Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 117: Rượu vào lời ra




Edit: Mon Miêu

Sự thoải mái lan truyền từ trước ngực khiến Thanh Thần khẽ thở, cô hơi sợ hãi, nhưng chỉ có thể dựa vào anh: “Lãnh. . . . . .”

Cảm giác như thế khiến cho cô cảm thấy quen thuộc, trong lúc nhất thời, Thanh Thần không biết rõ được, thế nhưng cô cảm thấy, sự đụng chạm của người đàn ông xa lạ này cực kỳ giống Mạc Lãnh Tiêu.

Hay là. . . . . . Cô thật sự rất say rồi.

Mạc Lãnh Tiêu buông cánh môi sưng đỏ của cô ra, đôi mắt tà mị nhìn vẻ mặt đang say mơ màng của cô, dáng vẻ của cô lười biếng giống như một con mèo nũng nịu với chủ nhân, khiến cho người ta không nhịn được muốn thương yêu, ôm vào trong lòng.

Cánh môi đỏ bừng làm nổi bật làn da như tuyết, giống như quả anh đào xinh tươi ướt át, khiến cho người khác phải phạm tội.

Mặc dù tinh thần của cô còn chưa tỉnh táo, nhưng tầm mắt vô cùng nóng bỏng của người phía trước khiến Thanh Thần cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thân thể cô tựa vào trong ngực Mạc Lãnh Tiêu cũng không yên tâm mà giãy dụa.

“Đừng nhìn em, rất nóng.” Cô bĩu môi, không hài lòng với tình huống bây giờ, đầu óc cô choáng váng, cô cảm giác hơi khô nóng, hơi luống cuống buồn bực.

Thân Thể cô giãy dụa đã cọ sát lồng ngực rắn chắc của Mạc Lãnh Tiêu, sự vô ý cọ xát đơn giản này càng thêm kích thích giác quan của người đàn ông, anh cúi đầu, khẽ cắn xương quai xanh của cô.

Đôi mắt tà mị của anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đang mơ màng của cô, môi mỏng của Mạc Lãnh Tiêu gợi lên một chút gian manh: “Cô bé, thì ra là em có thể nhiệt tình như vậy, thật khiến anh ngạc nhiên.”

Đây không phải là lần đầu tiên anh gần sát cô như vậy, nhưng anh không thể không thừa nhận, mặc dù anh đã từng có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp hơn cô, quyến rũ hơn cô, trong sáng hơn cô, hấp dẫn đàn ông hơn cô. . . . . .

Nhưng chỉ có cô mới có thể khiến cho anh mất khống chế, khiến cho anh thỏa mãn, thậm chí khiến cho anh không nhàm chán.

Trong trí nhớ của anh, mỗi lần anh muốn cô, cô đều dịu dàng, khéo léo, ngượng ngùng, hôm nay cô lại có bộ dạng này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy.

Cô có chút quyến rũ lẳng lơ, có chút tinh khiết, đẹp đẽ khiến cho người ta khó có thể rời mắt. Bây giờ, cô có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào trên đời phải khuất phục ở dưới chân của cô.

Nhưng mà cô gái mê người này là của riêng anh, lòng của cô, người của cô, đều chỉ thuộc về anh, một mình Mạc Lãnh Tiêu này mà thôi.

Đầu lưỡi của anh cuốn vành tai của cô vào trong miệng, anh dùng lực mút, bàn tay anh cũng tùy tiện nhào nặn nơi đầy đặn mềm mại của cô, vừa dồn dập vừa bá đạo.

Thân thể của anh cũng theo động tác của hai tay, dùng sức chống đẩy, kích thích thân thể mềm mại nhạy cảm của Thanh Thần.

Động tác đột ngột của anh khiến cho cô khẽ run, ngón tay giữ chặt vai của anh: “Lãnh. . . . . .”

Cô nửa tỉnh nửa say, chỉ gọi cái tên từ sâu trong lòng của cô ra, chỉ có anh mới có thể tới cứu cô, kéo cô ra khỏi cảm giác vừa ngạt thở vừa dụ dỗ này.

