Bồ Đề Kiếp

Chương 65: Tâm hoảng ý loạn




Bỏ gói bột phấn ra rồi giấu đi. Sau đó ta mới thay y phục. Bộ y phục này thật sự long trọng, rất đẹp, cũng nặng hơn y phục thường ngày rất nhiều.

Ta thở dài, mặc như thế này một ngày cũng không tồi nhỉ...

Thay xong ta liền gọi Cẩm Tú, nàng ta nhìn ta một lúc rồi kéo ta đến trước gương ấn ngồi xuống.

“Y phục đẹp như thế này, không thể để kiểu tóc đơn giản như vậy được.” Sau đó Cẩm Tú gỡ tóc ta xuống.

Thực ra ta không biết búi tóc, trước kia đều là thi phép giải quyết, sau này lại có Lạc Trần giúp đỡ, sau đó hắn cũng dạy ta cách búi tóc đơn giản. Nhắc đến mới nhớ, cũng lâu rồi hắn chưa búi tóc cho ta...

Cẩm Tú rất khéo léo, động tác cũng rất nhanh, ta không nhìn kịp nên hơi nhăn mặt.

Cẩm Tú nhìn ta một cái, tay cũng dừng lại, “Làm sao thế?”

Ta tròn mắt rồi thở dài, “Động tác của ngươi nhanh quá!”

Cẩm Tú cười, “Không phải là vì thời gian đang gấp sao? Sao lại nhăn mặt thế? Ta làm ngươi đau à?”

“Không phải...”

“Lúc ngươi bó tóc không phải cũng rất nhanh sao? Đó là do quen tay nên mới vậy đó!”

“Ta mà tự chải đầu, không làm rối tung lên đã là may rồi“.

Cẩm Tú hơi ngạc nhiên, “Nói như thế là có người chải đầu cho ngươi sao? Là ai thế? Là nam tử hay nữ tử?”

Ta tròn mắt, có chút hãnh diện nói, “Chính là Lạc Trần đó, hắn chải tóc rất khéo“.

Cẩm Tú giật mình, “Xem ra Lạc Trần công tử cũng rất thích ngươi đó!”

“Ngươi lại nói lung tung rồi! Ta đã nói rồi, hắn đã có vị hôn thê!”

Cẩm Tú thở dài: “Ngươi không biết sao? Nếu có người không phải là nha hoàn hay người thân của ngươi chải tóc cho ngươi, điều này đại biểu cho cái gì, ngươi có biết không?”

“Còn có thể thể hiện được cái gì? Chính là hắn chải khéo rồi!”

Khóe miệng Cẩm Tú hơi cong lên, động tác cũng nhẹ hơn, rất giống Lạc Trần lúc chải tóc cho ta.

“Hắn có từng chải tóc cho người khác không? Đã có nam tử nào khác ngoài hắn chải đầu cho ngươi chưa?”

“Không có, Cẩm Tú, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

“Linh Nhược cô nương, chải tóc, thể hiện hai người sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão. Chỉ có những nam tử cực thâm tình mới có thể chải tóc vẽ mi cho người mình yêu. Vậy nên có thể thấy Lạc Trần đối với ngươi đã không chỉ là yêu thích...Các ngươi...”

Lòng ta không biết vì sao nặng trĩu, nhất thời không nghe được cái gì nữa, chỉ cảm thấy Cẩm Tú thật giống Lạc Trần, cứ như lúc này người đang chải tóc cho ta là Lạc Trần vậy, nhẹ nhàng, chầm chậm, ôn nhu, giống như muốn dùng toàn bộ thời gian của cả đời để chải, trong lòng ta thậm chí bắt đầu nảy sinh cảm giác vui vẻ, bình yên...

“Búi xong rồi, chúng ta mau đi nhanh thôi“.

Âm thanh của Cẩm Tú đưa ta trở lại, trong lòng ta lại cảm thấy nặng nề hơn.

“Tiểu đồ nhi của ta ăn mặc tử tế lại hóa thành mỹ nhân rồi!”

Tiếng nói của Nam Cung âm âm nhu nhu, không giống với tiếng nói như ngọc dễ nghe của Lạc Trần.

Cầm Tú đẩy ta tới cạnh Nam Cung, ta không kịp phản ứng, liền ngã vào người hắn, hắn nhanh tay đỡ được.

