Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 207-1: Thừa thắng truy sát (Thượng)




- Giết, giết!

Đội quân Ngũ Tử Tư dẫn tới vẫn chưa hoàn toàn tham chiến, bởi vì phía trước hỗn chiến, tốc độ di chuyển chậm chạp, đội hình phía sau uốn khúc như rắn cuộn, đúng vào lúc này ở xa xa lại cất lên tiếng chém giết, hai đội nhân mã giết ra ngoài từ tả doanh quân Ngô, hình như kéo sắc, vừa chọc thẳng bảy tấc vào con "trường xà"(chỉ đoàn quân tiếp viện của Ngũ Tử Tư) kia, vừa trực tiếp lao thẳng vào trung quân của Cơ Quang.

Tiếng kêu giết ngập trời, không ít binh sĩ đang hỗn chiến trong bản doanh đều sợ hãi nhìn lại, Ngũ Tử Tư và Lương Hổ Tử nhìn về phía đó, không khỏi vừa mừng vừa lo, hai người lúc này đều nghĩ: "Trận doanh cánh trái, đừng mong thoát!"

………………

- Chỉ thiếu chút nữa thôi!

Tôn Vũ khẽ thở dài

- Nếu như màn đêm kéo dài thêm một canh giờ nữa thôi, thì chúng ta đã có thể giết vào trong trung quân của Cơ Quang rồi.

Hắn cầm kiếm lên, áo giáp ở bả vai rách một vệt lớn, máu tươi từ bên trong trào ra nhuộm đỏ một bên áo giáp. Đó là một vết giáo cắt, nếu lúc nãy không phải là Khánh Kỵ dùng mâu đẩy ra, làm chệch hướng đi chiếc giáo của Ngũ Tử Tư, thì Ngũ Viên đã một giáo chặt phăng thủ cấp của Tôn Vũ rồi.

Khánh Kỵ xoa xoa bờ vai của Tôn Vũ, nói nhẹ:

- Đi băng bó vết thương đó đi, chúng ta có thể làm được như vậy đã là một kỳ tích khó tin lắm rồi.

Hắn giương mắt nhìn ra xa, trên chiến trường tử thi la liệt, xác chết ngổn ngang, dường như chẳng có nổi một chiến sỹ nào lành lặn cả.

- Công tử, việc thống kê quân số đã cũng tương đối rồi.

A Cừu người đầy máu nhơ chạy lại, trong đó có máu của hắn, cũng có máu của kẻ khác, người này ăn mặc như con nghé con, trên người có vô số vết thương, có vết thương đã được băng bó xong xuôi, có vết thương vẫn để hở, nhưng hắn vẫn chẳng hề bận tâm tới.

- Tình hình thương vong thế nào, còn bao nhiêu người có thể chiến đấu được tiếp?

Khánh Kỵ sốt ruột lại gần hỏi.

- Dạ..., à....

Đôi mắt ngưu nhãn của A Cừu cứ chớp chớp, bỗng nhiên quên béng sạch những con số trong đầu.

- Công tử, trận này quân ta có ba ngàn bảy trăm binh sĩ tử trận, trọng thương một ngàn chín trăm người, bị thương nhẹ nhưng vẫn còn khả năng chiến đấu tiếp có khoảng hơn hai vạn bốn ngàn người.

Anh Đào vịn một vết thương băng bó dưới chân, vừa khập khiễng đi tới bẩm báo hộ A Cừu.

- Hử? Tình hình thương vong rất thấp, thấp hơn dự tính của ta khá nhiều!

Khánh Kỵ nghe xong vui mừng rạng rỡ, quân Ngô đã mất đi ba tòa đại doanh, chỉ còn lại trung quân và hậu doanh nhân lúc trời tờ mờ sáng lui về phía sau một góc sông khô cạn trên núi. Ba tòa đại doanh, tương đương với ba vạn đại quân Ngô, đám quân Ngô đó không chết thì bị thương nặng, ngay cả chạy trốn cũng đa phần đều bị tóm gọn, đã không còn tham gia chiến đấu tiếp được. Chỉ một trận đã giành được chiến tích vẻ vang như vậy, khiến cho Khánh Kỵ vào giờ phút này đây đã cân bằng lực lượng với Cơ Quang tại Ngô quốc, trong khi cái giá phải trả thì lại vô cùng nhỏ bé, khiến cho hắn không khỏi điên lên vì vui sướng.

- Trưởng Khanh, may mà có diệu kế của ngươi! Tập kích ban đêm, lấy tinh thần tỉnh táo khắc chế quân địch mỏi mệt, trước diệt tai mắt, sau cắt tay chân, chỉ huy hữu hiệu, nên mới có chiến thắng của chúng ta ngày hôm nay.