“Ừ, anh ở đây.” Giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu bình tĩnh, anh khẽ liếm cánh môi đầy đặn của cô, hạ thân thỉnh thoảng tiến lên thăm dò, sự tiếp xúc thân thể hết lần này đến lần khác chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước.

“Ưm. . . . . .” Thanh Thần nũng nịu phát ra tiếng ưm, cô gần như không thể nói ra nhiều lời hơn. Cô cũng không biết đây là cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng đến tê dại. . . . . .

Thân thể giống như là bị thiêu đốt, cảm giác đó khiến cho cô cảm thấy khó chịu: “Em...Em thật khó chịu. . . . . .” .

“Khó chịu sao?” Mạc Lãnh Tiêu không rời mắt ra khỏi khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của cô, tròng mắt đen của anh hiện lên ánh lửa.

Ngón tay anh di chuyển tới giữa hai chân của cô, đầu ngón tay của anh vô cùng càn rỡ tìm kiếm mục tiêu.

“Nói, em thích cảm giác này không? Hả?” Giọng nói khàn khàn của anh rất mê người, ngón tay hơi thô ráp không chút do dự thực hiện nhiệm vụ của mình.

“A. . . . . .” Sáng sớm khẽ thở, hốt hoảng lắc đầu: “Không. . . . . .”

Cảm giác không quen thuộc liên tục kích thích thân thể cô, Thanh Thần cảm giác giống như mình đang ở trên mây, lơ lửng mù mịt, lúc nào cũng có thể ngã xuống tan xương nát thịt.

Rõ ràng cô phải chống cự, nhưng cô lại không có cách nào cự tuyệt.

“Lãnh, cứu em, mau cứu em. . . . . .” Cô nũng nịu cầu xin, tay nhỏ bé của cô gắt gao vòng quanh hai vai của Mạc Lãnh Tiêu: “Em thật khó chịu.”

Cô vùi đầu nhỏ của mình vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, Thanh Thần không ngăn cản được động tác ở ngón tay anh, cô chỉ có thể khẽ cắn cánh môi, ở trong ngực của anh khó nhịn chau mày: “Ừ. . . . . .”

Giọng nói mềm mại liên tục phát ra từ môi của cô, vì rượu mà hai mắt của cô phủ một lớp sương mù, bây giờ đã bị ánh lửa thiêu đốt, lý trí đã sắp mất hết, hoàn toàn không còn cách nào kìm chế cảm xúc của cô.

“Lãnh. . . . . .” Cô bất giác ngẩng đầu, môi của cô chứa đựng một nụ cười lạnh nhạt yếu ớt: “Lãnh, em. . . . . . Rất nhớ anh. . . . . .”

Cô rất nhớ anh, nhưng anh ở đâu?

Cô tràn ngập đau buồn nhớ nhung khiến thân thể cao lớn của Mạc Lãnh Tiêu bỗng nhiên ngẩn ra, anh nhìn môi của mình đang hôn Mộ Thanh Thần, lần đầu tiên anh cảm thấy, thì ra anh có thể vì một câu nói mà vui mừng như vậy, thỏa mãn như vậy.

Mùi vị của cô vô cùng ngây ngô, nhưng cô lại khiến anh dễ dàng mất đi lý trí hơn bất kỳ một người phụ nữ nào, hơn nữa chỉ vì một câu “Em nhớ anh.” Khiến cho Mạc Lãnh Tiêu gần như mất khống chế hôn lên môi cô, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, mãnh liệt cưng chiều cô.

Anh vẫn tiếp tục hôn, động tác nơi ngón tay vẫn không dừng lại, anh nhớ tới bộ dáng mê hoặc của cô, anh muốn nhìn bộ dáng xinh đẹp động lòng người của cô.

“Ưm. . . . . .” Tay nhỏ bé của cô không ngừng buộc chặt, Thanh Thần cảm giác tim của cô cũng muốn ngừng đập.

Rốt cuộc cô bị làm sao vậy, sao lại nóng như vậy, khó chịu như vậy.

