Dám Yêu Em Không

Chương 41: Kết thúc – Phần 2




“Tôi phát hiện ra rằng lời tạm biệt sẽ luôn luôn làm ta đau khổ, ảnh chụp sẽ không bao giờ thay thế được trải nghiệm thực sự, kỷ niệm buồn hay vui đều mang đến nước mắt, và ngôn từ không bao giờ có thể thay thế cảm xúc.”

-Khuyết danh-

***********

Mọi sự kết thúc.

Nhưng lại là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình mới.

Lí do em và anh cùng đứng ở đây là để bắt đầu chuyến đi đó.

Đôi mắt anh dịu dàng nhìn em,tay nắm tay siết thật chặt,giờ phút ấy,em đã tìm thấy giấc mơ bình dị mà mọi cô gái khi đang yêu đều mơ ước đến….

Cả thân người nặng trĩu..

Người nằm trên sàn cố gượng dậy,lật người mình nằm quay lại chậm chạp nhìn lên không trung.

Hơi thở nặng nhọc,anh khẽ cười khan một tiếng.

Đây là kết cục cuối cùng cho anh sao? Một kẻ thảm bại như anh quả là xứng với cái kết thúc đầy cay đắng và nghiệt ngã này.

Cho dù có sống tiếp,cuộc sống của anh vĩnh viễn không thể quay lại như trước được nữa.

Anh còn gì trong tay? Gia đình?Tình yêu?

Không,không gì hết.

Người ra đi là anh với hai bàn tay trắng,kết quả sau cùng cũng vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

Nhắm mắt lại,anh không cảm thấy đau nơi lồng ngực, chỉ còn nghe thấy tiếng đổ vỡ của bốn bức tường bao quanh, mơ hồ nghe văng vẳng giọng nói ai đó,trong phút chốc anh lại liên tưởng đến cô gái ấy.

Buồn làm sao…

“Vĩ..!!!”

Anh nhận ra giọng nói yếu ớt của cô ấy,chỉ vừa nghĩ đến mà cô ấy đã xuất hiện thật sao?

“Hai người…sao không..chạy đi..?”

Đôi mắt mập mờ nhìn hình bóng đối phương đang trong trạng thái hoảng loạn chạy đến chỗ anh,những giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt bám bụi trắng..ấm nóng..

“Anh..không..được chết..Đừng bỏ cuộc..như thế..!!”

Cô gái nhỏ vươn người nắm chặt lấy áo anh mà lắc,mà lay,cứ như thể sợ anh nhắm mắt bất cứ lúc nào.

“Cô ấy cứ khăng khăng muốn tôi quay lại đây để cứu cậu ra nên…”

Vĩ lẳng lặng nhìn hai người trước mặt,quả là…sự dũng cảm của anh thậm chí không bằng một phần mười của Vũ, vậy mà trước đây anh lại mù quáng ghen tức với Vũ chỉ vì vị trí đứng đầu ở chỗ làm thêm.

“Cứu..ư?..Giờ..còn..có thể..làm gì được nữa..?”

Anh quay đầu, nhắm mắt cười gượng.

“Anh nhất định..phải ở lại..Nếu không còn anh..tôi sẽ không có người ở quán…để tôi có động lực trả thù đâu..”

Giận dữ nhưng gương mặt lại tèm nhem nước mắt,anh nhìn cô gái chăm chú khẽ nói.

“Vậy..đó là lí do..em giả nam vào làm ở quán…chỉ để trả thù tôi..?

Nó lặng lẽ gật đầu.

“..Ha..vậy thì..tôi phải cố sống..để được..chứng kiến chứ..nhưng ..chỉ tiếc là..tôi..không thể..”

Càng nói, máu càng ứa ra nơi khóe miệng anh,anh đưa tay ôm lấy ngực mình,tại sao bây giờ anh mới cảm nhận cơn đau buốt khủng khiếp ấy?

“Vĩ..”

“Nhi..em còn nhớ..câu thần chú..tình yêu..em..dạy cho tôi..lúc trước chứ..?”

“…Có..chuyện gì sao?”

Anh run run đưa tay mình lên chạm nhẹ lên gương mặt tái xanh,giọng mỗi lúc một yếu dần.

“9-12-21-22-21…đó..là lời..cuối cùng..tôi muốn..dành..cho em…”

Càng nghe,nó lại càng xúc động mạnh,nắm chặt lấy bàn tay anh mà khóc nức nở.Đến giờ này,anh vẫn còn nhớ dãy số mà trước đây khi còn quen nhau nó đã dạy cho anh, còn gọi đó là câu thần chú tình yêu chỉ mỗi hai người hiểu được…

Chỉ trách anh đã để lòng căm hờn mù quáng cuốn vào dòng đời xô đẩy,oan trái,để bây giờ nhận lấy kết cuộc bi thảm này đây..

Anh từ từ quay sang nhìn Vũ, cái nhìn lặng hồi lâu nhưng lại đầy tin tưởng. Vũ hiểu ý của anh,ý anh muốn giao phó cô gái nhỏ này cho Vũ,để anh có thể yên tâm mà nhắm mắt….

“Hai người..nhất định..phải sống thật hạnh phúc..Sức cùng..lực cạn..tôi chỉ có thể..làm được đến thế này thôi…”

Cơn ho đột ngột dữ dội khiến anh khựng lại,có gì đó như ngắc ngứ ở cổ.

“..Nhi..chậu cây xương rồng..em tặng tôi..chăm sóc nó..thay tôi..đừng quên lời tôi nói lúc nãy..lúc ở trong phòng…đó nhé….”

“Không!! Vĩ!!!”

Đôi tay anh buông thõng…

Mi mắt hờ khép lại,có lẽ đó là tất cả sức lực cuối cùng của anh,nhưng nụ cười viên mãn lại trọn vẹn trong khoảnh khắc ấy..

“Nhi,kiếp này chúng ta không thể đến với nhau..vậy sẽ còn kiếp sau không?”

“….”

“Mong một ngày nào đó,chúng ta sẽ gặp lại nhau,anh và em sẽ không còn là hai đường thẳng song song nữa,mà khi đó biết đâu sẽ giao nhau ở điểm nào đó chăng?”

Anh vẫn tin vào hai chữ “tương ngộ” ấy.

……………..

Vũ nhanh chóng bế nó chạy thoát ra khỏi nơi đó qua căn hầm đang dần vỡ vụ do cơn chấn động từ đợt bom hồi nãy.

Sàn nhà rung chuyển..vừa vặn thay vừa bế nó chạy thật nhanh ra khỏi đó..cả hai ngã lăn trên bãi cỏ lối dẫn ra sân trước nhà Khắc Dung..

Vũ vẫn ôm chặt lấy nó,nó vùi mặt vào áo anh mà khóc như thể giải tỏa nỗi buồn đau khi vừa mất đi người mà nó đã từng yêu hết lòng…

Đứng bên ngoài,tất cả mọi người nhìn căn nhà vốn kiên cố mà bây giờ chỉ còn lại là đống gạch vụn đổ nát..không thể tin mọi chuyện vừa xảy ra..

Riêng ông Phúc quỳ xuống cúi gằm,thân hình run run xúc động, hai tay ôm lấy ngực,vừa thì thào vừa khóc khan cổ, như không thể ra hơi,thành tiếng được nữa.

“Dung ơi! Con ơi là con…”

Ông khuỵu người ngã sụp xuống đất,trong mờ hồ như văng vẳng tiếng gọi của đứa con bé bỏng hay gọi ông hồi còn bé.

“Cha ơi! Cha ơi! Cha lại đây chơi với con!”