“Được sư phụ khen một câu mà đã thấy yêu thương nhung nhớ rồi sao?” Nam Cung khẽ cười, buông ta ra, “Được rồi, đừng mê mẩn nữa. Sư phụ chỉ có một đồ nhi là ngươi, tí nữa đừng để người ta chê cười sư phụ đấy“.

Nói xong hắn kéo ta đi về phía điện Càn Khôn.

Tới nơi thì đã thấy mọi người đều đã có mặt đầy đủ, ngoại trừ giáo chủ thần thần bí bí.

Nam Cung và ta vừa vào điện thì đã có người hô lên: “Đại tế ti tới!”

Sau đó mọi người đều cúi đầu cung kính đón chảo.

Nam Cung ngồi vào ghế trên cao, ta đi qua khu vực đám đệ tử của Thừa Dương Cung đang đứng, liếc nhìn Lạc Trần, thấy hắn cũng đang nhìn ta cười ôn hòa. Ta bỗng thấy bối rối, nhanh chóng bước qua, không nhìn hắn nữa.

Nam Cung đột nhiên cầm tay ta, giật giật nhẹ trấn an, ta mới yên lòng chờ đợi giáo chủ tới.

Không lâu sau ngoài điện có một bóng dáng cao lớn trầm ổn bước vào điện, theo sau hắn có hai người, một trong hai người là Hữu hộ pháp Tử...Tử cái gì ý nhỉ...

Tóm lại hai người đó chắc chắn là hộ pháp. Có điều ta còn tưởng giáo chủ chắc phải là ông lão bảy mươi, tám mươi tuổi cơ chứ, bởi vì thân thể không khỏe nên không thường xuyên xuất hiện. Sự thật thì ngược lại, hắn không phải ông lão gì cả, nhưng ta cũng không đoán được tuổi của hắn. Vì trên mặt hắn đeo mặt nạ màu vàng. Ở hai gò má của chiếc mặt nạ có vẽ hoa văn tinh xảo, xem ra là đồ thượng hạng.

Chờ giáo chủ ngồi trên ngai vàng, mọi người đều đứng lên thi lễ rất long trọng. Giáo chủ lúc này mới bắt đầu lên tiếng.

“Cảm tạ các vị đã tới dự thọ yến của Càn Khôn giáo, hôm nay các vị hãy thỏa hứng, không cần bận tâm đến những vấn đề khác“.

Nói xong, bên dưới đều là âm thanh trầm trồ khen ngợi, rồi sau đó khai yến.

Nam Cung đặt tới trước mặt ta mấy đĩa thức ăn, “Thọ yến có rất nhiều người tham gia, rất ồn ào, nếu ngươi thấy chán thì có thể cùng Cẩm Tú đi về trước nghỉ ngơi. Ngày mai có thể không cần luyện công, tránh gặp người khác đi. Người trong giang hồ chính tà khó phân, nếu bị ai làm khó thì cứ nói tên ta ra dọa cho bọn họ đi là xong“.

Ta không khỏi buồn cười, “Hóa ra danh tiếng của sư phụ lại lợi hại như thế, trước giờ ta không biết đấy.”

Nam Cung gõ nhẹ vào đầu ta. Trước mặt bỗng có bóng người đổ xuống, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy giáo chủ đến.

“Đại tế ti hôm nay vất vả rồi, bổn tọa kính ngươi một ly trước“. Giáo chủ cầm bình rượu hướng về phía Nam Cung, ta nhìn vào đôi mắt sau mặt nạ của hắn, không khỏi cả kinh, đôi mắt kia thật quá mức lạnh nhạt, hơn nữa....ta có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu đó rồi...

Nam Cung đứng lên, cạn ly với hắn, “Giáo chủ quá lời rồi, đây vốn là chức trách của tại hạ“.

Giáo chủ gật gật đầu, sau đó dời mắt về phía ta. Ta cũng nhanh nhẹn đứng lên, nhưng không biết phải nói gì...

“Đứa nhỏ này là đồ đệ của ngươi?” Âm thanh nặng nề truyền đến, hắn nhìn ta chằm chằm giống như muốn xuyên thủng ta ra vậy...

Nam Cung gật đầu, “Phải, có điều tiểu nha đầu này gần đây bị thương, nên không thể kính rượu giáo chủ được“.

“Ta...Ta lấy trà thay rượu...” Ta giơ ly trà tới trước mặt giáo chủ, cũng không biết mình học được những lời này ở đâu nữa.