Cô nhắm hai mắt, thả lỏng bản thân đáp lại nụ hôn theo cách của anh.

Sự khiêu khích ngây ngô này khiến Mạc Lãnh Tiêu thở gấp, khuôn mặt mặt đẹp đẽ hiện ra nét gian manh: “Cô bé, em đúng là một yêu tinh xinh đẹp.”

Bàn tay anh giữ chặt eo của cô, Mạc Lãnh Tiêu ôm Thanh thần thật chặt, anh quyết định không giày vò mình nữa, eo rắn chắc của anh đột nhiên đẩy lên, trong nháy mắt đã xuyên qua cô.

“Đau. . . . . .”

Kích thích dữ dội dâng lên khiến Thanh Thần chưa thể thích ứng, bởi vì đau đớn mà lông mày của cô chau lại thật chặt: “Đau quá. . . . . .”

“Ngoan, cô bé, thả lỏng một chút.” Môi mỏng của Mạc Lãnh Tiêu di chuyển đến bên tai cô, thấp giọng vỗ về, trên ngương mặt đẹp đẽ cũng hiện lên khổ sở không khác cô bao nhiêu.

Sự chặt chẽ vây quanh khiến cho anh sắp nổi điên, nhưng anh đang chờ cô thích ứng, anh không muốn bởi vì mình quá vội vàng mà cô phải chịu nhiều đau đớn.

“Ừ. . . . . .” Chân mày đang nhíu lại của cô khẽ giãn ra, con mắt trong veo như nước chứa đầy sương mù hấp dẫn lòng người, tay nhỏ bé của cô vòng quanh thân thể rắn chắc của Mạc Lãnh Tiêu, cô sợ mình sẽ rơi xuống mặt đất.

“Tốt hơn chút nào chưa?” Mạc Lãnh Tiêu không cần nhiều ám chỉ, anh biết cô đã dần dần thích ứng với mình, anh vừa nói, vừa chậm rãi chuyển động.

Thanh Thần thở gấp, động tác chậm rãi dịu dàng này khiến cho cô hơi ngẩng đầu lên, cô cảm thấy hình như có vật gì đó đang ăn cô, cực kỳ khó chịu. . . . . .

“Ừm, thật là khó chịu. . . . . .” Trong giọng nói của cô chứa đựng tiếng khóc nức nở, cảm giác này khiến cho cô cảm thấy thật bất lực.

Mạc Lãnh Tiêu biết cô cầu xin, nhưng anh không muốn dừng lại sự hành hạ của mình với cô, anh cúi đầu, xấu xa cắn lấy da thịt trắng như tuyết trước mắt, anh mở miệng nói giống như một vị vua: “Tối nay em uống rượu hả?”

Thân thể anh vốn đang chậm rãi chuyển động, nhưng giờ lại ngừng, anh đè xuống khát vọng của mình để nghe câu trả lời của cô.

“Hu hu. . . . . .” Sự hành hạ này khiến cho cô cau mày, cô không ngừng lắc đầu, muốn thoát khỏi hình phạt này: “Lãnh. . . . . .”

“Trả lời anh, có đúng như vậy không?” Anh hạ quyết tâm phải nghe được đáp án, cho dù thấy cô đang làm bộ dáng đáng thương, Mạc Lãnh Tiêu cũng sẽ không mềm lòng.

Cô là người phụ nữ của anh, anh muốn cho cô biết, sau khi say rượu sẽ có hậu quả gì.

Cô gái nhỏ này dù là một chút rượu cũng hoàn toàn không uống được, tửu lượng của cô, thật sự khiến cho người ta phun máu. Nếu cô uống say rồi, anh lại không có ở bên cô, nếu như bị ngươi đàn ông khác có ý đồ xấu nhìn thấy. . . . . .

Vừa nghĩ tới có thể sẽ có người đàn ông khác muốn lợi dụng lúc cô say rượu, hưởng thụ đối đãi giống như anh bây giờ, Mạc Lãnh Tiêu có cảm giác muốn giết người.

