Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 207-2: Thừa thắng truy sát (Hạ)




Quân Khánh Kỵ tấn công quả thực vừa nhanh vừa mạnh. Bọn họ trước tiên dùng một đạo quân tập kích doanh trại, sau khi lọt vào bên trong doanh trại quân Ngô thì phá hủy các đài truyền tin, kế đó cánh quân hai bên phát động tấn công nội ứng ngoại hợp, cuối cùng phát động đội phòng bị, tiêu diệt toàn bộ đội quân bị chia tách ở tiền doanh, sau đó để lại một cánh quân huyết chiến với tả doanh của quân Ngô, còn lại tập trung binh lực giải quyết hữu doanh, sau đó đồng thời phát động tấn công với tả doanh và trung quân, mức độ ác liệt còn mạnh mẽ hơn cuộc tập kích rất nhiều.

Đám binh sĩ quân Ngô tan tác tán loạn tựa hồ vỡ vụn trận hình, sau đó Bá ra lệnh không cho người vào trong doanh nữa, bất luận là quân địch hay quân ta cũng đều sẽ giết sạch khi áp sát lại gần doanh trại, lúc này mới phần nào duy trì được trận thế. Cho dù là vậy, cũng chỉ duy trì được trong thời gian ba nén hương, trận địa phòng ngự bị quân của Khánh Kỵ đánh cho thất điên bát đảo.

Ngô quân lúc này lòng quân đã tan tác, không đủ sức để ngăn cản bước tiến công của Khánh Kỵ, chỉ biết tập hợp binh lực đưa nhau chạy lên núi, không tránh khỏi việc bị trung quân của Ngô giết hại không duyên cớ. Cho dù rút lui kịp thời, thì cũng có khoảng hai ngàn năm trăm người đi bọc hậu phía sau không còn đường quay về nữa.

Thế tấn công của quân Khánh Kỵ quả thực đáng sợ, cho đến bây giờ Hạp Lư cũng không thừa nhận rằng mình quá nóng vội hành quân, khiến cho toàn quân trên dưới không còn sức chiến đấu, lại thêm cả nguyên nhân bị tập kích giữa đêm, các phương thức truyền tin bị cắt đứt hoàn toàn. Hắn đổ dồn trách nhiệm về tả doanh để tiền doanh bị mất liên lạc, cho dù trong ba trại, tả doanh là trại cuối cùng bị tiêu diệt.

Tả doanh là nơi tập trung những phạm nhân Sở quốc được phóng thích và những nô lệ chiêu nạp từ Sở quốc. Tuy rằng đám quân này rất trung thành, nhưng cũng không phải là dòng giống người Ngô. Cơ Quang nghĩ bụng sau khi tả doanh bị quân Khánh Kỵ lẻn vào phá hủy đèn hiệu, dẫn đến lòng quân xao động, rồi mới bị Khánh Kỵ thừa cơ lợi dụng. Đáng tiếc, tả doanh cũng nằm trong danh sách bị tiêu diệt, nếu không kẻ dễ nổi nóng như hắn nói không chừng sẽ lôi hết quân tướng ở tả doanh đi bêu đầu thị chúng rồi.

Xa xa, quân lính của Khánh Kỵ đang tập kết, giống như đám mây trên trời, dần dần tụ lại, càng tụ càng dày, dần dần trở thành một đám mây đặc quánh, trong làn khói mờ chớp lóe những ánh sáng chói mắt, một trận phong ba bão táp chuẩn bị ập đến.

- Quân lính của hắn nhiều lắm cũng chưa bằng một nửa quân số của ta, hoàn toàn dựa dẫm vào việc đánh lén ban đêm, cắt đứt liên lạc các tuyến của ta, dẫn đến các lộ quân doanh điều động lung tung, dẫn đến việc bị đánh tan tác, bây giờ đại cục đã định, ưu thế tạm thời về binh lực của Khánh Kỵ đã lộ rõ, ta chỉ cần dựa vào địa hình hiểm trở cố thủ, chờ đợi viện binh, mới có thể thay đổi tình thế.

