Lỡ Yêu Gracie (Falling for Gracie)

Chương 9




"Lại cãi nhau với Tom?" Gracie hỏi khi ra khỏi xe và bước về phía cửa.

Vivian trông thật sự sốc. "Sao chị đoán được?"

"Trời, tôi đâu biết. Tôi đoán mò mà trúng thôi à."

Cô nghĩ lời cô nói đã chứa đủ tính châm biếm dù câu cô thực sự muốn nói là "tôi biết có chuyện xảy ra vì chỉ những khi em muốn cái gì đó thì em mới nhớ đến tôi thôi."

Gracie mở cửa và dẫn lối vào nhà. Trong khi ngôi nhà cô thuê thì sáng và nhiều đèn và hữu dụng hơn nhu cầu của cô, cô vẫn không quên được ngôi nhà tuyệt vời của Riley. À, thì, một ngày nào đó, nếu cô có thể giàu và sẵn sàng sống ở Los Lobos lần nữa. Đương nhiên cô biết khả năng điều thứ hai xảy ra còn ít hơn là trúng số.

"Sao," cô nói khi cho nước vào ấm rồi để lên bếp. "Có chuyện gì vậy?"

Vivian ngồi xuống cạnh bàn bếp và lập tức chọc chọc vào mấy cái bông trang trí cô để phơi cho khô ở đó.

Rồi Vivian cầm lên một cái bông hồng và ngay lập tức làm vỡ nó.

"Xin lỗi," cô nói rồi để mấy miếng vỡ lớn hơn trở lại bàn. Cô xoa tay vào quần jeans. "Là Tom đó, như chị nói, anh ấy sắp tốt nghiệp lớp MBA và chúng em định cưới."

"Chị nghĩ chị biết chuyện đó rồi." Gracie nói và lôi ra một hộp nhựa chứa các gói trà và để nó cạnh hai cái tách.

"Anh ấy đã được mời phỏng vấn cho vài nơi ở Los Angeles và em nghĩ anh ấy nên chọn một chỗ nhưng em vừa phát hiện ra anh ấy đang tính nhận việc làm ở ngân hàng đó."

Có khá nhiều ngân hàng trong trấn - chi nhánh của nhiều tập đoàn đa quốc gia lớn, nhưng khi người địa phương nói đến "ngân hàng đó" thì chỉ có một cái. Ngân hàng của Riley.

"Thú vị nhỉ," Gracie nói, tự hỏi không biết Riley có biết không. Cô nghĩ anh sẽ không bận tâm với mấy chuyện thuê nhân viên dù là ở cấp bực quản lý, nên có lẽ anh không biết về Tom.

"Không thú vị gì hết, khủng khiếp thì có," Vivian gào ầm lên. "Em không muốn ở đây suốt đời đâu. Em muốn ra đi để nhìn thấy các thành phố khác. Chị đã được đi rồi. Sao em không thể chứ? Em không thể tin anh ấy có thể chịu công việc đó sau những gì tụi em đã bàn với nhau."

Vivian bắt đầu khóc. Tiếng nức nở thánh thót của cô như tranh đua với tiếng huýt gió báo động của cái ấm nước và cuối cùng chiến thắng.

Gracie không buồn chỉ ra là cô đã không thật sự muốn rời Los Lobos, mà là bị gửi đi trong nhục nhã. Nói cho cùng, Vivian đâu muốn biết õ đầu đuôi.

Gracie cho một gói trà vào mỗi cái muỗng nhỏ và cho vào trong tách. Cô đem chúng đến bàn và ngồi đối diện với em mình.

"Thì hủy đám cưới," cô nói, không thật bận tâm với kết quả của cuộc nói chuyện này."

Vivian xuôi tay xuống nhìn chằm chằm vào cô. "Cái gì cơ?"

"Hủy bỏ đám cưới. Nếu em thấy không hạnh phúc thì đừng lấy Tom."

"Nhưng em phải lấy anh ấy. Tụi em đính hôn rồi. Tụi em đã cho in thiệp. Chị có biết nó tốn bao nhiêu không?"

