâm, tuyên bố Ma Giáo tái xuất giang hồ trước mặt mọi người, dặn các phái nghiêm ngặt phòng bị. Ngài quyết định rất nhanh, chẳng ngờ Ma Giáo còn nhanh hơn, chớp mắt đã sát hại Đường gia chủ, còn suýt thì sát hại đứa con thứ hai của ngài. Thực ra ngài vẫn không hiểu tại sao Ân Vô Hận lại tấn công người vô tội như vậy… Nếu Ân Vô Hận thật sự hận ngài, sao không thẳng thắn đến tìm ngài?

Đại hội võ lâm ước định vào ngày hai mươi lăm tháng Chạp. Vì phái Võ Đang trì hoãn chưa tới, nên chuyển thành mùng một tháng Giêng. Gần năm mới, thương nhân đóng cửa hồi hương, quan lại về nhà đoàn tụ, thái nông than ông (dân trồng trọt, cuốc mỏ than) không vào thành, Ích Châu vắng vẻ hơn hẳn ngày thường, người qua lại đều là dân giang hồ tới tham dự đại hội võ lâm, ai cũng mặc áo giáp, cầm binh khí, khiến dân chúng địa phương không dám ra đường một mình.

Mấy ngày nay cổng nhà Tư Đồ Nhã đông như trẩy hội, ai cũng muốn thử nhìn một cái, xem Nhị công tử sống sót sau cuộc giao chiến với Ân Vô Hận này ra làm sao. Tư Đồ Nhã đành phải kiên nhẫn giải đáp một vấn đề mấy chục lần, câu nói nhiều nhất là “Đúng là may mắn, nhờ ám vệ ra tay tương trợ”. Không ít anh hùng hào kiệt tiếc hận võ công của y đã mất hết, muốn nhận y làm đệ tử, lại bị y lần lượt khước từ.

Đêm đến, cuối cùng y mới thở phào nhẹ nhõm, dặn ám vệ Nhất đóng chặt cửa sổ, tựa vào giường hỏi, “Hồ Tam Đao là ai?”

Ám vệ Nhất đứng nghiêm đáp, “Bẩm tiểu chủ nhân, Hồ Tam Đao là tổng quản doanh trại ám vệ, tên thật là Hồ Bất Tư.”

Tư Đồ Nhã nghe ba chữ tiểu chủ nhân, tự nhiên cảm giác thú vị, “Ám vệ Nhất này, sao ngươi nói chuyện giống hệt ám vệ Cửu thế?”

Ám vệ Nhất nghẹn lời, hồi lâu mới đáp, “Bởi vì… Thuộc hạ là ám vệ.”

Tư Đồ Nhã ngẫm nghĩ, “Nếu có người muốn hại ta, ngươi có đồng ý chắn đao thay ta không?”

Ám vệ Nhất lập tức nói, “Thuộc hạ bụng làm dạ chịu, muôn lần chết không chối từ!”

Tư Đồ Nhã dịu dàng, “Vậy ngươi và ám vệ Cửu không có gì khác cả, hắn cũng từng nói muôn lần chết không chối từ. Nhưng có một số việc hắn làm được, ngươi không làm được. Vì dù sao thì bản lĩnh của ngươi cũng không bằng hắn, có lòng mà không đủ lực, phải không?”

Ám vệ Nhất hổ thẹn, giải thích, “Tiểu chủ nhân tường tận mọi việc, ám vệ Cửu là ám vệ giỏi nhất trong doanh trại của chúng thuộc hạ.”

Tư Đồ Nhã nhìn ám vệ Nhất, “Thực ra ngươi cũng không tệ, mắt to mày rậm…”

Ám vệ Nhất quẫn bách gãi đầu.

“Nhưng mà ta vẫn thích ám vệ Cửu, chẳng biết vì sao ta cứ cảm giác ngoài ta ra thì hắn không thể tiếp nhận ai khác, mà ta cũng không thể không có hắn.” Tư Đồ Nhã chuyển mắt, ngơ ngác nhìn hoa đăng trước giường, “Chẳng lẽ đúng là ta trông mặt bắt hình dong, hoặc chọn người vì võ?”