Cơ Quang ngẫm nghĩ một lúc, quay đầu nhìn về quân sĩ của hắn, binh sĩ của hắn ẩn trong rừng, triền núi đóng quân cố thủ trong lúc vội vã này cũng không thích hợp để tác chiến, một là vì triền núi khá bằng phẳng, không có chỗ nào hiểm địa để nương náu, hơn nữa rừng sâu rậm rạp, không có đường đi, nếu lấy một toán quân nhỏ đánh phục kích, sau đó tận dụng thời cơ dào thoát, thì sẽ vô cùng thuận lợi. Nhưng nếu dùng để che chắn cho một đội quân đến cả vạn người, rồi còn tập trung tác chiến, như vậy căn bản là không bài bố đội hình chính xác được, dẫn đến việc quân lính của hắn chỉ có thể phân tán ẩn náu trong từng phân khu cố định, trong lúc cấp bách, hắn cũng không thể điều người xuống núi tìm nơi đóng quân khác được.

Ở bên cạnh hắn là những người được Ngũ Tử Tư điều đi tăng viện tả doanh, trông thấy trung quân bị tập kích vội vàng quay đầu hộc tốc trở về cứu viện, bọn họ đứng thu lu một chỗ, trông giống như đám vịt giời dài cổ ngóng nhìn về phương xa nơi có đám "mây đen" ùn ùn đang chuẩn bị kéo tới kia. Tiếng thở dốc nhè nhẹ, mang theo sự hoảng sợ trong tâm tưởng mỗi người, hội tụ lại trở thành một tiếng tru tréo khiến người ta chột dạ, giống như một con dã thú đang thở dốc bên tai.

- Dựa vào đám quân sĩ tinh thần còn chưa được trút bỏ gánh nặng kia liệu có thể ngăn chặn được đòn đánh hiểm độc của Khánh Kỵ sắp tới không?

Cơ Quang lại đảo mắt nhìn về đám mây đen dưới núi, sau đó lướt qua bọn họ, nhong mắt nhìn về phía xa trong núi sâu.

- Phu Khái... có đến kịp thời gian đã định không?

Những cành cây ngọn cỏ khẽ lay động trước những cơn gió xuân thổi tới, mang theo hơi khí ngập tràn sắc xuân tươi. Phía xa, bỗng nhiên vọng tới một hồi thanh âm chói tai "Keng keng keng", "rầm rầm rầm", rất nhiều âm thanh pha trộn vào nhau rung động mặt đất, giống như là tiếng động hành quân của một đạo quân lớn, kèm theo là những tiếng chiến xa hạng nặng lộc cộc đi trên đường, tiếng động càng lúc càng gần. Những người nông dân đang cặm cụi làm đồng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên kinh ngạc khi trông thấy một đội quân đông đảo cờ hiệu bay phấp phới, đang đi men theo đường lớn tới nơi này.

Khôi giáp phát ra những tiếng ma sát, đôi khi vũ khí lại va vào nhau leng keng, những âm thanh đó được cộng hưởng bởi vô số binh sĩ, hội thành một hiệu ứng âm thanh khủng khiếp. Những người nông dân sửng sốt đứng thẳng dậy, những phụ nữ, trẻ em sợ hãi nép mình bên cạnh chồng, bố của mình, khiếp đảm nhìn cảnh tượng hành quân đó.

Trên một chiếc xe, Phu Khái khoanh chân ngồi trên một chiếc ghế nệm dày cộm mềm mại, nhìn chăm chú đống thẻ tre trong tay, thân thể hổ trườn rồng phục của hắn khiến cho chiếc xe cũng hơi chòng chành lắc lư. Trước chỗ ngồi của hắn là một vị tín sứ đang quỳ mọp báo tin.

- Đại vương với sáu vạn hùng binh, lại phải binh bại dưới tay một tên Khánh Kỵ quân số chưa bằng một nửa?

Phu Khái nheo mày, trầm giọng nói.

