Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 33-1: The Heirs End




Tiểu Bạch ngồi trong phòng học, nhìn vị trí Choi Young Do trống không, không tiếng động thở dài. Từ chuyện lần trước, Cha Eun Sang đã xin nghỉ, Choi Young Do cũng ròng rã một tháng chưa tới lớp.

Sau đó Tiểu Bạch mới biết, quản gia cũng không hoàn toàn nghe theo cô dặn dò, tiết lộ tin tức Seo Yoon Ah cho Cha Eun Sang, mà nghe theo chủ tịch tập đoàn Empire chỉ thị, đem việc Yoon Ah từng phụ cửa hàng mẹ Choi Young Do phóng ra ngoài.

Trước đây Seo Yoon Ah cũng không giấu diến mẹ Choi Young Do trong nhà đã phá sản cùng cha tự sát. Hiện tại xem ra, Choi Young Do hẳn đã biết tất cả.

"Anh ấy không đến trường học, cũng không liên hệ tôi, đến cùng là vì cái gì chứ." Tiểu Bạch đè bút trong tay, thực sự không rõ vì sao chủ tịch Empire lại gạt chân một cái. Cô gọi điện thoại đi hỏi, đối phương cư nhiên nói vì cô tốt, bảo cô kiên trì chờ.

"Choi Young Do định bỏ học sao? Một tuần rồi." Yoo Rachel mặt không chút thay đổi nào nói, ôm cánh tay đi tới bên cạnh Tiểu Bạch.

"Không nhìn ra cô cũng rất quan tâm anh ấy." TIểu Bạch nói, "Hôn sự cha mẹ nhà hai người đã hủy bỏ không phải sao."

"Tôi nghe nói anh ta xích mích với cha mình, cũng sớm bàn tính cùng ở với mẹ, này chẳng khác nào anh ta bỏ qua quyền kế thừa khách sạn..." Yoo Rachel giật ghế trước Tiểu Bạch ngồi xuống.

"Tôi cũng nghe nói." Tiểu Bạch vẻ mặt lo lắng, "Nhưng anh ấy vẫn chưa liên lạc với tôi."

"Anh ta không liên lạc cô, cô có thể đi tìm anh ta." Yoo Rachel hất hàm, "Seo Yoon Ah sẽ có thời gian khiếp đảm đấy..."

Tiểu Bạch nghe, có chút dao động.

"Cô một mình suy nghĩ nhiều như vậy có lợi ích gì, thực tế một chút đi." Yoo Rachel thấy Tiểu Bạch trầm mặc, bình tĩnh nói xong đứng dậy muốn đi, đột nhiên dừng lại bước chân, "À, nghe nói Cha Eun Sang cùng mẹ bị đuổi khỏi nhà Kim Tan."

"Thật không?" Tiểu Bạch giương mắt.

"Tôi sau khi biết, khiến người an bài công tác mới cho mẹ Cha Eun Sang, dù sao bác ấy cũng không làm gì sai." Yoo Rachel nhẹ giọng nói.

"Còn Cha Eun Sang?"

"Cô ta? Nghe nói gần đây trạng thái tinh thần không được tốt, buổi tối cần uống thuốc ngủ mới có thể ngủ. Tôi vừa lúc biết một bác sĩ tâm lý rất tốt, để người bảo mẹ Cha Eun Sang giới thiệu cho cô ta, tiền thuốc men tôi chi." Yoo Rachel cười rất nhạt, lại rất nhẹ nhàng.

"Nhìn không ra, cô rất có lòng đồng cảm." Tiểu Bạch nhướng mày.

Yoo Rachel nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn xa xăm, "Nhân quả tuần hoàn mà thôi."

"Có ý gì?" Tiểu Bạch ngẩn người.

"Không có gì..." Yoo Rachel lắc đầu, nhìn Tiểu Bạch, "Còn tin tức cuối cùng muốn cho cô biết."

"Nói..."

"Tôi và Kim Tan giải trừ hôn ước, hơn nữa... Tôi chính thức hẹn hò cùng tiền bối Hyo Shin."

"Chuyện gì vậy? Cô chừng nào cùng tiền bối Hyo Shin hẹn hò... Kim Tan cậu ta..." Tiểu Bạch cái này giật cả mình.

"Tôi và Kim Tan đã nói, hai chúng tôi còn làm bạn bè tương đối tốt. Cậu ta hiện tại tuy rằng chán ghét Cha Eun Sang, khó bảo sau này cậu ta không tha thứ Eun Sang... Cậu ta không phải món ăn của tôi, tách ra khá ổn."

