Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 33-2: Ngoại truyện 3




Lúc Yoo Rachel tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên ghế sa lông phòng làm việc, trên người đắp một cái áo khoác tây trang. Cô sửng sốt nửa ngày mới hồi thần, xoa huyệt thái dương ngồi dậy, nhớ tới mình vì buổi trình diễn thời trang của công ty mà bận đến khuya, sau đó quá mệt mỏi, không kiềm chế được bèn ngủ thiếp đi.

"Ach, đánh thức em sao?" Lúc này một người đi ra từ phòng làm việc, bưng cái khay trong tay, thấy cô tỉnh lại, có chút xin lỗi.

"Tại sao anh đã về rồi?" Yoo Rachel phản ứng kịp áo khoác trên người của người trước mặt, nụ cười trên mặt mềm nhũn ra, "Không phải nói án tử nước ngoài rất rắc rối sao? Em còn tưởng anh phải lâu nữa mới về cơ."

Đã là luật sư nổi tiếng cả nước- Lee Hyo Shi buông bữa sáng, ngồi xuống bên người Yoo Rachel, chủ động giúp cô xoa bóp hai vai đau nhức, mặt mày lúc này tràn đầy tự tin, "Anh là ai chứ, đương nhiên đã lưu loát giải quyết hết rồi. Nhưng mà em, nếu mệt mỏi thì giao cho cấp dưới làm, đại biểu như em làm sao phải tự tay làm mọi việc, còn thức đêm trong phòng làm việc."

Cảm giác được bạn trai đau lòng, Yoo Rachel nhìn Lee Hyo Shin, con ngươi phủ một tầng mê man.

"Làm sao lại nhìn anh như vậy?" Lee Hyo Shin có chút bận tâm nhìn Yoo Rachel ngẩn người.

"Không sao đâu, chỉ hơi đói bụng thôi." Yoo Rachel thấy rõ ràng người đối diện, mỉm cười, "Anh chuẩn bị gì cho em vậy?"

"Chỉ có sữa tươi và sandwich đơn giản thôi, hâm trong lò vi sóng. Em đi rửa mặt cho tỉnh rồi tới ăn đi." Lee Hyo Shin vỗ vỗ vai Yoo Rachel nói.

"Vâng." Yoo Rachel đáp ứng, đứng dậy đi buồng vệ sinh.

Vặn chốt mở, nước ào ào chảy ra, Yoo Rachel nâng tay thấm ướt mặt, cảm nhận được dòng nước mát mẻ, nhất thời có chút tỉnh táo. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt đẫm trong gương, trong dạ dày cuồn cuộn buồn nôn, ngoéo môi cười cứng ngắc, "Tỉnh dậy trái lại cảm thấy trong mơ càng chân thật."

Vừa trầm trong mộng, cô mơ tới mình trong một căn phòng tối tăm, nuốt hết một lọ thuốc ngủ, kết thúc tính mạng mình.

Yoo Rachel không nói cho bất kì ai, từ lúc bắt đầu cấp ba, bình thường trong mộng đều xuất hiện một ít cảnh tượng kì quái, những cảnh tượng đó ghép lại thành một chuyện xưa thật dài, trong đó có Kim Tan, có bản thân, có Cha Eun Sang. Khác với hiện thực là, trong mơ Cha Eun Sang chiếm được tình yêu của Kim Tan, thậm chí cô bé lọ lem nhanh chóng biến thành công chúa, mà bản thân thì thê lương chết đi.

Yoo Rachel biết, cô mơ tới là những gì thực sự xảy ra, cái loại tuyệt vọng, khuất nhục và thống khổ này, dường như khắc đến tận xương.

"Rachel... Chưa xong sao? Sữa sắp lạnh rồi." Lee Hyo Shin gõ cửa buồng vệ sinh.

Yoo Rachel hắng giọng một cái, "Em tới đây."

Lee Hyo Shin, chỉ là người qua đường trong mơ, cũng là người trong mơ duy nhất quan tâm lúc bản thân thống khổ, bây giờ thành bạn trai của mình, đối với mình thuận theo trăm đường. Yoo Rachel mỉm cười nhợt nhạt, "Điều này, có thể phải cảm ơn cô ấy."

Vài ngày, buổi họp báo Yoo Rachel bận rộn ba tháng rốt cuộc cử hành, bạn tốt trong vòng đều đến đây chúc mừng.