Anh đã từng cảnh cáo cô, không cho cô uống rượu, vậy mà bây giờ lại thành ra thế này sao?

Cô gái đáng chết này, bây giờ anh nhất định phải dạy dỗ cô thật tốt.

“Đừng như vậy. . . . . .” Bây giờ Thanh Thần chỉ muốn bản thân dễ chịu hơn một chút, cô sắp khó chịu gần chết, làm sao còn tâm tình để trả lời câu hỏi của anh đây?

“Mộ Thanh Thần, mau trả lời anh.” Mồ hôi nhẫn nại của anh nhỏ xuống, Mạc Lãnh Tiêu nhìn dáng vẻ ngây thơ bất lực của cô, anh có cảm giác mình sắp không thể nhẫn nại được nữa, nhưng anh nhất định phải khiến cô nhớ.

“Uống. . . . . .” Thanh Thần hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, cô nằm ở trên người anh liên tục thở, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước như muốn khóc: “Uống, một chút. . . . . .”

“Anh đã từng nói không cho phép em uống rượu, em quên hết rồi sao?” Mạc Lãnh Tiêu trừng mắt, hung dữ nhìn cô, anh phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách nào tức giận với cô vào lúc này, anh chỉ là dùng giọng nói hù dọa cô.

“Hu hu. . . . . .” Thanh Thần nghĩ đến chuyện đau lòng của bản thân, cô bỗng nhiên khóc lên: “Lãnh không cần em nữa. . . . . . Hu hu. . . . . . Em...Em thật khó chịu. . . . . .”

Vốn dĩ lòng của cô đã rất khó chịu rồi, bây giờ thân thể cũng khó chịu như vậy. Tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Câu trả lời của cô khiến đôi mắt đen của Mạc Lãnh Tiêu nhíu lại, bàn tay anh nhẹ nhàng lau gò má trong suốt của cô: “Em uống rượu vì em sợ anh không nhớ đến em sao?”

Tim của anh giống như bị vật gì đó đè nén, Mạc Lãnh Tiêu biết, cô gái nhỏ này bình thường đã không biết nói dối, chứ đừng nói là bây giờ, cô còn có hơi sức để nói dối anh.

Nước mắt của Thanh Thần không ngừng chảy, cô gắt gao dựa sát vào thân thể rắn chắc cực nóng của anh: “Anh không cần em nữa, bỏ lại em một mình . . . . . Không thèm nhìn em. . . . . .”

Cô không nhớ rõ bản thân đã bị anh bỏ rơi bao nhiêu lần rồi, mỗi một lần, cô đều rất khổ sở, rất cô đơn, nhưng anh lại không biết.

“Không phải là em muốn rời xa anh sao?” Anh hừ nhẹ, nhớ tới buổi tối hôm đó, cô nói ra những lời kia khiến Mạc Lãnh Tiêu vẫn cảm thấy không thoải mái.

Anh cho rằng cô rất quan tâm anh, kết quả, cô lại vội vã muốn anh ở chung với Bạch Tử Nhược. Người phụ nữ đáng chết này không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cô hi vọng anh ở chung với người phụ nữ khác, vậy thì tại sao cô phải làm vẻ mặt đau thương khiến cho lòng anh phiền muộn.

Thanh Thần chùi nước mắt vào vai anh, cô hít mũi một cái, tràn đầy uất ức: ”Em không muốn. . . . . . Nhưng, nhưng em sợ anh không vui. . . . . . Hu hu . . . . .”

Lông mày của Mạc Lãnh Tiêu nhíu lại, anh hôn lên gò má của cô, dùng cách này để giảm bớt khát vọng của bản thân “Em sợ anh không vui sao? Hả?”

“Anh yêu Tử Nhược như vậy, nhưng Tử Nhược lại muốn. . . . . .Kết hôn với người khác. . . . . . Nhất định anh sẽ đau lòng. . . . . .” Nước mắt của Thanh Thần tiếp tục chảy xuống, cô cảm thấy bản thân sắp bị hành hạ đến chết.