"Trách không được..." Tiểu Bạch bừng tỉnh, đã hơi rõ ràng tại sao chủ tịch muốn nhúng tay chuyện của mình, "Yoo Rachel, cô giấu chặt thật đó... Tôi vậy mà bị cô xiên một nhát, cô giải trừ hôn ước, chủ tịch Kim rất tức giận đi, mẹ cô dĩ nhiên sẽ đồng ý..."

"Không có cách nào a..." Yoo Rachel giảo hoạt cười, "Ai bảo cô thích chỉ huy tôi, tôi cũng phải hồi báo mới được."

"Cô..." Tiểu Bạch dở khóc dở cười trợn to mắt, nhìn Yoo Rachel rời đi, tự nhủ, "Quả nhiên còn phải tự cứu mới được."

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

"Gì ạ? Choi Young Do không ở chỗ bác sao?" Trong cửa hàng mẹ Choi Young Do, Tiểu Bạch nghe được tin tức rất kinh ngạc.

"Vậy anh ấy đi nơi nào?"

"Đứa bé kia cũng không nói gì." Mẹ Choi Young Do lắc đầu, "Bác nói với nó chuyện của cháu, sau đó nó sa sút rất nhiều ngày. Đột nhiên có một ngày nói muốn ra ngoài một chút, bác cũng không ngăn."

"Anh ấy rất tức giận sao?" Tiểu Bạch có chút thấp thỏm.

"Đứa nhỏ ngốc." Mẹ Choi Young Do cầm tay Tiểu Bạch, nắm chặt nói, "Không phải là cháu sai, cháu mới là người đáng thương nhất. Young Do không có mặt lúc cháu cần nó, nó rất tự trách."

"Anh ấy lúc nào về ạ..." Tiểu Bạch hỏi, nhiệm vụ của cô làm sao bây giờ.

"Không biết nữa, chắc nghĩ thông suốt sẽ trở lại đi." Đối phương thở dài.

"Vâng, làm phiền bác."

"Đúng rồi, con chó của Young Do ở chỗ bác, cháu mang về nuôi đi. Như vậy Young Do trở về, sẽ đi tìm cháu rồi." Bác gái rất tri kỉ nói.

"Chó?" Tiểu Bạch nhớ tới Choi Young Do xác thực có con chó lớn lên cao to, cùng tính khí với chủ nó, "Vâng... Cháu mang về, vừa vặn lúc này rất cô đơn."

"Để bác bảo người dắt đến." Bác gái quay đầu nói với phục vụ mấy câu, lại nhìn Tiểu Bạch nói, "Bệnh mẹ cháu thế nào rồi?"

"Phẫu thuật rất thành công, qua mấy ngày có thể về nước." Tiểu Bạch cười.

"Lần này muốn cảm ơn chủ tịch Kim, ông ấy tìm được cháu, tài trợ cháu đi học, lại đưa mẹ cháu đi chữa bệnh."

Tiểu Bạch nghe đối phương nói như vậy, khẽ mỉm cười, không nói gì.

Chuyện trong nhà Seo Yoon Ah tuy rằng không truyền ra, nhưng bạn bè thân thiết đều biết tình huống thật của cô. Có điều mọi người biết đến chỉ là Tiểu Bạch nay có thể ở phòng lớn, có xe sang đưa đón đều là chủ tịch Empire trợ giúp, cũng không biết giao dịch giữa bọn họ, cũng vĩnh viễn không thể biết.

Mang theo chó về nhà, Tiểu Bạch than ngã xuống giường, Tiểu Hắc cũng xuất hiện, "Gần đây cô có vẻ phiền lòng vì Choi Young Do."

"Biết rõ còn hỏi." Tiểu Bạch tức giận trả lời.

"Không tìm được Choi Young Do cũng không ảnh hưởng nhiệm vụ của cô mà. Mẹ Seo Yoon Ah đã bình phục, không bao lâu nữa sẽ về nước. Nếu như vì sinh hoạt sau này, chủ tịch Kim không phải sai người đem bảo hiểm tổng hợp của ba Seo Yoon Ah đổi thành tiền mặt sao. Đây chính là khoản tiền không nhỏ, huống hồ, Choi Young Do cũng đã chẳng phải người thừa kế khách sạn gì nữa rồi."

"Ai ai ai, Tiểu Hắc thật không có nhân tính gì cả." Tiểu Bạch phản ứng mãnh liệt.

"Không phải tôi không có nhân tính, là cô quá thừa nhân tĩnh đó." Tiểu Hắc bay trong không khí, sắc mặt bình tĩnh, "Chúng ta là quỷ hồn, chỉ là tạm thời tham gia cuộc sống của người khác, cũng không phải bọn họ, cũng không thể hoàn toàn thay đổi cái gì."