Tôn Vũ đang ngồi trên một chiếc chiến xe xiêu vẹo, Thúc Tôn Diêu Quang đang bọc vết thương cho. Tôn Vũ cũng biết rằng hai cô nương Thúc Tôn Diêu Quang, Quý Tôn Tiểu Man mười phần thì có đến tám chín phần sẽ trở thành phu nhân tương lai của Khánh Kỵ chủ công. Được vị phu nhân tương lai của chủ công đích thân băng bó vết thương, quả thực khiến cho hắn có chút không thoải mái cho lắm, đường đường là một đấng nam nhi, binh gia thiên cổ phong là một nhân vật chí thánh nhân, lúc này bị Thúc Tôn Diêu Quang cởi bỏ áo giáp băng vết thương cho, bỗng dưng hơi có cảm giác xấu hổ.

Câu nói khen ngợi của Khánh Kỵ đã gạt bỏ được sự ngượng ngùng đó của hắn, theo thói quen hắn chắp tay lại, lập tức đau đớn đến phồng mồm trợn má:

- Công tử quá khen, đây đều là công lao của tướng sĩ đã chấp hành mệnh lệnh nghiêm ngặt. Công tử, bây giờ chúng ta vẫn chưa được coi là đã chiến thắng, nếu Cơ Quang ổn định lại trận tuyến, Phu Khái mang quân tiếp viện đến, chúng ta không có cơ sở ở Ngô quốc, trận chiến ngày hôm nay khó lòng bù đắp lại tổn thất, phải thừa dịp chiếm lợi thế về nhuệ khí, liên tiếp phát động tiến công.

Khánh Kỵ gật đầu, nheo mắt nhìn về đằng xa, ngọn núi kia cây xanh um tùm, tuy rằng không nhìn rõ, nhưng Khánh Kỵ biết rõ đại quân của Cơ Quang lúc này đang cố thủ tại đó chờ đợi quân tiếp viện.

- Thế nhưng, quân ta e rằng cũng đã mệt mỏi bất kham rồi, suốt đêm công phá ba tòa đại doanh, trong số ba vạn quân thì đã có gần bốn ngàn người tử thương. Tấn công tiêu diệt ba vạn đại quân của Cơ Quang... nhưng lúc này người ngựa đều mệt mỏi, ta lo rằng, chúng ta khó lòng tấn công lên trên núi một đợt nữa được, cho dù đánh được thì khi đại quân của Phu Khái đến, cũng không thể nào mà chiến đấu tiếp được nữa.

- Công tử!

Tôn Vũ quýnh lên, quên mất bên cạnh mình là Thúc Tôn Diêu Quang, gạt phắt tay của nàng ra, đứng bật dậy khỏi xe:

- Công tử, quân ta mệt mỏi, đại quân của Cơ Quang còn mệt mỏi hơn gấp mấy lần quân ta. Lúc này viện quân của chúng chưa tới, ba quân nơm nớp lo sợ, sĩ khí hao nhụt, chính là thời khắc vàng cho chúng ta thừa thắng truy kích. Lúc này đây chúng ta như tên đã lên dây, không thể không bắn dược. Đừng nói là binh lực hiện tại của Cơ Quang kém hơn chúng ta, mà ngay cả khi chúng đông hơn chúng ta, thì quân ta cũng phải xông lên tấn công, chần chờ một chút thôi là chúng ta sẽ bị phản thắng thành bại, rơi vào thập diện mai phục, đến lúc đó thì một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không còn.

- Theo như lời của Trưởng Khanh, thì cần phải dốc toàn sức lực truy đuổi quân địch đến cùng?

- Bằng không, Cơ Quang đã rơi vào đường cùng, dựa vào thế núi hiểm trở để ngoan cố kháng cự. Nếu thừa thắng truy đuổi thương vong sẽ rất nhiều, địch rơi vào đường cùng sẽ liều chết chống cự. Tuy nhiên hiện tại chúng lại đang đợi viện binh, quân ta lại đơn độc không có tiếp viện, lại càng không thể không đánh, công kích mạnh mẽ lên núi, để lại một con đường đào thoát cho Cơ Quang. Dự tính đám tàn quân của Cơ Quang khi đã sức cùng lực kiệt, lại thấy được đường sống, thì làm sao dám chống cự tiếp nữa? Huống hồ Cơ Quang là Ngô vương, Ngũ Tử Tư nào dám mạo hiểm để Cơ Quang chiến đấu, một khi nhìn thấy đường sống, hắn sẽ chủ động phá vòng vây. Một khi hắn tháo chạy thì khó lòng tổ chức đội hình chống cự, chúng ta sẽ truy sát theo sau tiêu diệt sinh lực địch.