Gracie biết rõ chứ. "Em vẫn còn trong giai đoạn đặt cọc. Gần như mọi thứ vẫn có thể được hoàn tiền."

Vivian nhìn cô như thể cô là một con ngớ ngẩn. "Em sẽ không hủy đám cưới đâu."

"Vậy em cần nói chuyện với Tom về kế hoạch của nó. Công việc của nó không chỉ là chuyện của nó mà còn ảnh hưởng đến chuyện hai đứa sẽ sống ở đâu nữa."

Em cô nhún vai rồi chạm vào một cái bông hồng. "Chị sẽ làm bông giống vầy cho bánh của em chứ?"

"Nếu em muốn. Chị vẫn chưa quyết định. Chị sẽ phác thảo một mẫu trong vài ngày tới cho em."

"Chúng rất đẹp. Chị phải rất khéo tay."

"Chịu khó làm việc thôi."

Vivian nhấm nháp tách trà của cô. "Tom nói em không chịu khó. Anh ấy nói cả hai đứa phải lo tiết kiệm để mua nhà nhưng lúc này em đang tiết kiệm để trả tiền áo cưới. Dạy học đâu có lương khá, đó là lý do em vẫn phải phụ bán hàng bán thời gian ngoài cửa hàng." Cô thở dài như cuộc sống quá khó với cô.

"Nếu em dọn đến L.A, em có dạy học nữa không?" Gracie hỏi.

"Em nghĩ em phải dạy thôi. Nhưng nếu Tom kiếm được việc ngon, em có thể được ở nhà."

"Em định có con ngay à?"

"Không. Chuyện đó liên quan gì?"

Gracie không cần phải trả lời câu hỏi đó. Trong thế giới của cô, chồng và vợ là những người đồng chí hướng, cùng nhau phấn đấu, rõ ràng đó không phải là suy nghĩ của Vivian về hạnh phúc.

Có lẽ Gracie quá cổ hủ và lạc hậu. Có lẽ vì vậy mà Vivian và Alexis có được bạn đời còn cô thì không.

"Chị không phải là người em nên tìm đến để nghe khuyên bảo," Gracie nói.

"Vậy em nghĩ em cần nói chuyện với một trong mấy đứa bạn của em thôi," Vivian nói. "Mẹ thì đang điên lên với cái đám cưới còn Alexis thì chỉ biết nghĩ đến bản thân mình nên chị ấy chẳng còn thấy ai ngoài bản thân mình ra." Em cô nghiêng sát vô cô. "Chị không giống vậy, Gracie. Chị biết quan tâm đến người khác."

Gracie chẳng biết nói sao. "Trời, cám ơn nha. Chị mừng là em đã nghĩ thế."

"Em nghĩ vậy đó." Vivian vỗ vỗ lên cánh tay Gracie rồi đứng lên. "Em phải đi đây. Em vẫn chưa tìm được đôi giày phù hợp với cái váy nên em đi vô Santa Barbara để coi thử trong cái tiệm đồ cưới mới mở xem sao. Đừng quên vụ họp gia đình vào ngày mai đó. Có nhiều chuyện cần bàn lắm. Chào chị."

Cô gần như nhảy chân sáo khỏi phòng.

Gracie gom mấy cái tách đem ra bồn rửa chén.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao Vivian có thể từ chuyện cãi nhau với Tom chuyển sang chuyện mua đồ đám cưới trong vòng 5 phút đồng hồ? Gracie có thể không biết nhiều về vấn đề này nhưng cô sẵn sàng cá là con bé chưa đủ trưởng thành để lấy ai cả.

Nhưng đó đâu phải là quyết định của cô.

Cô quay lại bàn và cẩn thận rời đám hoa rồi lôi giấy vẽ ra. Cô có lẽ nên lo cho xong bản vẽ cái bánh, chẳng hạn cái đám cưới suốt ngày hủy, không-hủy đó có chính thức hủy đi nữa thì cô vẫn có thể cho bản vẽ mẫu này vô bộ sưu tập của cô mà.