"Nói thì nói thế..." Tiểu Bạch nhìn chằm chằm trần nhà, yếu ớt thở dài, "Nhưng là... Kết cục hoàn mỹ... Không phải càng tốt sao."

Tiểu Hắc nghe Tiểu Bạch, thấy cô chậm rãi nhắm mắt lại, biểu hiện yên ổn, khóe miệng nhợt nhạt cong lên, yên lặng thở dài. Đúng vậy, ai lại không thích một kết cục hoàn mỹ.

Một tuần sau, Tiểu Bạch đón mẹ Seo Yoon Ah về nhà, hai người ở phòng mới bắt đầu cuộc sống mới.

Một tháng sau, Tiểu Bạch đang ngồi sân trước nhà cho chó ăn, nó đột nhiên tránh Tiểu Bạch, quay đầu chạy ra cửa lớn, "Mày đi đâu vậy?"

Tiểu Bạch xỏ dép lê, bỏ lại thức ăn cho chó trong tay liền chạy theo ra ngoài. Con chó ngừng lại cách cửa lớn không xa, quay đầu liếc Tiểu Bạch, chờ cô tới gần lại cất bước chạy. Tiểu Bạch lo lắng hô sau lưng, "Một buổi sáng sớm, mày cũng rời nhà trốn đi... Giống như tên chủ nhân đáng ghét của mày."

Tiểu Bạch tức giận nói xong, đã nhìn thấy một bóng người cao ngất nắm xích chó vào cửa, hướng Tiểu Bạch nở nụ cười thật lớn.

Tiểu Bạch thấy Choi Young Do rốt cục chịu xuất hiện, lập tức dừng bước, trừng trừng nhìn hắn. Choi Young Do gầy rất nhiều, tóc tai rối bời, nhưng xem ra càng rực rỡ rồi.

"Hóa ra tôi là chủ nhân đáng ghét à..." Choi Young Do mỉm cười bỉ ổi, đi tới trước mặt Tiểu Bạch.

"Cam lòng trở về? Không phải anh bốc hơi rồi sao?" Tiểu Bạch nhìn người trước mắt, chu mỏ nói.

Choi Young Do nhìn ra oán khí của Tiểu Bạch, khom lưng ôm chầm lấy cô, dán vào bên tai, thanh âm trầm trầm, "Bởi rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ...."

"Thật sao?" Tiểu Bạch nghe vậy, khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên, "Vậy sao giờ mới về?"

"Khoảng thời gian này, tôi đi rất nhiều nơi làm công." Giọng nói Choi Young Do rất thấp, ôm Tiểu Bạch chặt chút, "Xin lỗi, không ở cạnh em lúc em khó khăn nhất, cho nên tôi đi ôn lại một lần mọi nơi em từng cực khổ."

"Ý của anh là...." Tiểu Bạch mở to mắt, đẩy ra Choi Young Do, "Anh đi..."

"Đúng vậy..." Choi Young Do trên mặt mang nụ cười sủng nịch, xoa xoa tóc Tiểu Bạch, "Nơi em từng làm công, tôi đều đi làm qua, thực sự rất khổ cực."

"Anh không tức giận?" Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái.

"Đương nhiên tức giận." Choi Young Do dính sát Tiểu Bạch, hôn trán cô một cái, "Tôi rất tức giận chính mình vẫn không biết, để em chịu đựng nhiều như vậy... Sau này, tôi sẽ luôn ở cạnh em."

"Thật sự?" Tiểu Bạch hỏi.

"Thực sự." Choi Young Do gật đầu.

"Cái gì cũng nghe em?"

"Tất cả đều nghe em."

"Tốt lắm..." Tiểu Bạch đột nhiên giảo hoạt cười, "Hiện tại, cùng em đi hớt tóc đi."

"Hớt tóc? Tại sao?" Choi Young Do không nghĩ tới Tiểu Bạch trở mặt nhanh như vậy, có chút hồ đồ.

"Anh có tóc mái đẹp trai nhất." Tiểu Bạch vỗ vỗ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng Choi Young Do, cười híp mắt hôn cằm hắn, "Anh nói đều nghe em."

"Được rồi..." Choi Young Do nhìn Tiểu Bạch cười đến hài lòng, vẻ mặt có cầu tất ứng, "Tất cả nghe theo em."

"Còn có con chó ngu này, cũng kéo đi xén lông." Tiểu Bạch trừng trừng con chó đen ngồi một bên nhìn mình chằm chằm, đối phương tựa hồ nghe hiểu Tiểu Bạch, oan ức ỉ ôi với Choi Young Do.

Choi Young Do buồn cười ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu chó yêu, "Hết cách rồi, nữ chủ nhân lên tiếng, chúng ta làm theo đi."