Ám vệ Nhất im lặng cùng y một lát, tìm đề tài, “… Tại doanh trại, thuộc hạ ở cùng phòng với ám vệ Cửu.”

Tư Đồ Nhã nghe vậy thì thích thú ngồi dậy, ôm chăn gấm chờ ám vệ Nhất kể chuyện.

“Hắn từng nói với thuộc hạ.” Ám vệ Nhất không biết kể từ đâu, “Hắn được… Một vị tiểu công tử của Tư Đồ gia nhận nuôi.”

Tư Đồ Nhã giật mình, “Tiểu công tử nào?”

Ám vệ Nhất nói, “Thuộc hạ đoán, chắc chắn là tiểu chủ nhân.”

“Vào năm nào?” Tư Đồ Nhã suy nghĩ thật lâu, ngập ngừng hỏi.

Ám vệ Nhất cũng suy nghĩ thật lâu mới đáp, “Hình như là năm cải nguyên (thay đổi niên hiệu).”

Tư Đồ Nhã nhẩm tính, “Năm ấy ta bốn tuổi, mới học vỡ lòng…” Ám vệ Nhất đang chăm chú lắng nghe, lại thấy y chuyển đề tài, thình lình nở một nụ cười kỳ quái, “Hắn tốt với ta là để báo ân?”

Ám vệ Nhất không hiểu lắm, “Thuộc hạ cho rằng, ám vệ Cửu có ơn tất báo, tiểu chủ nhân thiện hữu thiện báo.”

Tư Đồ Nhã ngơ ngác thật lâu, tự vỗ hai má mới hoàn hồn, buông tiếng thở dài, “Ta lại cứ nghĩ hắn thích ta.”

“…” Ám vệ Nhất thức thời quay về chỗ ẩn nấp, thầm nghĩ, tâm sự của Nhị công tử đúng là kỳ diệu khó đoán.

Ám vệ Cửu tỉnh lại rất muộn. Hắn nằm mơ rất nhiều, mơ thấy ở trong khe núi, ở trên bãi đá, Tư Đồ Nhã hình như bị lạnh, nép vào lòng hắn, hắn giơ tay kéo Tư Đồ Nhã gần thêm, cực kỳ cẩn thận, lặng im không tiếng động… Tỉnh lại mới nhận ra trong lòng trống trải, hắn đang nằm nghiêng một mình trên giường, lặng lẽ nhìn bóng đêm luồn vào khe cửa, lan tỏa trong căn phòng tĩnh mịch.

Hắn mặc áo khoác, chậm rãi đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài. Nơi này là thiên viện (sân ngang)trong phủ Tư Đồ, không ít sương phòng đều đã tắt đèn. Hắn dừng chân một lúc lâu, sau lưng như bị lửa đốt, lập tức chạy về phía nhà kho — Ám vệ trong phủ thường xuyên cần dùng thuốc, bổ sung ám khí, nếu không kịp bẩm báo thì cũng không cần quản gia cho phép, được tự do ra vào nhà kho không khóa của phủ Tư Đồ. 

Đêm khuya vắng vẻ, hắn chạy qua Tàng Thư Lâu (Lầu chứa sách) gần nhà kho, nhìn thấy xa xa thấp thoáng có bóng người màu đen chợt vút qua. Hắn giật mình, tức khắc điều phối nội tức, thi triển ‘Yến Tử Sao Thủy’ vội vàng đuổi theo, bóng người nọ biến mất tại lối rẽ, hắn không biến sắc bám theo, lại quên đầu gối vừa bị chông sắt nghiến qua, bước chân hơi nặng — Bóng người nọ vội vã quay lại, khẽ hỏi, “Đới Đao?”

Ám vệ Cửu bước lên, nhờ ánh tuyết bên ngoài hành lang hắt vào, trông thấy đúng là ám vệ Bát phụ trách bảo vệ Đại công tử. Hắn thả lỏng, cất phi đao giấu trong lòng bàn tay vào tay áo. Ám vệ Bát tâm sự nặng nề, mở cửa kho thuốc.