Giáo chủ hình như rất vui vẻ, cười không ngừng, “Tiểu nha đầu thú vị...”

Nói xong, hắn cùng ta cạn chén rồi mới xoay người rời đi.

Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, lại nhìn Nam Cung nói, “Mới vừa rồi ta....”

Nam Cung xoa nhẹ tóc ta, cười nói, “Tiểu đồ nhi làm tốt lắm, đi theo sư phụ lâu như vậy, cũng thông minh hơn rồi“.

Ta hừ hừ, tiếp tục chuyên chú ăn.

Đúng như lời Nam Cung nói, thọ yến thật sự rất nhàm chán. Ta chống đầu nhanh chóng buồn ngủ, ngó qua Nam Cung thấy hắn cũng hơi híp mắt.

Ngồi thêm được một lúc, ta thật sự không chịu được nữa, liền rời khỏi đại điện định trở về viện ngủ.

Lúc này trong điện rất náo nhiệt, ngoài điện thì lạnh như tờ, không có một bóng người. Ta liền ngửa đầu lên nhìn trời thở dài rồi xoay người trở về Ngự Thiên Viên.

Tới cửa Ngự Thiên Viên ta chợt nghe có tiếng người gọi ta, nhìn kĩ hóa ra là Lạc Trần. Nhưng không hiểu sao thấy người đó là Lạc Trần, ta lại có chút luống cuống, liền gật đầu với hắn rồi định vào trong.

“Tiểu Linh Nhược...” Lạc Trần giữ chặt tay ta, lực đạo không lớn nhưng cũng đủ để giữ không cho ta đi tiếp.

Bất đắc dĩ ta đành quay sang chỗ khác không dám nhìn hắn.

“Ừm...Ngươi có chuyện gì không?”

Ánh trăng chiếu xuống bao trùm không khí vắng lặng.

Lạc Trần thở nhẹ một tiếng, “Lời này đáng ra ta phải hỏi ngươi mới đúng! Ban ngày rõ ràng còn rất tốt, vì sao lúc vào điện lại hờ hững với ta, còn không buồn liếc mắt nhìn ta lần nào nữa. Ta đã làm gì sai sao? Ngươi nói rõ với ta đi“.

“Ta đâu có...” Ta cúi đầu, “Là do...chúng ta ngồi cách xa nhau quá, ta cũng không tiện tự mình đi xuống tìm ngươi thôi...”

Lạc Trần trầm mặc hồi lâu, sau đó nâng cằm ta lên.

“Vậy ngươi nhìn ta đi, nói xem hôm nay ta đã làm gì sai“.

Ta nhíu mi, “Sao ta phải nói cho ngươi?!”

Lạc Trần lạnh mặt xuống, ta hơi sợ, vội nói, “Hôm nay.... Hôm nay ta thấy Tô Tuyết...”

Sắc mặt hắn lúc này mới khá lên một chút, “Thấy Tô Tuyết thì sao?”

“Ta thấy hắn...Hắn cùng với tên đệ tử đợt trước đả thương chúng ta, bọn họ hình như có giao dịch gì đó, tên kia đưa cho Tô Tuyết một bọc vải, trong đó có rất nhiều gói bột phấn nhỏ, ta lấy trộm một gói. Còn lại vẫn ở trên giá sách trong phòng hắn. Ta còn muốn đưa cho ngươi xem nữa...”

Lạc Trần lúc này mới buông ta ra, cười nói, “Hóa ra ngươi là vì chuyện này“.

Ta nhìn hắn, không dám nói gì nữa, ta chỉ có thể dùng chuyện này để che lấp tâm trạng.

“Ngươi vẫn còn lo lắng Tô Tuyết sẽ đưa ta đi mất có phải không?”

Ta sững người một lát, rồi mới gật đầu.

“Hóa ra là thế....” Âm thanh của Lạc Trần vẫn mềm dịu như cũ, hắn nhéo nhéo mặt của ta, “Tiểu Linh Nhược hôm nay rất xinh đẹp, giống nữ tử chuẩn bị xuất giá vậy!”

Ta nhíu mi, “Ta sẽ không xuất giá. Ta là người xuất gia!”

Lạc Trần cười khẽ, ta có cảm giác hắn vẫn đang nhìn chằm chằm ta.

“Ta không thích kiểu tóc này, khi nào có cơ hội, ta sẽ lại chải tóc cho ngươi“.

Dứt lời, hắn động nhẹ tay gỡ tóc ta thả xuống.