Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 116: Vì ai say




Edit: Shinbi

“Thiếu gia.”

Ngồi trên ghế sa lon, gương mặt tuấn tú của Mạc Lãnh Tiêu hiện ra, hô hấp của Dịch Hàn ngừng lại giây lát, giọng nói vẫn vững vàng như cũ.

Con ngươi đen trong suốt đảo một vòng trên người của Dịch Hàn, cuối cùng dừng lại trên cơ thể người nằm trong ngực anh.

Hàn khí giữa hai lông mày đọng lại trong nháy mắt, nộ khí cứ như vậy theo nhau mà đến.

“Hơizz, em muốn uống rượu, Khả Nhân, chúng ta tiếp tục uống, không say không về.” Trong không khí tĩnh mịch, đột nhiên giọng nói say rượu của Thanh Thần vang lên, lời vừa nói ra, lập tức làm cho người giúp việc trong phòng khách thay cô đổ mồ hôi lạnh.

Ánh mắt đồng loạt rơi xuống trên người thiếu gia.

Ôi, xong đời, từ trước đến giờ thiếu gia luôn trầm ổn, mây đen trên mặt càng để lâu càng dày, xem ra tối nay biệt thự không tránh khỏi mưa to gió lớn rồi.

“Ách, thiếu gia.”Thính Phong cùng theo vào phòng thấy mọi chuyện trước mắt cũng lúng túng hơi cong môi một cái.

“Tôi cùng Dịch Hàn ở nhà bạn học của tiểu thư rước tiểu thư, lúc ấy bạn của tiểu thư đang muốn đưa cô ấy về nên chúng tôi liền. . . . . .”

Bóng dáng cao lớn từ từ bước thong thả đến trước mặt Dịch Hàn, Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Mộ Thanh Thần, nhìn cô nằm trong ngực của Dịch Hàn bất an chau mày lại.

“Rượu, Khả Nhân, cậu đang ở đâu? Mình muốn uống rượu!”

Lông mi dài nhíu lại, bàn tay Mạc Lãnh Tiêu nắm thật chặt , có một sự kích động, anh tựa như bắt lấy cô gái nhỏ trước mắt, hung hăng lay tỉnh cô.

Nhưng tầm mắt rơi xuống đôi bàn tay bé nhỏ của cô đang nắm chặt áo của Dịch Hàn, lồng ngực giống như bị thứ gì đánh vào, Mạc Lãnh Tiêu có cảm giác hỏa khí của mình không thể khống chế được.

Gần như là thô lỗ, một phen từ trong tay Dịch Hàn đoạt lấy Mộ Thanh Thần, cái gì anh cũng chưa nói, cất bước hướng đến lầu hai đi tới.

“Thiếu gia. . . . . .” Sức nặng trong ngực nhất thời biến mất, Dịch Hàn theo bản năng lên tiếng.

Bóng lưng thẳng bỗng chốc dừng lại, Mạc Lãnh Tiêu không quay đầu lại, chỉ kéo khóe miệng, trong giọng điệu cất giấu sự lạnh lẽo làm người run sợ: ”Bất kỳ người phụ nữ nào, tôi đều có thể đưa cho cậu. Ngoại trừ Mộ Thanh Thần.”

Nếu không phải niệm tình cậu ta từ nhỏ đã đi theo bên cạnh mình, anh luôn đối đãi với Dịch Hàn như anh em ruột, chỉ là ánh mắt cậu ta nhìn Mộ Thanh Thần cũng đủ để cho Mạc Lãnh Tiêu giết cậu ta rồi.

“. . . . . .” Dịch Hàn không nói gì, anh biết, thiếu gia đã cho anh cảnh cáo cuối cùng.

Giống như bị đóng đinh trên sàn nhà, cho đến khi hình bóng hai người biến mất trên lầu hai, Dịch Hàn không nhúc nhích, đứng tại chỗ.

Vỗ vai Dịch Hàn, Thính Phong nhướng mày: “Đi thôi, chúng ta đi uống một chén. Say rồi sẽ quên được mọi thứ.”

——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————

Đưa người con gái say rượu về phòng cô, đặt lên giường, Mạc Lãnh Tiêu không rời phòng, chỉ lạnh lùng cúi đầu nhìn Mộ Thanh Thần nằm trên giường.

Cô giống như ngủ, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, cặp con ngươi trong suốt lúc này bị lông mi bao trùm, chiếc mũi thanh tú, đôi môi anh đào khẽ vểnh lên như có chút bất mãn.

Da thịt trắng nõn không tỳ vết làm cho cô giống như búp bê sứ đáng yêu, dù cô uống say cũng không che đậy được vẻ đẹp của mình.

Đêm hôm ấy, sau khi cùng cô buồn bã chia tay, anh rời khỏi biệt thự, rời khỏi thành phố Hải Ninh trong mười ngày.

Tiểu Nhược kết hôn, anh không trở lại. Chỉ gọi Lâm Sách đưa quà tặng.