“Sao thế?” Ám vệ Cửu nhận ra ám vệ Bát đi lại hơi thiếu tự nhiên.

Ám vệ Bát đóng chặt cửa, lấy mồi lửa châm nến, tìm kiếm lục lọi, kín đáo đáp, “Hầu hạ.”

Ám vệ Cửu im lặng, lấy một bình sứ dán nhãn ‘Huyền Tham Ngọc Lộ Cao’ đưa cho ám vệ Bát — Đại công tử ham mê nam sắc, hắn đã chứng kiến, nhưng không ngờ Đại công tử gân tay gân chân bị thương mà vẫn còn tâm trạng đòi hỏi nhu cầu từ ám vệ. Hắn quay đi, thành thạo tìm kim sang dược (thuốc bôi dành cho vết thương do đao kiếm) và băng vải, đang chuẩn bị rời đi thì ám vệ Bát gọi hắn, “Chờ đã, ta bôi thuốc cho ngươi.”

Ám vệ Cửu nói, “Không cần, ngươi tự chăm sóc mình đi.”

Ám vệ Bát hỏi, “Ngươi phải đi sao? Hồ Tam Đao bắt ngươi đi tìm Tam công tử thật?”

Ám vệ Cửu nói, “Sáng mai ta đi. Bảo trọng.”

Ám vệ Bát kéo hắn lại, cảnh báo, “Tam công tử có mưu đồ với ngươi.”

Đây là một câu hoàn toàn vô nghĩa. Ám vệ Cửu quay lại, trịnh trọng nhìn ám vệ Bát, tỏ quyết tâm, “Chủ nhân với ta ân trọng như núi. Ta là ám vệ, phải nên san sẻ gánh vác cho chủ nhân, dù chết không từ. Là ám vệ, nghĩ quá nhiều thì không làm tốt.”

Ám vệ Bát khâm phục vỗ vai ám vệ Cửu, “Chết hay không thì ta không biết, tới lúc ấy ngươi cứ cố gắng thả lỏng. Ngươi mà để Tam công tử trẻ người non dạ làm xằng làm bậy thì hậu quả còn nhục nhã hơn ta nhiều. Huống hồ mấy ngày qua ta nhận ra, chủ nhân mà ngươi nhận định lại không phải là Tam công tử. Chúng ta là ám vệ, tốt nhất không nên vương vấn ấn tượng ban đầu, nhưng nếu ngươi đã vương vấn tới mức này thì sao không tranh thủ một lần xem?”

“…” Ám vệ Cửu phát giác, ám vệ Bát và hắn không nói về cùng một chủ đề.

“Ít nhất, nếu ta là ngươi, ta sẽ đến nói lời tạm biệt với Nhị công tử.” Ám vệ Bát dừng lại, rồi mập mờ nói tiếp, “Vừa hay ám vệ của Nhị công tử là Bỉnh Kiếm, ba chúng ta là huynh đệ tốt, chắc chắn sẽ giữ bí mật cho ngươi. Nếu ngươi thấy xấu hổ thì ta đi với ngươi.”

Ám vệ Cửu trầm tư hồi lâu, vẻ như đang thuyết phục chính mình, cuối cùng chậm rãi nói, “Vậy thì đến nhìn qua cửa sổ một chút.”

Ám vệ Bát nói, “Được đấy, ta đi với.”

Hai người cố nhịn đau, nhân lúc gà chưa gáy sáng, băng qua rừng trúc phía Tây Bắc phủ Tư Đồ, mò vào sân nhà Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã rất thính tai, hai ám vệ còn ở trong rừng trúc, y đã mơ màng nghe thấy âm thanh ‘Yến Tử Sao Thủy’, nhanh như mũi tên xuyên qua rừng trúc, biết ám vệ Cửu đến thì vui lắm, nhưng vẫn phải giả vờ không nhận ra. Trong lòng suy nghĩ, với tính tình của ám vệ Cửu, chắc chắn phải có chuyện hệ trọng gì xảy ra mới chủ động tới tìm y lúc nửa đêm, còn chuyện hệ trọng là gì thì y không đoán được.