Điều lo lắng duy nhất là thành Cô Tô kiên cố, hơn nữa còn là vương đô của Ngô quốc, chúng ta cần phải chặn đường rút của Cơ Quang về thành Cô Tô, nếu không một khi hắn vào được trong thành Cô Tô, quân ta tấn công đuổi theo sẽ không thể nào công phá được thành, bị giữ chân ở dưới thành, lương thực không được tiếp tế, trong khi quân viện binh của Cơ Quang bao bọc bốn bề, quân ta tiến không được, lui cũng không xong, chắc chắn sẽ chịu cảnh bại vong. Hiện tại ta cần phải đuổi hắn cách xa khỏi thành Cô Tô, dùng mẹo để ngăn chặn, rồi sau đó lập mưu tiêu diệt. Gần thì có thể chiến, xa thì đoạt được dân tâm, thế cục thiên hạ nằm trong tay chúng ta.

Khánh Kỵ không nói năng gì, hắn xoay người lại, chậm rãi tiến về phía trước mấy bước, đưa mắt nhìn khắp khung cảnh chiến trường. Trước mắt hắn là vô số thi thể nằm ngổn ngang, tuy rằng trận hỗn chiến trong đêm đã hòa thi thể của họ cùng với đám bùn đất nhớp nhúa làm một, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sĩ tốt của đôi bên, có người nằm ngửa, có người nằm sấp, có người bị chặt phăng đầu, có người nửa quỳ trên mặt đất, sau lưng cắm vào một ngọn trường mâu sắc bén xuyên người, còn có cả cảnh hai thi thể quấn vào nhau, một tên đang ngậm răng cắn chặt tai của tên kia, còn ngón tay của tên kia thì đang chọc vào mắt đối phương...

Dưới chân hắn, một cành cỏ dại nhẹ nhàng đung đưa, toàn bộ cánh đồng bát ngát nơi đại doanh đóng quân đồn trú hầu như chẳng có nổi vài ngọn cỏ xanh tươi nguyên vẹn, ngọn cỏ này tuy chưa bị chà đạp thành bùn, nhưng cũng đã bị nhuốm đỏ bởi máu người lúc này đã khô lại. Gió và ánh nắng, đã biến những vũng máu khô đọng lại hiện lên phía trước, vì vậy những bãi cỏ tươi tắn xanh mơn mởn tràn đầy sức sống hồi nào giờ đây bỗng nhiên trở nên xấu xí và kinh tởm vô cùng.

Khánh Kỵ từ từ cúi xuống, bứt cọng cỏ dưới đất nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay, đưa mắt vọng nhìn ra xa, toàn bộ dãy núi đều mọc đầy cỏ dại, kiên cường khắc khổ sinh trưởng trong vùng sơn dã hoang vu, khắc nghiệt. Đêm qua chúng đã được tắm táp bằng máu tươi, sang năm có lẽ sẽ tươi tốt hơn rất nhiều.

- Đúng vậy, tuy thắng trận này, nhưng chúng ta vẫn đang nằm trong vòng vây nguy hiểm. Đợi khi chúng ta vượt qua từng cửa ải, đốn hạ từng thành trì, chỉ cần thất bại ở một thành trì nào thôi, thì ta cùng đại quân của ta sẽ bị chôn vùi mãi mãi ở mảnh đất Ngô quốc này. Vào ngày này sang năm, những ngọn cỏ bị ta vặt trụi sẽ lại sinh sôi nảy nở và tăng trưởng trở lại, lúc đó... thân thể ta đang ở đâu? Đại quân của ta ở đâu?

- Truyền lệnh, toàn quân vùi nồi nấu cơm, người bị thương băng bó vết thương, ai bị thương nặng thì đưa vào trong sơn cốc tìm nơi tĩnh dưỡng, còn lại toàn bộ tham gia chiến đấu, một canh giờ sau, ba quân tổng tấn công đại doanh Cơ Quang!

Khánh Kỵ chậm rãi đứng thẳng lưng lên, đón nhận ánh nắng mặt trời ló rạng phía Đông, dặn dò kỹ lưỡng.

- Vết thương của tướng quốc thế nào rồi?

- Thần... không sao cả, vết thương không nghiêm trọng lắm, đại vương không cần lo lắng. Cần phải tận dụng thời gian ổn định quân tâm, theo dự tính của thần, Khánh Kỵ sẽ nhân đà thắng truy kích.

Thái y còn chưa kịp trả lời, Ngũ Tử Tư đã cắn răng đáp thay. Hắn bị dính một mâu của Khánh Kỵ, tí nữa thì lủng bụng, vết thương tuy không sâu, nhưng khi quân hắn rút lui, lúc quân lính cõng lên trên núi, do đường xóc nảy nhiều nên vết thương bị rách, máu thấm nhuộm khắp áo bào, do mất máu quá nhiều nên lúc này khuôn mặt xanh xao yếu ớt.

Hạp Lư oán hận giậm chân, quay đầu nhìn xuống dưới núi. Hắn không thể không lẩn quân vào trong núi, lên trên núi thì hắn mới có thể cố thủ đợi viện, nếu như lúc đó mặc sức tháo chạy, trong khi quân Khánh Kỵ đuổi theo sát nút đằng sau, vậy thì mấy vạn đại quân không cần đánh cũng sẽ tản mác tứ tán không biết đâu mà lần nữa.