Cô ấy muốn gả cho người khác, thật ra thì cô gái nhỏ trước mắt biết sớm hơn anh.

Lúc Tử Nhược nói cho anh biết, Mạc Lãnh Tiêu thừa nhận, ngay từ đầu anh thật sự có chút kinh ngạc, thậm chí có chút khiếp sợ, anh biết Tử Nhược yêu anh từ nhỏ, làm cô dâu của anh càng là nguyện vọng cả đời của cô.

Anh hỏi cô nguyên nhân, Tử Nhược chỉ nói cho dù trước kia anh có yêu cô thì đó cũng là chuyện đã qua, hiện tại trong lòng anh có Mộ Thanh Thần.

Vốn anh không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt bình tĩnh của Tử Nhược, do dự. Cô ấy vẫn luôn hiểu anh.

Mười ngày này, anh không cho cô biết bất kỳ tin tức gì, mà cô cũng giống như xưa, không chủ động tìm anh.

Bàn tay vuốt ve gò má trắng nõn của cô, Mạc Lãnh Tiêu khẽ nhếch miệng, là cô không nhìn thấy sự dịu dàng trong con ngươi đen trong suốt này: “Cô bé, không ngờ, tự nhiên tôi có chút nhớ nhung em.”

Chưa từng nhớ nhung nhưng có thể biết cô gái này quanh quấn ở trái tim anh. Nên anh chạy về nhưng lại nhìn thấy cô uống say như chết.

Trong lòng không vui nhưng nếu muốn dạy dỗ cô thì cũng là sau khi cô tỉnh rượu.

Bàn tay trên mặt cô mang theo cưng chiều thoáng qua, giọng nói của anh vững vàng lại trầm thấp: “Cô bé nhỏ, người nào cho phép em mượn rượu giải sầu? Em vì ai mà buồn? Diễn Thần hay là Dịch Hàn?”

Nhớ tới lúc cô nở nụ cười ngọt ngào với người đàn ông kia ngoại trừ anh, anh cũng có chút không chịu được.

Anh muốn người con gái này nhớ anh mới là vị hôn phu của cô, mà cô là người con gái của Mạc Lãnh Tiêu.

Thanh Thần nằm trên giường giật giật đầu, đôi mắt to mơ hồ chớp chớp, vẻ mặt giống như vừa mới tỉnh ngủ, vừa giống như vẫn còn chưa ngủ: “Em muốn uống nước. . . . . .”

Rượu của cô, vừa giống như có chút tỉnh vừa giống như không hoàn toàn tỉnh, dù sao thì Thanh Thần cũng đứng dậy, muốn xuống giường tìm nước uống.

“Đừng động đậy.” Mạc Lãnh Tiêu chặn cô lại: “Tôi đem lại cho em.”

“À!” Ngoan ngoãn gật đầu, Thanh Thần hết sức hài lòng vì có người sẵn lòng giúp cô: “Cảm ơn.”

Cầm ly nước đi vào phòng, Mạc Lãnh Tiêu thoáng nhíu mày, vốn là nằm trên giường, người con gái ấy lại không biết đi nơi nào.

Để ly nước xuống, Mạc Lãnh Tiêu nhìn xung quanh căn phòng, người đâu?

“A. . . . . .”

Ngay lúc đó, trong phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.

Mạc Lãnh Tiêu sững sờ, bước nhanh về phía phòng tắm.

Khi thấy rõ tất cả trong phòng tắm thì anh nhất thời không nói nên lời, đôi mắt đen yên lặng nhìn người con gái trong phòng tắm.

“Đau quá. . . . . .” Thanh Thần ngồi trên sàn gạch sứ bóng loáng, bàn tay nhỏ bé vuốt cái mông, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên khó chịu.

Quần áo trên người cô đã sớm cởi xuống, mái tóc đen nhánh xõa trên lưng trắng nõn, cả người tỏa ra sự dịu dàng của con gái.

Con ngươi đen của Mạc Lãnh Tiêu nhịn không được, ánh mắt nóng rực dính chặt trên thân thể mềm mại mê người, yết hầu vì dục vọng mà khẽ chuyển động.

Cô gái này mỗi lần uống rượu say cũng khiến người ta động lòng đến phát cuồng.

“Em ở đây làm cái gì?” Giọng nói mang vẻ tức giận, nhưng giọng nói này vì dục vọng mà có chút gấp rút.

Chu cái miệng nhỏ nhắn: “Tắm. . . . . Tắm rửa mới có thể ngủ được.” Thanh Thần như cô bé con nói xong cũng nghi ngờ nhìn anh: “Anh...Anh là ai ?”

Sau khi cô say rượu, vốn không xem người trước mắt là ai, đôi mắt theo bản năng nheo lại, nhưng không biết ánh mắt của mình mê người đến nhường nào.