Lee Bo Na cùng bạn trai Yoon Chan Young tay trong tay thân mật ngọt ngào cũng tới, thấy Yoo Rachel nói, "Chúc mừng, cổ phiếu RS lại sắp tăng mạnh rồi."

"Nhờ phúc của cậu." Yoo Rachel cười nói, "Ngày hôm nay, nghệ sĩ nhà các cậu cũng đến không ít ha."

"Cậu cũng tài trợ không ít cho bọn mình mà, không khách khí." Lee Bo Na tuy rằng tính cách trực sảng, nhưng sau khi tốt nghiệp cũng trưởng thành rất nhiều.

"Những người khác cũng đến rồi, các cậu vào xem chút đi." Yoo Rachel xoay người dẫn bọn họ vào trong.

"Ai, đúng rồi, Kim Tan vừa đính hôn, cậu biết không?" Lee Bo Na đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên biết." Yoo Rachel gật đầu, "Con gái nghị sĩ, nghe nói là cô gái tính tình tốt, thật xứng với cậu ta."

"Không nghĩ tới cậu ta cuối cùng thỏa hiệp, xem ra cậu ta đã buông xuống." Lee Bo Na nháy mắt mấy cái ẩn ý.

Yoo Rachel nghe vậy, mỉm cười, "Làm người phải nhìn về phía trước."

"Cũng phải." Lee Bo Na thấy Yoo Rachel bộ dáng không để ý, nghĩ đến cô cùng tiền bối Lee Hyo Shin thuận lợi hẹn hò, cũng không nói gì nữa.

An bài khách xong, buổi họp báo chính thức bắt đầu, Yoo Rachel không có không hao tổn tâm huyết, quần áo quý mới vừa ra, được khen ngợi nhiệt tình.

Vì lễ chúc mừng, Lee Hyo Shin cũng buông công tác riêng mà đến, bầu không khí vui mừng náo nhiệt. Điện thoại Yoo Rachel vang lên, cô nhìn màn hình điện thoại hiện ba chữ Seo Yoon Ah, đi tới chỗ yên tĩnh bắt máy.

"Xin chào, Yoon Ah?"

"Rachel, tôi có thể gặp cô một lát không?" Điện thoại bên kia, giọng nói Seo Yoon Ah rất suy yếu.

"Cô đang ở đâu?" Yoo Rachel liếc nhìn đám người náo nhiệt phía sau, trong lòng lại dần trầm xuống, cô có dự cảm xấu.

"... Tôi ở bệnh viện." Seo Yoon Ah trầm mặc một chút, nói.

"Được rồi, đưa tôi địa chỉ, tôi đến ngay." Yoo Rachel nói xong liền cúp điện thoại.

Trở lại hội trường, Yoo Rachel thấp giọng nói với Lee Hyo Shin, "Công ty có việc đột xuất, em phải đi xem."

"Anh đưa em đi?" Lee Hyo Shin nhíu mày nói,không nghĩ tới lúc này Yoo Rachel còn bận rộn như vậy.

"Không cần đâu, anh ở đây giúp em bắt chuyện mọi người đi, em đi rất nhanh." Yoo Rachel cầm túi, lặng lẽ rời đi.

Lúc Yoo Rachel đến bệnh viện, bắt gặp Seo Yoon Ah sắc mặt tái nhợt ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chờ.

"Có chuyện gì vậy?" Yoo Rachel vội vàng chạy tới.

Seo Yoon Ah ngẩng đầu nhìn Yoo Rachel, ánh mắt chẳng biết là vui hay buồn. Yoo Rachel chú ý giấy xét nghiệm trên tay cô ấy, cầm lấy nhìn thoáng qua, "Cô mang thai? Ba tháng?"

"Ừm." Seo Yoon Ah gật đầu.

"Choi Young Do biết không?"

"Tôi vừa mới biết thôi." Seo Yoon Ah lắc đầu.

"Đây là chuyện tốt mà, cái biểu tình của cô làm tôi sợ muốn chết. Nhưng ba tháng cô không phát hiện cũng giỏi." Yoo Rachel thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt Seo Yoon Ah vẫn không có nửa phần thoải mái, chần chờ một chút nói, "Cô không muốn đứa bé này à."

"Tôi rất muốn." Seo Yoon Ah cúi đầu, vuốt bụng của mình.

"Vậy cô..." Yoo Rachel không hiểu.

"Bác sĩ nói, sức khỏe của tôi không thích hợp mang thai, đứa bé này nguy cơ sảy thai rất lớn, nếu như miễn cưỡng sinh được, tôi có thể liền..."