- Vâng, Khánh Kỵ tập kích nửa đêm, trong đám loạn quân...

Phu Khái vịn hai tay xuống đầu gối, thân thể cũng đong đưa theo chiếc xe, nghe hắn nói xong liền hỏi:

- Đại vương giờ đang ở đâu?

Tín sứ đáp:

- Đại vương vội vã cho lui quân lên ngọn núi gần đó, ổn định đội ngũ, nhưng trong lúc cấp bách, không kịp mang theo quân lương, Khánh Kỵ công núi không thành, vẫn lỳ lợm bao vây tại đó cả một ngày, lại phát động cuộc tấn công thứ hai. Quân ta người ngựa mệt mỏi, đói rét không còn sức chiến đấu, Tư Môn Sào tướng quân cầm vương kỳ đại vương dẫn một toán quân dẫn dụ chủ lực Khánh Kỵ. Đại vương, tướng quốc cùng Bá tướng quân dẫn gần một vạn quân chạy theo đường khác. Lúc này đã chạy tới suối Đông Điều, bị Khánh Kỵ phát giác, chặn lấy đường đi, đại vương mong tướng quân mau tới cứu viện, tổn thất của Khánh Kỵ cũng không hề nhỏ, đánh trận liên tục nên càng mệt mỏi, chỉ cần viện binh tới là sẽ cầm chắc phần thắng.

Phu Khái nhăn lại hàng lông mày hỏi:

- Chạy tới suối Đông Điều? Chỗ đó cách thành Ngự Nhi không bao xa, sao không điều động quân thủ thành ở đó tới tiếp viện?

Tín sứ giải thích:

- Đại vương không phải là bỏ chạy thật sự, đây là kế của Ngũ tướng quốc, đại vương đích thân lao vào hiểm nguy, lấy thân mình làm con mồi dẫn dụ đại quân của Khánh Kỵ tới, đến lúc đó sẽ phái người tới thành Ngư Nhi điều binh tới, đề phòng Khánh Kỵ bỏ chạy, rồi một mặt quân lính của tướng quân từ sau đánh thốc tới, dốc toàn lực đánh một trận lập đại công.

Phu Khái suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Biết rồi, ngươi bẩm lại với đại vương Phu Khái hành quân ngày đêm không nghỉ, sẽ đến đúng thời gian đã định, tham gia quyết chiến với địch.

- Rõ, nô tài cáo từ!

Tên tín sứ lạy một lạy, rồi quay người đi xuống xe, nhảy lên chiến xa lúc nãy mạo hiểm vượt trùng vây của mình, đánh ngựa giơ roi, dẫn theo bốn hỗ binh giục ngựa bỏ đi.

Phu Khái dựng đứng lông mày, nhìn theo phía sau lưng vị tín sứ kia, khẽ thở dài nói:

- Kịp thời đến nơi..., lúc nào thì được coi là kịp thời đây? Đáng tiếc, nếu như ở trong trận trên núi Thiên Mục, bọn chúng đều...

Phu Khái "hắc" một tiếng, vội vàng đập càng xe nói:

- Truyền lệnh xuống dưới, tăng tốc hành quân, mục tiêu thay đổi, vòng qua Cô Tô, đi thẳng tới suối Đông Điều.

Thành Ngự Nhi, năm vị tín sứ của Ngô vương ngơ ngác đứng nhìn một đống phế tích trước mặt, dường như không thể tin được đây là cứ điểm phòng ngự biên giới của Ngô quốc. Bọn họ dắt ngựa, há hốc miệng đi qua chiếc cổng thành đã bị tàn phá, đi chầm chậm trên những tuyến phố tử thi ngổn ngang, máu me nhớp nháp khắp nơi, hai bên đường là những đống tro tàn đổ nát đã bị thiêu trụi, có nơi vẫn còn đang bốc khói xanh, thậm chí một vài căn nhà vẫn đang bốc cháy nghi ngút.