***

Trưa hôm sau, Gracie lái xe về nhà mẹ cô. Cô đã vẽ được khá nhiều mẫu bánh cưới, và có vài ý tưởng về các đồ trang trí tiệc cưới xinh xắn mà không mắc tiền. Khi cô dừng xe trước sân nhà, cô tự hỏi có phải cô đang cố gắng quá mức không. Cô có nên tiếp tục góp sức khi mà rõ ràng là cô chỉ làm không công? Hay cô nên phủi tay? Riley đã nói người thân hay làm khổ mình nhưng cô không muốn tin như thế. Chú và dì cô đã qua đời, mẹ và chị em cô là những người thân duy nhất còn lại. Nếu cô không có họ, cô sẽ thực sự cô độc.

Cô ôm bộ sưu tập bước ra khỏi xe. Cô chưa bước được vài bước thì nghe có người gọi tên cô.

“Gracie! Ồ, Gracie!” Eunice Baxter bước vội khỏi sân nhà bà với một tốc độ mà người hơn 80 như bà không thể có được. "Tôi đã thấy tấm hình trên báo mấy hôm trước."

Vai Gracie xuội xuống. Tất nhiên là bà đã thấy nó. "Chào bà Baxter.”

Bà cụ hồ hởi. "Cháu trông thật xinh, còn Riley, ôi trời ôi, cậu ta quả là đàn ông. Cái bông tai," bà khúc khích, "rất quyến rũ."

Gracie chớp mắt. Bà Baxter nghĩ Riley quyến rũ? Gracie không biết cô nên ấn tượng hay thấy ghê nữa. Cô nghĩ cô sẽ quyết định sau, và có lẽ sẽ dùng thông tin đó làm vũ khí.

"Cô có đi coi cậu ta diễn thuyết không?" Bà Baxter hỏi. "Tôi định đi. Có lẽ sẽ đi sớm để ngồi hàng đầu." Bà nháy mắt. "Như vậy tôi có thể ngắm những gì tôi muốn."

"Anh ấy diễn thuyết ở đâu à?"

"Trưa nay ở trường trung học. Cái gì đó về trách nhiệm công dân nhưng tôi đâu có quan tâm cậu ta nói gì. Tôi thường bỏ phiếu cho người đẹp trai nhất và tôi phải nói chứ Riley bỏ xa Franklin Yardley."

Gracie không muốn nghĩ về chuyện bà Eunice Baxter góp sức vào hệ thống chính trị dân chủ của họ bằng cách bỏ phiếu dựa trên vẻ bề ngoài, nhưng nó là như vậy. Các vị lập quốc chắc phải tự hào lắm.

"Cô nên ghé qua," bà cụ bảo cô, rồi nháy mắt.

Gracie cũng thấy bị lôi cuốn dù thực tế việc cô xuất hiện ở cùng một nơi với Riley không phải là việc cô muốn nghĩ tới. Sẽ có chuyện rắc rối.

"Cám ơn bà đã cho cháu biết," cô nói và quay về phía ngôi nhà."Cháu cần phải đưa mấy mẫu thiết kế bánh này cho em cháu."

"Con bé đó," bà Baxter nói với một cái phẩy tay. "Nó và thằng bồ nó cứ như chó với mèo. Tôi cho tụi nó chưa tới một năm. Alexis cũng chẳng khá hơn. Tin tôi đi Gracie, cháu là đứa khá nhất trong ba đứa."

Lời khen làm buổi sáng của Gracie tươi đẹp hẳn. "Cháu cám ơn bà Baxter." Dù cho ngay lúc này cô không cảm thấy cô được đặc biệt như thế. Cô vẫy tay và vội bước vào nhà.

15 phút sau cô thấy tiếc là sao cô lại phải bận tâm. Vivian gạt đi tất cả các ý tưởng về trang trí của cô, nói là chúng không ấn tượng, và không một cái mẫu nào trong 3 mẫu bánh được Vivian đồng ý.