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm bộ dáng đơn thuần lại khêu gợi của cô, giữa hai lông mày của Mạc Lãnh Tiêu mang theo tà khí nhàn nhạt, thật ra thì thật sự anh có chút hoài niệm dáng vẻ ngây thơ làm người khác hài lòng của cô.

Anh nhớ khi đó anh cũng không có quan sát tốt dáng vẻ mơ hồ như vậy của cô.

Không nghe được trả lời, Thanh Thần nhíu mày, từ trên sàn nhà bò dậy, Thanh Thần thử nước ấm, chui vào trong bồn tắm.

Thân thể mềm mại mê người chìm vào trong nước ấm, dục thủy ấm áp làm cho cô thõa mãn thở ra, cánh môi nâng lên cười, đôi mắt đẹp nhắm lại.

Mạc Lãnh Tiêu yên lặng coi chừng từng cử động của cô, hơi nước ấm áp thấm lấy khuôn mặt đỏ thắm của cô, giương nhẹ cánh môi trắng nõn, mà anh nhớ kỹ tư vị của cái miệng nhỏ nhắn.

Lúc này, anh chỉ muốn bước lên trước, hung hăng hôn cô, cơ thể căng thẳng cất dấu dục vọng mãnh liệt bị cô làm dâng lên.

Hít sâu một cái, Mạc Lãnh Tiêu cố gắng đè nén lửa dục của thân thể.

Chuyện giữa nam và nữ, từ trước đến giờ anh cũng có thể khống chế mình rất tốt. Mà cô gái đáng chết này, tự nhiên có thể làm cho tiểu tử của anh xao động.

“Ừ. . . . . . Lãnh. . . . . .” Một tiếng lẩm bẩm mềm mại gọi Mạc Lãnh Tiêu.

“Lãnh, anh. . . . . . ở đâu?” Giọng nói mềm nhũn không hề ẩn giấu nhớ nhung, cô nói nhỏ khiến tâm tình Mạc Lãnh Tiêu rất tốt.

Mặc dù cô uống say rồi, anh hết sức tức giận, nhưng cô say rượu vẫn kêu tên của anh, điểm này, hình như có thể đền bù một chút.

“Lãnh, cái người bại hoại này. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức, Thanh Thần giống như một đứa bé, tính khí ồn ào: “A. . . . . . Bại hoại. . . . . .”

Nhăn mày khó chịu, anh cho là cô bé này sẽ nói nhớ anh, thật không nghĩ đến, lại mắng anh?

“Lãnh, anh ấy như thế nào?” Đi tới bên người cô, anh thì thầm hỏi.

Nháy mắt mấy cái, đôi mắt đẹp dâng lên như sương mù ảo mồn: “Bại hoại, rất bại hoại. . . . . .”

“Anh ấy bại hoại như thế nào?” Lông mày càng chau càng chặt, xem ra, trong lòng cô, đối với anh có rất nhiều bất mãn?

“Anh ta bại hoại, ôi. . . . . . Chỉ biết khi dễ tôi. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không dịu dàng với tôi. . . . . . Ô ô. . . . . . Tôi ghét anh ta, ghét anh ta, cũng không cần gặp anh ta. . . . . . Ưmh. . . . . .”

Mắng được một nửa, cái miệng nhỏ nhắn lập tức bị đôi môi mỏng dùng sức chặn lại.

Mạc Lãnh Tiêu hung hăng hôn cánh môi của cô, không muốn nghe bất kỳ lời nói nào làm anh khó chịu.

Người con gái này! Anh đã muốn bỏ qua cho cô, đợi cô tỉnh táo sau đó mới tính sổ, nhưng. . . . . . hiện tại anh thay đổi chủ ý.

Từng cử động của cô, còn có lời nói của cô..., toàn bộ làm cho anh hoàn toàn khó chịu.

Nói nhớ anh, sẽ chết sao?

Dịu dàng, chê anh đối với cô không dịu dàng?

Người đó dịu dàng sao? Diễn Thần hay là Dịch Hàn?

Shit!

Coi anh là ai chứ, anh sẽ làm cho cô nhớ mãi không quên, cô chỉ có thể có anh —— Mạc Lãnh Tiêu.

Trong miệng tư vị của anh làm cho cô cảm thấy quen thuộc, Thanh Thần không tự chủ được nhiệt tình đáp lại anh, cùng anh nhiệt tình quấn quít, sao cảm giác cực kỳ giống lần say rượu đó như thế, cảm giác khi cô ở khách sạn cùng người đàn ông xa lạ đó. . . . . .

Nghi ngờ trong lòng Thanh Thần chợt lóe lên, nhưng cô say đến choáng váng, căn bản không có biện pháp suy nghĩ, chỉ có thể chuyên tâm ứng phó với tất cả trước mắt.

# Đã che giấu #

Cảm giác làm cho cô cảm thấy quen thuộc như vậy, trong nhất thời, Thanh Thần say mê, thế nhưng lại cảm giác người đàn ông xa lạ đó đụng vào cô cực kỳ giống Mạc Lãnh Tiêu.