Yoo Rachel thấy Seo Yoon Ah bộ dáng chán nản, trong lòng căng thẳng, "Tại sao có thể như vậy? Cơ thể cô lúc nào lại kém như vậy, trước đây kiểm tra sức khỏe, không phải chỉ thiếu máu sao?"

Seo Yoon Ah cho Yoo Rachel một nụ cười, sau đó chậm rãi rời ánh mắt, "Đây là tôi nên được."

"Nên được? Có ý gì?"

"Gia đình tôi vốn phá sản, mắc nợ rất nhiều người. Hiện tại mẹ tôi đã khỏe mạnh, tôi lại có sự nghiệp của mình, còn có một ông chồng tốt yêu thương tôi vô cùng. Hôm nay, trên trời lại tặng tôi một đứa con đáng yêu, muốn lấy tính mạng của tôi, là tôi nên được. Cũng vì tôi một lần nữa có được hết thảy, nên phải trả giá." Nụ cười Seo Yoon Ah bi thương, phảng phất bao phủ trong khói mù, mờ ảo tưởng chừng giây kế tiếp sẽ biến mất.

Yoo Rachel thấy hàm ý trong lời nói của cô ấy, giật giật môi không lên tiếng, đột nhiên nhớ tới giấc mơ bi thảm của bản thân. Trong mộng sau này chính mình có bệnh trầm cảm, Cha Eun Sang gả cho Kim Tan quang cảnh vô hạn, mà người trước mắt, cho tới cùng cũng không xuất hiện. Nhưng hôm nay, mọi chuyện đều điên đảo, cũng chính bởi Seo Yoon Ah xuất hiện.

"Tại sao cô lại nói vậy?" Yoo Rachel tuy hỏi vậy, trong lòng bỗng nhiên có ý niệm to gan, Seo Yoon Ah chắc phải có một bí mật động trời đi.

"Mặc dù tôi cũng không chắc chắn, nhưng tôi có một chút trí nhớ mơ hồ, trí nhớ kia nói cho tôi biết, tôi đi tới ngày hôm nay, đều là mình chọn." Seo Yoon Ah nhìn bụng của mình, nhẹ giọng nói.

"Vậy cô gọi điên thoại cho tôi, là muốn tôi giúp cô làm sao?" Yoo Rachel ngồi xuống hỏi.

Seo Yoon Ah trầm mặc một hồi, "Nếu như Young Do biết tình huống của tôi, nhất định sẽ không cho lưu lại đứa bé này, anh ấy yêu tôi như vậy. Thế nhưng, không vì đứa bé này, tôi cũng không sống được bao lâu nữa. Tôi nghĩ muốn đánh cuộc một phen."

Yoo Rachel thấy Seo Yoon Ah đã quyết định, trong lòng ẩn ẩn đau, vì cô ấy, cũng là vì bản thân trong mộng, "Tôi nên làm thế nào?"

Một tuần sau, Yoo Rachel lấy lý do phát triển thị trường ngoại quốc, tuyên bố hợp tác cùng Seo Yoon Ah. Seo Yoon Ah lấy lý do nửa năm công tác tới nước Mĩ, trên thực tế chờ sinh. Choi Young Do và mẹ của Seo Yoon Ah tuy rằng không đồng ý cô đi lâu như vậy, nhưng thấy Seo Yoon Ah kiên trì, nghĩ cô dù gì cũng sẽ trở về, liền đồng ý.

Sáu tháng sau, Seo Yoon Ah thuận lợi sinh ra một bé gái đáng yêu. Choi Young Do và mẹ Seo Yoon Ah biết được tất cả, khiếp sợ đặt vé bay nhanh chóng sang Mĩ. Đến bệnh viện gặp được chính là bé gái gào khóc đòi ăn cùng người mẹ đang dần hư nhược. Cũng không biết Seo Yoon An cùng Choi Young Do nói riêng gì đó trong phòng bệnh, mà từ phòng bệnh đi ra, người đàn ông trưởng thành liền ôm con gái mới chào đời đứng ở hành lang khóc lớn cực kì đau khổ. Con gái tựa hồ cũng cảm nhận được tâm trạng của cha mình, theo cha khóc lớn lên, mọi người nghe đều chua xót rơi lệ.

Ba ngày sau, Seo Yoon Ah bình thản chết đi trong mộng, theo bên người cô, là Yoo Rachel, mẹ, chồng cùng con gái.