Lửa chưa được dập, khói chưa tan, vết máu trên mặt đất chưa khô, cảnh tượng hoang tàn này nhất định là vừa mới xảy ra trong ngày. Nơi này... tại sao lại biến thành thế này? Khánh Kỵ rõ ràng vẫn đang ở vùng giữa suối Đông Điều và Lạp Trạch giằng co với đại vương cơ mà, rốt cuộc hắn có bao nhiêu quân???

Mấy vị tín sứ nghĩ tới đây không rét mà cứ run lên cầm cập.

Đúng lúc này, phía trước một chiếc xe nằm chỏng lọng trên đất bỗng nhiên phát ra tiếng động khe khẽ, vài vị tín sứ cảnh giác như gặp đại địch, lập tức vứt bỏ cương ngựa rút ra bội kiếm, quát lớn về phía sau chiếc xe.

Trên xe đặt một thi thể mềm nhũn, hai chân thõng giữa không trung, máu từ chân của hắn giỏ xuống đất, phía sau lưng hắn, một binh sĩ từ từ đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, áo giáp ngập ngụa máu, trong tay cầm chắc một thanh đoản kiếm, nhưng khi nhìn mặt của hắn thì mọi người đều nghi ngờ việc hắn liệu có cầm nổi thanh kiếm đó được không.

Hai bên đều kinh sợ nhìn nhau, người kia nhìn thấy cách ăn mặc của mấy tín sứ thì nhận ra đó là quân Ngô, trong lòng nhẹ nhõm đôi chút, khàn giọng nói:

- Ta... ta là quân thủ thành Ngự Nhi, các vị... các vị là thuộc hạ của tướng quân nào?

Năm tín sứ đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn ra bốn phía, không thấy có người nào còn sống xuất hiện trong tầm mắt, rồi nhìn về phía trước, qua bộ áo giáp lờ mờ có thể nhận ra đó cũng là binh sĩ quân Ngô, thế là chậm rãi thu hồi lại bội kiếm, vị tín sứ cầm đầu tính tình cẩn trọng, không muốn cho một tên tốt quèn vận chuyển vật tư tầm thường biết thân phận của mình, liền thuận miệng nói luôn:

- Chúng ta là thuộc hạ của tướng quân Tư Môn Sào, phụng lệnh đến Ngự Nhi thành làm việc. Nơi này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Là quân của ai công thành, không lẽ... không lẽ toàn bộ quân thủ thành Ngự Nhi đã bị tiêu diệt rồi sao?

Viên lính kia nơm nớp lo sợ nói:

- Tôi... tôi cũng không biết nữa. Đêm qua, quân Việt bỗng nhiên tập kích, một đám du thương người Việt trong thành bị chúng mua chuộc lén lút mở cổng thành, để cho quân Việt tràn vào, nhất thời toàn thành nổi lửa, nơi đâu cũng có binh sĩ giao chiến. Một viên tướng thủ thành vội vã kéo mấy chiếc xe đến đây lập phòng tuyến ngăn chặn trên phố, về sau chiếc xe này bị lật, hất tôi xuống dưới, về sau... tôi không biết gì nữa cả, tôi... tôi cũng vừa mới tỉnh dậy thôi.

Quân Việt tập kích quân doanh? Thành Ngự Nhi chỉ là một trại quân doanh, không có tác dụng gì mấy, người Việt tập kích là có ý đồ gì đây? Mấy tín sứ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều lộ thần sắc hoang mang, bọn họ không nghĩ thêm gì nữa, lập tức đi men theo con đường lớn chất đầy thi thể lao tới.

Tên lính gặp đại nạn không chết kia nheo mắt nhìn quanh, cũng vội vàng thất tha thất thểu đi theo.

Hậu thành Ngự Nhi không có dấu vết hỏa hoạn, nhưng tử thi cũng chất đống khắp nơi, rõ ràng cũng xảy ra những trận chém giết kịch liệt, cổng thành phía sau không có dấu vết bị phá vỡ, nhưng cổng thành lại mở toang, trên mặt đất là vô số vết chân lớn nhỏ, những mũi giầy đều hướng hết về phía Ngô quốc.