Chỉ Yêu Em (Chích Ái Trứ Ngươi)

Chương 27




Bé cưng đầy tháng, nếu không phải Tô Huy mỗi ngày đều nhìn thấy sự thay đổi của bé, cậu nhất định sẽ nghĩ rằng nhầm con nhà người ta rồi. Đôi mắt ban đầu như sợi chỉ, nay đã có thể mở to, trông như 2 quả nho đen đảo qua đảo lại. Điểm này không biết là giống ai, Tô Huy và Ti Việt đều mắt phượng, có điều mắt của Ti Việt hẹp dài hơn. Ti Việt nói mắt bé con giống cha của hắn. Tiếp đến là làn da của bé, trắng trắng như sữa bò, mang theo chút mịn màng. Mỗi khi Tô Huy sờ vào cảm giác như đang sờ vào tơ lụa vậy. Tóc máu lúc trước trông như cỏ dại nay đã thay thế bằng mái tóc đen. Tô Huy thật sự cảm thấy bé con chính là đứa trẻ xinh xắn nhất cậu từng gặp! Điểm này đều được Ti Việt cùng Ngô Đồng đồng tình. Đặc biệt là Ngô Đồng, cô nói mình gặp qua không biết bao nhiêu người, nhưng độ đáng yêu cùng xinh đẹp của bé cưng thực sự là không ai sánh bằng, phá vỡ kỷ lục của Việt bảo bảo trước đây luôn.

Tô Huy đầu đầy hắc tuyến nhìn Ti Việt, mặt người đứng sau không chút biểu tình. Ngô Đồng ngồi bên cạnh trêu ghẹo bé con, em bé “a…a..” quơ đôi tay mũm mĩm. Người phụ nữ 40 này luôn lộ ra biểu tình như tuổi đôi mươi, lời bàn tán của người hơn chục tuổi, Tô Huy đã quen tai. Tinh thần của cô thay đổi thực sự quá nhanh.

“Phải rồi, tên của bé là gì?” Bé con chơi mệt rồi ngủ. Ngô Đồng vẫn không nỡ để bé vào giường trẻ em.

“Không phải đã có tên rồi sao?” Ti Việt nói.

Cái gì? Hóa ra Ti Việt đã đặt tên cho bé xong xuôi rồi?

Ngô Đồng cũng hào hứng hỏi tên là gì.

“Thì tên Bé đó”. Nhìn thấy Tô Huy cùng Ngô Đồng biểu tình xìu xuống, Ti Việt nói tiếp: “Không phải bữa giờ mọi người luôn gọi như vậy sao?”

Tô Huy không thèm quan tâm đến câu trả lời của Ti Việt, nếu muốn đặt tên thì phải để bé theo họ Ti Việt rồi, hắn thích bé con đến thế mà. Trong lòng có một cỗ tâm tình kỳ lạ đang âm thầm quấy rầy.. Sau khi Tô Huy đề ra suy nghĩ này liền được Ngô Đồng gật đầu đồng ý.

“Tất nhiên, bé con phải theo họ cha, họ Ti” Ngô Đồng vẻ mặt tán thành.

“Không, em bé phải theo họ của Huy, họ Tô” Ti Việt nghiêm mặt nói. Tô Huy có hơi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Ti Việt kiên quyết như vậy.

Thật ra trong lòng Tô Huy cũng mong đứa bé này theo họ Ti, chứ không hề có suy nghĩ là con phải theo họ cha. Có điều nếu như bé theo họ Tô, thì có cảm giác giống như là người nhà tiếp nhận nó vậy.

“Ti Việt, em bé theo họ anh không phải tốt lắm sao? Em tôi cũng sắp ra đời rồi”. Ý nói nhà cậu bây giờ không thiếu con nít. Có đứa bé kế thừa huyết mạch không phải là ước nguyện là truyền thống lớn nhất của con người sao? Tuy vẫn chưa hỏi qua Ti Việt, nhưng thấy ngôi nhà hắn thường ở hình như cũng không có người nhà đi.

“Không cần để nó theo họ Ti, anh không có nhu cầu kéo dài hương khói.” Ti Việt nghiêm túc.

Lúc này Ngô Đồng dường như nghĩ đến cái gì đó, đập chân một cái: “Đúng rồi, không cần đế lại cho nhà họ Ti bất cứ hậu nhân nào.” Hay để bé theo họ bà nội đi? Như vậy cũng căng quá, tuy mình cũng muốn vậy.

“Không phải nói chuyện kéo dài hương khói hay không…” Ngừng một lát, quay sang Ti Việt. “Anh là cha của nó, con theo họ cha, không theo họ mẹ là chuyện rất bình thường mà”. Chậc chậc… Lời này quả thật khó nói.

“Ý nói anh là cha, Huy là mẹ đúng không?” Ti Việt cao hứng nhìn lên.

