Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 44: Một đôi môi, hai bàn tay




Convert: Ngocquynh520

Dịch lại: Heidi

Tôi bị sốt chuyển thành viêm phổi nhẹ.

Tôi cảm thấy viêm phổi loại nhẹ không cần phải nằm viện, nhưng do tôi bị sốt liên tục không hạ nên bác sĩ nói bệnh viêm phổi nhẹ trên người tôi sẽ chuyển biến thành viêm phổi nặng chỉ trong một đêm thôi nếu tôi nhất quyết xoay người trở về nhà ngay lúc này. Thế là tôi hiểu được rằng bác sĩ muốn tôi nằm viện.

Tô nhìn thấy vị bác sĩ khám bệnh cho tôi là người Mỹ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, miệng lại nói một tràng giang đại hải không ngừng bô lô bô la các từ vựng tiếng Anh. Lại nhìn thấy vẻ mặt tôi như sắp hấp hối thì đơn phương phán đoán rằng tôi vừa được bác sĩ thông báo là mắc bệnh nan y nào đó. Gương mặt cô ấy lo lắng hỏi người bên cạnh là Lý Thích Phong: "Bác sĩ vừa nói gì vậy? Ann thế nào rồi? Rốt cuộc bị bệnh gì? Anh đi nói với bác sĩ, bất kể Ann mắc bệnh gì, bất kể cần bao nhiêu tiền, chúng ta đều chữa trị! Nhất định cầu xin ông ta chữa khỏi cho Ann, anh nói cho bọn họ biết, chúng ta không thiếu tiền!"

Tôi nghe thấy Tô nói những lời đó, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa thấy cảm động đến muốn khóc, trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười. Tôi không khỏi than thở, không chỉ lúc Tô chọc tôi phát điên lên mới khiến tôi dở khóc dở cười, mà lúc làm tôi cảm động cũng có hiệu quả như thế, quả thật Tô sinh ra vốn có năng lực giày vò khiến người ta dở khóc dở cười.

Tô khiên cho tôi bái phục, tôi đã quen rồi. Không nghĩ tới Lý Thích Phong cũng ép tôi ở thời điểm mình suy yếu nhất không cam lòng mà bái phục anh ta.

Lý Thích Phong đối mặt với câu hỏi của Tô liền mang bộ mặt phớt tỉnh trả lời cô ấy: "Tô, là như vầy, từ nhỏ anh vẫn học tập Anh ngữ rất chính thống, là ngôn ngữ Anh- Anh cho nên đối với việc vừa rồi, vị bác sĩ này phát âm quá cong lưỡi mang đậm chất giọng Anh – Mỹ, anh rất xin lỗi, anh thật sự không cách nào tự giảm đi trình độ khả năng nghe Anh- Anh của lỗ tai mình mà đi phối hợp với cái lưỡi xoăn như tóc uốn của ông ta."

Rốt cuộc Tô cũng tóm được cơ hội gậy ông đập lưng ông.

Tô hét lớn về phía Lý Thích Phong nói: Anh là cái đồ heo chết tiệt thiếu mất cái gì đó! (stupid)

Đối mặt với hai người này thật khiến cho tôi căn bản là không phán đoán được rốt cục là lôi ông lợi hại hay lôi bà lời hại, đầu óc tôi bị bọn họ làm cho choáng váng ‘ong ong’, hoa mắt chóng mặt. Sau đó tôi để cánh tay vô lực lên trán, cái đầu choáng váng tội nghiệp của tôi liên tục gõ lên trên mặt cái bàn vô cùng lớn của bệnh viện vang lên tiếng “cộp cộp”.

Tô nhìn thấy tôi lấy việc luyện Thiết Đầu Công để từ giã cuộc sống liền lo lắng vọt tới bên cạnh tôi, đỡ lấy đầu tôi vội vàng hỏi: "Sao thế sao thế! Rốt cuộc mắc bệnh gì? Ann cậu không phải lo lắng, cho dù là bệnh gì, phải tốn bao nhiêu tiền cũng không vấn đề gì, chỉ cần có thể trị khỏi cho cậu là được, cùng lắm thì tớ đi h**k mấy mật mã thẻ ngân hàng ở trên mạng a!"