"Em thích lắm," Tom nói. " Tất cả các mẫu đều đẹp."

Rõ ràng là cô dâu và chú rể đã làm hòa lại, Gracie nghĩ, thích Tom thêm vì hắn thích mấy mẫu thiết kế của cô.

Vivian nhìn hắn và đảo tròng mắt. "Cưng à, đây là chuyện phụ nữ. Em biết anh muốn phụ lo đám cưới nhưng em đã lên kế hoạch cho nó từ lúc em còn 6 tuổi kìa."

Gracie nhìn Tom. Hắn nhìn cô rồi nhún vai như muốn nói. "Em đã cố rồi."

Gracie cảm thấy thêm thông cảm cho thằng bé. Nếu nó thực sự muốn cưới Vivian, nó sẽ khổ cực nhiều.

"Mấy cái bánh quá ư... em không biết. Nhỏ, em nghĩ vậy," Vivian nói và thở dài khi chạm vào mấy trang mẫu bánh trải ra trên chiếc bàn ăn.

"Cái này không phải là kích cỡ thật," Gracie bảo em, răng cô nghiến lại. "Mỗi cái phục vụ được 300 khách đó."

Vivian chỉ vào một kiểu bánh đơn giản nhưng trang nhã, với những bông lan đổ xuống một bên bánh. "Giả sử là kiểu giống vầy nhưng trang trí hoa toàn bộ, như một bó bông khổng lồ."

"Vậy sẽ không hợp. Em muốn khách của em biết là có cái bánh ẩn dưới mấy cái bông chứ."

"Họ có cần biết không?"

"Chị thích mẫu nhìn giống cái gói quà," Alexis nói, cúi nhìn mấy bản vẽ. "Giả sử em thay mấy cái nơ bằng hoa?"

"Em có thể làm thế," Gracie nói và tìm lọ thuốc kháng axit.

Cô đi vào bếp lấy li nước. Mẹ cô theo sau.

"Mẹ chắc Vivian sẽ chọn một kiểu mà," bà nói. "Mẹ mừng là Tom muốn phụ giúp."

Gracie gật đầu và mở vòi nước.

"Con thật là tốt, đã chịu làm bánh miễn phí cho em. Mẹ có đọc bài báo đăng trên báo People và biết là bánh của con rất mắc tiền."

Gracie cảm thấy một ít nỗi buồn vơi đi. Cô mỉm cười với mẹ. "Nó là em con mà. Con thấy vui vì có thể giúp sức."

"Vậy là cả hai mẹ con mình đều có công việc kinh doanh riêng. Ai mà ngờ được nhỉ."

Gracie không biết mẹ cô đang hướng cuộc trò chuyện này đến mục đích gì. Cô muốn tin rằng bà muốn hòa giải dù hơi ngại ngần, nhưng cô không chắc lắm.

"Con nghĩ việc kinh doanh của Mẹ thì phức tạp hơn của con nhiều," Gracie nói. "Mẹ có nhân viên và kho hàng, trong khi con chỉ có lo mỗi bản thân con thôi."

"Biết thế, nhưng con đã làm được cái gì đó cho bản thân mình. Mẹ không chắc mẹ hiểu được tại sao con có thể khôn ngoan về mọi chuyện mà lại dại khờ về Riley thế."

Mũi tên đâm thẳng vào tim Gracie, cô gần như không thấy ngạc nhiên chút nào. "Con nghĩ tốt nhất chúng ta đừng nhắc đến anh ấy. Mình cứ để yên chuyện đó đi, không cần phải tranh luận thêm đâu."

Mẹ cô bước lại gần hơn. "Con thậm chí còn không chịu thử mà. Đó là điều hoàn toàn vô lý. Chị con nói tối qua con đã đến đó."

Gracie cảm thấy miệng cô há hốc. "Thế Alexis có nói với Mẹ là chị ấy đã năn nỉ con đi với chị ấy để chị có thể kiểm tra coi Zeke đang làm gì không?"

