Chỉ Yêu Em (Chích Ái Trứ Ngươi)

Chương 26




Tô Huy từ trong mê man tỉnh lại, chớp chớp vài cái vẫn chưa mở mắt, cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu, chủ nhân của cái tay kia chắc chắn không ai khác ngoài Ti Việt. Tô Huy nghĩ thế liền thả lỏng người, đương nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của Ti Việt.

Nhưng… hình như mình quên mất chuyện quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, Tô Huy mạnh mở hai mắt. Đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh trí xa lạ. Phải rồi, đây chắc là phòng khám của Lâm Đoạn.

Nói vậy mình đã sinh rồi sao? Tô Huy nằm nhìn xuống chỗ kia ── bằng phẳng rồi. Ngồi bên cạnh chính là Ti Việt, Tô Huy nhìn về phía Ti Việt, chờ đợi đáp án.

“Huy, tối qua em bé đã được sinh ra rồi, bây giờ là buổi chiều ngày thứ 2 rồi.”

“…”

“Có muốn nhìn đứa nhỏ một chút không?” Ti Việt hỏi.

Tô Huy suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

“… Là con trai hay con gái?”

“Là con trai”. Ti Việt nói xong đi ra ngoài. Một lát sau Tô Huy thấy hắn đi vào, khác với khi nãy chính là trên tay ôm một khối khăn bông màu lam. Tô Huy hơi rùng mình một chút, kia chính là con cậu.

“Nào, em ôm một chút đi.” Ti Việt đưa khối khăn bông màu lam qua

Tô Huy không hề phòng bị tiếp nhận đứa nhỏ, tay trái tay phải không ngừng thay đổi, không biết nên làm thế nào để đỡ lấy khối thịt nhỏ mềm này. Cảm giác lớn nhất lúc vừa chạm vào chính là cực kỳ ấm áp… Còn có, đứa bé nhỏ như vậy, xương cốt cũng nhỏ như vậy, sau này sẽ trở thành một người trưởng thành sao?

“Huy, đứa nhỏ không phải bế như vậy đâu.” Ti Việt sửa tư thế cho Tô Huy. Vừa rồi hắn đã nhờ Ngô Đồng djay cách bế đứa nhỏ sao cho thật cẩn thận rồi.

Tô Huy khiêm tốn làm theo lời chỉ dạy, làm theo đúng cách. Lúc này mới cẩn thận nhìn đứa nhỏ trong lòng mình.

“Tóc ít quá, chỉ có mấy cọng, còn không có lông mi.” Tô Huy vuốt vuốt mấy cọng tóc máu của bé.

“Ừm.”

“Hơn nữa da nó còn đỏ quá.”

“Em bé mới sinh vẫn còn nhiều nếp nhăn mà.”

“Sao mắt chỉ có một đường như cọng chỉ vậy…”

“Do còn nhỏ quá”

“Nhẹ thật, giống con khỉ quá”

“Chỉ có 2 kí thôi, Lâm Đoạn bảo có thể xem là nhẹ cân.”

“Xấu như thế, có phải con của mình không vậy? Sao một chút cũng không giống anh với tôi vậy?”

“Không nhầm đâu, anh nhìn nó từ trong bụng em ra… Huy, sao em bóp mặt nó?”

“Ờm… nhìn chịu không nổi muốn bóp… Á, nó khóc rồi, tôi rõ ràng không có mạnh tay mà…”

Ngô Đồng đứng ngoài cửa nghe được đoạn đối thoại mà thầm hộc máu. Bé cưng con nuôi khóc, làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn. Thế là một phát vọt vào trong phòng giành lấy đứa nhỏ từ 2 người đàn ông tay chân đang luống cuống kia.

“Ngoan… Bé không khóc, không khóc. Có phải là đói bụng rồi không?” Ngô Đồng đã lâu không bế con nít, thế nhưng cảm giác vẫn rất quen thuộc. Đứa bé này giống như Việt Việt năm đó… Nhìn Việt Việt đang ngồi bên giường, thời gian qua nhanh thật, thằng nhỏ đều đã lớn, Kha Kha, chị cũng được lên chức bà nội rồi kìa.

Tô Huy lần đầu tiên cảm thấy nể Ngô Đồng. Cảm giác cô rất giỏi, đứa bé được cô bế một chút quả nhiên ngừng khóc.

Thật ra là do em bé vừa rồi bị Tô Huy có hành động bạo lực mới khóc lớn như vậy, hiện tại bé đã nằm trên đôi tay đang nhẹ nhàng đưa qua đưa lại kia mà ngủ khò.

Nhìn bé con nho nhỏ nhẹ nhàng ngáp một cái, chớp mắt tựa vào mình, Ngô Đồng cảm thấy trong lòng tan chảy, không biết biểu lộ cảm xúc thế nào.

“Con nuôi của mẹ thật đáng yêu”

Tô Huy nghe thấy Ngô Đồng nói như vậy, trong lòng không khỏi đầy hắc tuyến. Sao tự nhiên con mình có một mẹ nuôi ngang hông nhanh như vậy? Chưa kể bà cô này không phải là mẹ nuôi của Ti Việt sao?