“Ờm… cả con cũng sanh ra rồi, chuyện này còn cần phải phân minh sao? Tuy Tô Huy là người của Việt Việt, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ tố chất làm mẹ…” Ngô Đồng cô nói cái gì vậy? Tôi đây thật cũng chẳng muốn làm cái chức đó đâu. Tô Huy oán thầm.

“Vậy để bé họ Ti đi.”

Tô Huy âm thầm thở dài một hơi, thêm một mối ràng buộc, Ti Việt sẽ đối xử với bé con tốt hơn một chút thôi.

Nhưng bé tên Ti gì mới hay đây? 3 người lại thảo luận đề tài kế tiếp. Ngô Đồng nói, người không sợ sanh nhầm, chỉ sợ đặt nhầm tên. Tên của bé con nhất định phải ung dung tự tại, mang ngụ ý cát tường mới dễ để lại hảo cảm cho người nghe. Không được đặt tên quá bình thường, nếu không sẽ thành người qua đường A mất…

Rốt cuộc, Ngô Đồng ôm ngực kết luận: “Hay là, chúng ta mua vài cuốn sách tham khảo thử xem.”

Bày ra nhiều yêu cầu như vậy, còn phải tra mấy cuốn sách hoàng lịch, không biết tới năm nào mới đặt được cho đứa nhỏ cái tên đẹp. Tô Huy đưa ra ý tưởng trực quan nhất: “Tên em bé mới sinh là kỳ vọng của trưởng bối, chúng ta cứ theo suy nghĩ của mình đặt một cái tên thật hay, sau đó viết vào giấy để cho bé con chọn. Để nó tự chọn tên của mình là được rồi.”

Ngô Đồng đỡ cằm, “cũng đúng, chúng ta đặt tên sẽ không kém như sách ở ngoài, cứ làm như vậy mà làm đi… Không ngờ cậu nhóc này có lúc cũng có vài chủ ý khá đấy chứ.”

Tô Huy không thèm để ý đến mấy lời khen không hẳn là khen của Ngô Đồng, cầm một tờ giấy ra, gấp đôi rồi lại gấp đôi lại, xé ra thành 4 mảnh, chia mỗi người một mảnh.

Tô Huy cẩn thận viết tên ngay ngắn xong, vò thành một cục, đặt trước mặt bé con rồi quay sang xem hai người kia. Ti Việt vẫn đang viết, còn Ngô Đồng viết xong sớm hơn cậu, bây giờ đang bận rộn ngồi gấp giấy, nhìn hình dạng có lẽ là đóa hoa hồng. Gấp xong quơ quơ trước mặt bé con, “Bé cưng xem nè, lát nữa nhớ cầm đóa hoa này của mẹ nuôi nha.”

Ti Việt viết xong liền gấp thành một hình vuông vức. 3 cục giấy 3 hình dạng khác nhau đặt trước mặt em bé, Ngô Đồng còn cố ý để giấy của mình ở chỗ bé tiện tay cầm.

Bé con mút ngón tay, con ngươi đen láy chuyển qua chuyển lại, nhìn quét từ bên trái sang bên phải từ một cục giấy đến một đóa hoa, rồi lại nhìn từ phải sang trái ngược về chỉ thấy một tờ giấy.

Ngô Đồng nín thở hiếu kỳ nhìn bé con rút ngón tay đang ngậm hướng về 3 tờ giấy… Tiếp đó lại thu ngón tay nộn nộn về bỏ vào miệng ngậm.

“Bé ngoan ơi, cầm đóa hoa trước mặt đi con, lát nữa mua kẹo cho con nhé.” Ngô Đồng nhẹ nhàng ném bom bọc đường, nhưng cô lại quên mất bây giờ bảo bảo còn đang là một đứa trẻ sơ sinh chưa có ham muốn gì, cũng không hiểu được gì, lúc này đây đang híp mắt tỏ vẻ buồn ngủ.

“Bé ơi, bé ơi”. Ngô Đồng vẫn ở đó nhỏ giọng nhẹ nhàng, nhưng không nhỏ nhẹ như lúc nãy.

Tô Huy ngồi một bên nhìn, lại một lần nữa bái phục sự nhẫn nại của Ngô Đồng, rốt cuộc cô quan trọng tên của bé con tới cỡ nào ấy nhỉ. Bé sơ sinh là một sinh vật rất đúng giờ, muốn ngủ a muốn ngủ, không ngừng ngáp vài cái, i i, ồn quá ồn quá!

Đột nhiên, bé giơ bàn tay nhỏ a a a quét trước mặt một cái, uy lực không lớn nhưng một cục giấy, một tờ giấy, một đóa hoa giấy mang theo cái tên chất chứa kỳ vọng của người lớn dành cho bé đều bị quét sạch.

Sau đó bé con ngủ thiếp đi trong không gian an tĩnh.

Rốt cục tên của bé cũng chưa có.