Mẹ cô phớt lờ câu đó. "Gracie à, mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con. Đó là điều mẹ luôn luôn ao ước. Mẹ ước gì có thể làm cho con hiểu được việc con đang làm. Cả thị trấn đang cười nhạo con đó."

"Mẹ biết không? Con nghĩ Mẹ sai rồi. Con nghĩ cả thị trấn này quá bận lo cho cuộc sống của họ nên họ đâu có thời gian bận tâm tới con. Đã 14 năm rồi, mọi người cần quên chuyện này đi."

"Con là người không thể quên nó đi. Con chẳng bao giờ còn lý trí khi chuyện có liên quan tới thằng bé đó."

Gracie để li nước xuống và khoanh tay trước ngực. "Thứ nhất, anh ấy không còn là một thằng bé nữa mà là một người đàn ông thành đạt, đã tạo dựng được sự nghiệp cho mình. Trước đây con không biết anh ấy, nhưng bây giờ con biết rồi. Anh ấy rất tốt. Hơn cả tốt nữa. Anh ấy tuyệt vời. Khôn ngoan, quyến rũ và rất dễ trò chuyện cùng."

Mẹ cô rúm người lại. "Trời ôi, chuyện còn tệ hơn tôi tưởng nữa."

"Chẳng có chuyện gì đâu," Gracie lạnh nhạt bảo bà. "Đó là điều con muốn nói. Mẹ lo lắng chuyện không đâu rồi. Con không còn mê muội Riley nữa. Con là người hoàn toàn khác rồi. Con đã trưởng thành, có cuộc sống của con. Con đã hẹn hò, có bạn trai và người yêu và cách đây 2 năm, con suýt nữa đã đính hôn. Nếu có ai đó trong phòng này còn sống trong quá khứ, đó là Mẹ, không phải con."

"Con không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra mà." Mẹ cô nói, rõ ràng rất buồn bực. "Mẹ không biết làm gì để giúp con nữa. "

"Tin mới cho Mẹ nè: con không cần Mẹ giúp gì đâu. Có lẽ con đã cần, 14 năm trước đây, nhưng Mẹ đã không bận tâm đến. Mẹ đã gửi con đi. Mẹ chưa bao giờ vì con hết, ngay cả khi con cầu xin Mẹ hãy để con quay về. Mẹ chưa bao giờ quan tâm con muốn gì, con cần gì. Con khao khát được Mẹ cho phép quay về với gia đình nhưng Mẹ đã làm ngơ. Nên con đã bỏ cuộc rồi. Con lớn lên, không phải nhờ công Mẹ. Và Mẹ biết không? Con không thật sự quan tâm Mẹ nghĩ gì về con hay Riley hay bất cứ ai khác. Mẹ với Alexis và Vivian đã kêu con quay lại chỉ vì đám cưới của Vivian. Con đã nói con sẽ giúp sức và con sẽ làm thế, nhưng khi mọi chuyện đã lo xong, con sẽ lại ra đi và con sẽ không quay lại nữa."

Gracie bỏ ra khỏi bếp và đi vô phòng ăn.

"Em nghĩ em biết em muốn gì rồi," Vivian nói.

"Cứ vẽ ra đi," Gracie nói khi chộp lấy cái bóp của cô.

"Chị đi đâu vậy? Khoan đã. Em cần nói chuyện với chị. Em sẽ nói cho chị biết em muốn gì và chị có thể vẽ nó. Gracie! Chờ đã!"

Nhưng Gracie không hề nhìn lại. Cô đi ra xe, đề máy chạy đi. Tim cô đập mạnh đến nỗi cô lo rằng nó sẽ vỡ tan. Cô cảm thấy run rẩy, đau đớn như cô vừa bị xe cán qua.

Kể từ khi dọn đến sống với chú và dì, cô đã mơ tưởng về chuyện trở lại nhà sẽ như thế nào. Cô chờ, và chờ, cho Mẹ cô gọi và nói tất cả chỉ là hiểu lầm - đương nhiên cô luôn được đón chờ quay lại nhà. Nhưng cuộc gọi đó không bao giờ đến và cuối cùng Gracie đã thôi chờ đợi nó.