Tôi hít khí vào thì ít mà thở ra thì nhiều nói với Tô: "Đừng lo lắng, thật ra thì bệnh của tớ dễ trị khỏi thôi. Nhưng Tô này, đầu óc của cậu với John nhà cậu, phải cần nhiều tiền để điều trị đấy!"

Chờ đến khi tôi tiêm xong, nhiệt độ cũng giảm xuống chút xíu, Tô nói đợi tôi ngủ rồi cô ấy sẽ về đem quần áo tới cho tôi thay tiện thể nấu ít cháo đem tới.

Tôi gật đầu nói "Uh", trước khi nhắm mắt không quên tha thiết dặn dò Tô: "Đừng quên dẫn theo Nhị Sư Huynh nhé, có anh ta ở đây tôi sẽ không thể tốt lên đâu."

Thế là Lý Hoa Đào rất không phục, không phẫn nộ, không cam lòng bị Tô túm đi. Thế là thế giới của tôi rốt cuộc cũng an tĩnh không bị sét đánh nữa. Thế là tôi thỏa mãn đóng lại cặp mắt, có thể nhắm mắt được rồi.

Không biết ngủ thiếp đi bao lâu, thuốc hạ sốt bắt đầu phát huy công hiệu mạnh mẽ mà biến thái của nó, tôi bắt đầu đổ mồ hôi như tắm, thẳng đến khi đem bản thân mình từ trong trạng thái mê man bất tỉnh thành trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Mặc dù một nửa ý thức bị buộc phải thanh tỉnh, nhưng một nửa kia vẫn mông muội hôn mê như cũ, ý thức đó làm cho mí mắt tôi nặng như chì không cách nào mở ra được.

Tôi vừa chịu đựng khổ sở mồ hôi dính đầy người vừa nỗ lực muốn mở mắt, nhưng tôi phát hiện mình đã bị đánh bại. Tôi vừa không ngăn được mồ hôi đặc sánh tiếp tục túa ra, vừa không mở được cặp mí mắt đang xấu hổ kia. Tôi sốt ruột đồng thời yếu ớt nghĩ: người nào đó mau tới giúp tôi một chút đi, khó chịu muốn chết a!

Khi con người ta bị bệnh thì luôn cảm thấy yếu đuối, mặc dù trên người tôi có loại phẩm chất kiên cường biến thái, nhưng giây phút này đây tôi lại cảm thấy bản thân mình yếu đuối và vô lực không chịu nổi một đòn công kích. Tôi chỉ nghĩ nếu bây giờ có ai đó xuất hiện bên cạnh tôi, giúp tôi lau đi tấm thân nhớp nháp mồ hôi này thì tốt quá, nhưng trong phòng ngoài đôi mắt nhắm lại im lìm là tôi đây cũng chỉ còn lại sự cô độc.

Loại cảm giác này khiến cho tôi nhớ lại cái lần tôi đi bệnh viện để đưa tiễn Em bé ra đi, tuyệt vọng, bất lực, cô độc, làm cho người tôi khổ sở đến nỗi hít thở không thông. Tôi cảm thấy có dòng chất lỏng âm ấm từ trong mắt thuận theo gò má cuồn cuộn chảy xuống.

Bất chợt, một đôi tay lành lạnh áp lên gò má tôi lau sạch những vết nước mắt còn đọng lại. Sau đó tôi nghe thấy tiếng nước chảy hơi nhỏ, giống như là có người đang cọ rửa thứ gì đó trong chậu nước; tiếp sau đó đôi bàn tay mới vừa rồi giúp tôi lau khô nước mắt kia nhẹ nhàng kéo chăn của tôi ra, thận trọng nâng tôi lên, ngồi ở sau người tôi, để cho tôi buông lỏng thân thể, thoải mái dựa lưng vào vòm ngực vững chãi, mà đôi bàn tay kia dịu dàng giúp tôi cởi cái áo đã thẫm đẫm mồ hôi ướt nhẹp ra, dùng khăn mặt ấm cẩn thận lau mồ hôi dính bết trên thân thể tôi.