Bên ngoài có người khẽ gọi, “Nhị công tử, ám vệ Cửu đến đây!” Người nọ lại nói, “Đừng chạy…”

Tư Đồ Nhã chẳng hiểu gì cả, cột áo đứng dậy. Ám vệ Nhất đã thắp nến, được cho phép thì mở cửa ra thăm dò. Lại chẳng biết ba ám vệ bàn bạc gì trong sân, tới khi Tư Đồ Nhã lại đi ngủ thì ám vệ Nhất và ám vệ Bát mới cắp ám vệ Cửu vào.

Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu bốn mắt giao nhau, không khí tự nhiên bối rối.

Tư Đồ Nhã hoàn hồn đầu tiên, mỉm cười, “Nếu đã tới, vì sao phải đi?”

Ám vệ Cửu trầm ngâm một lát, “Thuộc hạ không muốn quấy rầy Nhị công tử nghỉ ngơi.”

“Không có ngươi ôm ta, ta không ngủ được.” Tư Đồ Nhã thật lòng nói.

Đôi câu vài lời, ám vệ Cửu lại suýt quên mất vì sao vừa bị ăn roi.

Ám vệ Nhất và ám vệ Bát cho rằng hai người sắp ôm nhau, đang chuẩn bị đóng cửa cáo lui thì ám vệ Cửu phá hư không khí, “Thuộc hạ đến nói lời từ biệt.”

Tư Đồ Nhã gật đầu — Dù gì cũng chịu suy nghĩ, ít nhất còn nhớ phải đến từ biệt y, “Đi đâu?”

Ám vệ Cửu đáp, “Thục Bắc, Kiếm Môn, tìm Tam công tử.”

Tư Đồ Nhã im lặng, một lát sau mới nhẹ nhàng nói, “Ta vốn định ngày mai sẽ nói với phụ thân chuyện đổi ám vệ… Nhưng nếu đây là nguyện vọng của ngươi, lòng ngươi đã quyết, thì ta cũng không thể níu kéo ngươi. Nhưng có điều nay ngươi nên biết.”

“Thuộc hạ xin chăm chú lắng nghe.”

Tư Đồ Nhã nhìn ngọn nến, buông tiếng thở dài, “Cuối cùng, ngươi vẫn phạm một sai lầm lớn.”

Ám vệ Cửu nói, “Xin Nhị công tử chỉ dạy.”

Tư Đồ Nhã chăm chú nhìn ám vệ Cửu, “Ngươi lại ôm ta ngủ mấy canh giờ, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Ám vệ Cửu suy nghĩ thật lâu, “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Tư Đồ Nhã không biến sắc nói tiếp, “Trước khi ngủ ta đã tắm rồi, ngươi đi theo ta.” Dứt lời thì rời khỏi sương phòng, đưa ám vệ Cửu đến phòng tắm, sai ám vệ Nhất đun nước nóng. Ám vệ Bát thức thời cáo lui, Tư Đồ Nhã gọi hắn lại, “Ám vệ Bát, hình như chân ngươi đang bị thương, ta vốn không nên làm phiền ngươi…”

Ám vệ Bát vội vàng nói, “Xin Nhị công tử cứ phân phó.”

Tư Đồ Nhã ghé vào tai hắn nói vài câu. Ám vệ Bát không khỏi nhìn về phía ám vệ Cửu còn đang ngơ ngác, tiện đà lấy bình sứ trong lòng ra, chính là ‘Huyền Tham Ngọc Lộ Cao’ ám vệ Cửu đưa cho hắn lúc nãy, ngượng ngùng nói, “Thuộc hạ đi canh chừng.”

Ám vệ Cửu đã hiểu, tính ngàn tính vạn, vẫn sót một khả năng — Chiếc bình sứ nho nhỏ, có lẽ đã có nghiệt duyên với hắn rồi.