Cùng với thời gian cô đã tự bảo mình hãy thôi phiền lòng. Cô không bao giờ về nhà dù là cho một kỳ nghỉ, nhưng hẹn gặp mọi người ở L.A hay nơi nào đó, và nó đã trở thành truyền thống.

Giờ đây Gracie tự hỏi lý do thật sự cô tránh Los Lobos là gì, phải chăng là sợ bị thất vọng. Nếu cô quay lại, cô sẽ phải đối mặt với những chuyện đã xảy ra, và cô không chỗ nào để tránh né nữa.

Bây giờ khi cô đã bị ở trong tình thế rối bời như vầy, cô hiểu rằng tránh xa nơi đây là một ý kiến tuyệt vời.

Cô dừng lại ở đèn đỏ và cân nhắc nên làm gì tiếp theo. Có rất nhiều khả năng, bao gồm việc thu dọn mọi thứ và quay lại L.A.

"Mình sẽ không chạy trốn," cô tự bảo mình, cố ra vẻ quyết liệt hơn là tổn thương.

Cô nghĩ đến chuyện quay lại ngôi nhà thuê nhưng cô cũng không muốn ở đó lúc này. Cuối cùng, cô thấy cô đậu xe ở trường trung học và đi vô chỗ phòng hội nghị để nghe Riley Whitefield có gì để nói về trách nhiệm công dân và có lẽ sẽ cùng bà Eunice Baxter ngắm bông tai của anh.

Thay vì đi lên hàng ghế đầu, Gracie lách qua cổng phụ và đi vào góc cuối hội trường. Tuy cô muốn thuyết phục mẹ cô là không ai trong trấn thật sự quan tâm cô đang sống thế nào, hay làm gì với Riley, cô không sẵn lòng thử nghiệm lý thuyết đó.

Cô ngồi khom người trong ghế và cố hết sức để chạm mặt ai. Chiến lược này có vẻ hữu hiệu và cô không bị ai nhìn tới lần thứ 2.

30 phút sau cô thực sự thấy mình tập trung vô từng lời Riley nói. Anh nói về thị trấn và mỗi người dân ở đây có trách nhiệm thế nào với hướng đi của thị trấn. Mỗi người ở đây sẽ là tấm gương thế nào bằng cách hỗ trợ doanh nghiệp địa phương hơn là các tập đoàn lớn, và bỏ rác vô thùng thay vì xả ngoài bãi biển. Anh nói về việc khách du lịch sẽ đem đến những nguồn thu cần thiết nhưng họ không được phép định hình thị trấn sẽ phải như thế nào.

Gracie thấy cô bị lời anh lôi cuốn và thật muốn được góp sức. Cô ngồi thẳng lên và vỗ tay cùng với các hàng xóm của cô... cho đến khi cô nghe ai đó thì thầm "phải đó là Gracie Landon không? Cô gái trên báo đó?"

Cô nhìn chung quanh và thấy nhiều người đang nhìn về hướng cô. Các bà vợ huých các ông chồng. Các ông cụ bà cụ nghiêng người qua người hàng xóm rồi lại quay lại hướng cô.

Gracie cảm thấy bị mắc kẹt ngay giữa trung tâm ánh đèn. Cô có nên chạy ra khỏi hội trường? Vờ như cô không để ý? Mỉm cười và vẫy tay?

Riley kết thúc bài phát biểu trước khi cô có thể quyết định và mọi người đứng dậy vỗ tay. Khi hội nghị vừa kết thúc, Gracie cố thoát qua cửa hông nhưng đám đông dồn cô đến sân khấu và cô thấy mình đứng trong hàng những người chờ bắt tay với anh. Họ đứng đối mặt trước khi cô có thể trốn đi.

"Lẽ ra tôi không nên đến đây," cô nói khi anh quay sang cô và nhướng mày. "Tôi đã nghĩ sẽ không ai để ý."