Tôi thoải mái đến nỗi thở hắt ra. Cảm giác này tựa như kiểu có người không biết bơi do không cẩn thận rơi xuống nước sẽ lập tức có cảm giác hít thở không thông, thời điểm đó lại được người ta cứu lên bờ kịp thời rồi thực hiện bài cấp cứu nhân tạo miệng đối miệng, hai tay để trên lồng ngực ấn xuống, khi con người đã sắp cận kề với sự tuyệt vọng và tử vong, lại được một đôi môi với hai bàn tay cứu vớt đem mạng sống quay trở về.

Hô hấp nhân tạo miệng đối miệng......

Hai bàn tay......

Một đôi môi......

Tôi vốn tưởng rằng do mình đang ở trong trạng thái thoải mái và thỏa mãn nên mới suy luận tương tự thôi, nhưng sau khi cẩn thận thể nghiệm một chút rốt cuộc tôi phát hiện, quả thật có một đôi môi mềm mại, đang dính lên bờ môi của tôi, nhưng không phải đang làm hô hấp nhân tạo cho tôi, mà là… đang…hôn tôi! Quả thật cũng có hai bàn tay, đang dán lên trước ngực tôi, nhưng không phải là đang ấn xuống, mà là mang theo chút cưng nựng và thương tiếc … vuốt ve tôi!

Tôi muốn giãy dụa, tránh ra khỏi đôi môi và đôi bàn tay đang cợt nhả tôi! Nhưng tôi lại không nhúc nhích nổi!

Tôi rất muốn mở mắt nhìn người đang ôm tôi vào lòng, đôi môi của người đó lưu luyến bịn rịn không rời đôi môi tôi, không ngừng nhẹ nhàng tỉ mỉ hôn trên má tôi, rốt cuộc người đó là ai, tôi rất muốn nhìn một chút xem là ai to gan lớn mật dám thừa dịp tôi bị bệnh sắp phải thăng thiên, vừa lôi cái mạng nhỏ của tôi từ quỷ môn quan trở về khiến tôi rất cảm động, lại vừa lợi dụng lúc tôi không có sức chống trả hay cự tuyệt mà ra tay sờ mó!

Nhưng mí mắt của tôi lại cứ như bị may kín lại, bất kể tôi có cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được! Trong lòng tôi thầm nghĩ, thời điểm Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình cưỡng bức phải có đến tám phần giống cảm giác hiện tại của tôi, cô ấy còn ngu ngốc cho rằng tên đàn ông làm chuyện thân mật đó là Dương Quá cho nên còn nghênh đón sự sai lầm đó một cách lạc quan vui vẻ. Còn tôi thì sao, cũng ngu ngốc cảm thấy, giờ phút này đôi bàn tay đang vuốt ve và đôi môi đang hôn tôi kia, đem lại cho tôi sự vuốt ve an ủi dịu dàng, giống người đàn ông tôi yêu trước đây biết bao, người đã đem lại cho tôi sự cảm thụ thích thú, ăn sâu đến tận xương tủy.

Tôi nghĩ, tôi thật sự không có thuốc chữa nữa rồi.

Cuối cùng khi đôi môi kia rời khỏi đôi môi và gò má tôi, đôi bàn tay kia cũng đẩy tôi từ trong vòm ngực ấm áp ra, thay cho tôi một cái áo khô sạch khác, sau đó từ từ đặt tôi lại trên giường, đắp kín chăn cho tôi, sửa lại vài cọng tóc rớt trên gương mặt tôi.

Sau đó, tôi không cảm nhận được đôi bàn tay kia, đôi môi kia tiếp tục đụng chạm tôi nữa.

Mà tôi, sau khi được lau đi thứ mồ hôi dính nhớp kia thì an tâm chìm vào giấc ngủ say một lần nữa.

Lúc tôi tỉnh lại, đập vào mắt tôi là một bóng dáng khiến tôi thất kinh, chấn động toàn thân!

Sẽ không…phải là anh ấy chứ!

Nhìn người đàn ông đang cầm khăn giúp tôi lau mặt, tôi lưỡng lự kêu lên một tiếng: "Anh trai!"