Tô Huy nhìn về phía Ngô Đồng đang bế đứa nhỏ, nhìn khuôn mặt cười mang theo sự dịu dàng, chắc hẳn đây là bản năng làm mẹ của phụ nữ. Nhìn thế này mới thấy cô thực sự rất thích đứa bé mới được sinh ra này.

***

Miệng vết thương của Tô Huy khôi phục rất nhanh, ở chỗ của Lâm Đoạn dưỡng một tuần rồi “xuất viện”. Lúc có thể bước chân xuống giường, Tô Huy có chút cảm khái, đã lâu lắm chưa được mặc quần áo nhẹ nhàng thế này đi lại rồi.

Vế đến nhà, Tô Huy đầu tiên liền leo lên giường rộng của cậu lăn qua lăn lại. Đang định ngủ một giấc thì bên ngoài vang lên tiếng trẻ con khóc to rõ.

Tô Huy từ trên giường bò dậy, tiền gần về phía thanh âm. Em bé đang nằm ở sô pha quơ tay quơ chân khóc lớn. Nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Ti Việt, cũng không biết đã đi đâu, Tô Huy bất đắc dĩ bế bé lên, nhưng đứa nhỏ được bế lên càng khóc to hơn…

Tô Huy chân tay luống cuống dỗ dành, mấy tuần rồi đều là Ti Việt cùng Ngô Đồng chăm đứa nhỏ, Tô Huy lâu lâu chỉ trêu ghẹo nó một chút, nên hiện tại đối diện với tình huống này, cậu thực sự không biết phải làm sao.

Mãi đến lúc Tô Huy tưởng như sắp sứt đầu mẻ trán tới nơi, Ti Việt đã trở lại. Ti Việt nhìn thấy tình cảnh này liền bế đứa nhỏ, xem chừng nó đói bụng rồi, nên Ti Việt đi nấu nước pha sữa.

“Ti Việt khi nãy anh đi đâu đấy?” Tô Huy tò mò hỏi.

“Đi chuyển giường trẻ em.” Ti Việt vừa khuấy sữa vừa nói.

Cũng phải. Trong đầu Tô Huy nghĩ nghĩ, muốn chăm trẻ nhỏ phải cần rất nhiều đồ dùng cho trẻ. Sữa bột, bình bú đều là Ti Việt tự chuẩn bị.

Nhân lúc Ti Việt đưa bình sữa vào miệng, đứa nhỏ lại tiếp tục không an phận tay chân quơ quào. Tô Huy thấy vậy liền bế bé lên, đối với ánh mắt chưa mở ra kia nói: “Bé con đói đến vậy sao?”. Không ngờ cái mũi be bé kia kịt kịt vài cái, Tô Huy liền hiểu được, đó là dấu hiệu bé sắp khóc… Kết quả Tô Huy chớp chớp mắt nhìn Ti Việt cầu cứu, trong lòng thầm khóc không ra nước mắt.

Lúc này Ti Việt đã pha sữa xong, thấy tư thế của Tô Huy, lập tức buông sữa, ôm lấy em bé, nói: “Huy, tư thế em bế nó như vậy là sai rồi, nó thấy không thoải mái nên mới khóc đấy.”

“Vậy à?”, Tô Huy trong lòng ngạc nhiên. Cuối cùng theo Ti Việt học cách bồng sao cho đúng nhất. Sau khi chỉnh sửa, cậu lại bế đứa nhỏ, bé con quả nhiên không khóc nữa, bàn tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ. Khóe mắt Tô Huy nhìn qua bình sữa trên bàn, trong niềm vui chiến thắng còn muốn cho bé bú.

Ti Việt gật đầu, cầm lấy bình sữa, đem đầu núm vú hướng xuống nhỏ ra vài giọt sữa, tiếp theo kéo tay Tô Huy, để cậu bắt chước học theo.

Chất lỏng ấm áp nhỏ xuống mu bàn tay, biến thành giọt nước nhỏ chảy xuống.

Ti Việt nói, đây là độ ấm của sữa, lần sau muốn cho bé bú phải thử độ ấm rồi mới được đút.

Tô Huy gật đầu đáp lại, trong lòng khó hiểu nghĩ Ti Việt biết nhiều kiến thức như vậy từ khi nào chứ. Nhưng nhìn đến dáng vẻ thành thật của hắn, nhất định là rất yêu thương đứa bé này.

Bé con hình như thực sự rất đói, miệng liên tục hút sữa, trong chốc lát bình sữa đã thấy đáy. Tô Huy tưởng đã xong việc, định đặt bé xuống, Ti Việt cản cậu lại, bảo vuốt lưng cho bé một chút, đợi bé ợ hơi được mới xem là cho bú xong.

Thế là Tô Huy lại nhẹ nhàng vuốt lưng cho bé con. Hóa ra sau khi cho bú, phải vuốt lưng cho bé. Tô Huy đã hiểu rồi.

Cục cưng ăn no rồi ngủ, đôi mắt vốn nhỏ như nay đã biến thành một đường chỉ ── bé con đã ngủ rồi.

Tô Huy đặt bé vào giường cẩn thận như đồ dễ vỡ, kéo chăn bông cẩn thận rồi mới ra khỏi phòng.