"Cô luôn được đón chào, miễn cô hứa sẽ bỏ phiếu cho tôi."

"Tôi không có đăng ký đi bầu ở thành phố này."

"Điều đó có thể thay đổi được."

Cô cảm nhận được nhiều thính giả tò mò đã áp sát lại đủ gần để nghe được từng lời. Cô biết mọi người sẽ bàn tán và báo cáo lại cho mẹ cô. Có lẽ vài người thậm chí đang cười thầm. Nhưng trong lòng cô, ngay giây phút đó, không hề bận tâm.

"Tôi thích những gì anh đã nói," cô chân thành bảo anh. "Anh nói đúng về chuyện các cư dân nên định hình cho Los Lobos hơn là để các du khách làm điều đó."

"Cám ơn."

Cô cố nghĩ xem anh đang nghĩ gì nhưng không thể, khi mà có quá nhiều người đang cố thu hút sự chú ý của anh. Cô xin phép và bước đi, và đụng mặt với Zeke.

"Em làm gì ở đây thế?" anh hỏi.

"Nghe ứng cử viên của anh."

Anh rể cô quả là một người đàn ông đẹp trai với nụ cười hiền lành. Anh có vẻ lành tính và vui vẻ và cô hiểu tại sao Alexis đã lấy anh.

Zeke liếc nhìn chung quanh. "Em thu hút khá nhiều sự chú ý đó. Có lẽ chúng ta nên ra khỏi đây để mọi người tập trung vào Riley và cuộc tranh cử hơn là quá khứ huyền thoại của em."

Cô để anh dẫn cô ra ngoài qua một cửa hông đến bãi đậu xe. Gracie bảo mình đó không phải là chuyện của cô, nhưng cô không thể ngăn được mình chụp cánh tay anh trước khi anh quay trở vào trong.

"Tại sao anh không nói với Alexis anh đang làm gì? Chị ấy làm mọi người phát điên lên vì những chuyện chị ấy đang lo lắng, và em đoán là anh là người chịu khổ nhất."

"Anh không có làm gì sai hết."

"Nhưng anh đang làm chuyện gì đó."

"Mà sao em lại lo chuyện này?" anh hỏi.

Gracie nhìn anh. "Anh đùa hả? Vợ anh yêu cầu em theo dõi anh khắp thị trấn, rình rập, chụp hình và xuất hiện ở những nơi em không muốn đến, chỉ để tìm hiểu xem anh đang làm gì."

Zeke ngọ nguậy. "Phải. Cũng đúng thôi. Chuyện là-" Anh nhún vai rồi quay đi. "Anh không làm gì xấu cả. Anh không có dối chị em hay cố tình vắng mặt, tiêu tiền hay gì gì đó. Anh chỉ cần thêm ít thời gian. Anh thề anh sẽ nói với chị em sớm mà."

Lời giải thích cũng tạm được. "Em không thể bắt anh kể cho em nghe," cô thừa nhận. "Nhưng em ước gì em có thể."

"Chị em hay lo lắng thôi. Anh không nói là anh đã không xử sự kỳ lạ trong mấy tuần vừa qua, nhưng trước đó nếu anh chỉ cần ở siêu thị thêm 5 phút là cô ấy đã nghĩ rằng anh sắp bỏ trốn cùng cô bé ở quầy tính tiền."

Đó không phải là định nghĩa của Gracie về hạnh phúc hoàn hảo. "Chị ấy lo vậy là do anh hay do chị?"

"Anh chẳng hiểu nữa. Nói thật nhá, anh yêu chị em nhất trên đời. Cô ấy phiền phức nhưng cũng rất dễ thương, tử tế và lúc nào cũng sống động. Em biết mà."

Nụ cười ấm áp của anh làm Gracie cảm thấy hoàn cảnh có vẻ tiến triển tốt hơn, dù lời anh nói có làm cô hơi bối rối. Cô không biết Alexis là người thế nào. Không hoàn toàn.

"Anh phải đi coi ứng cử viên của anh rồi," Zeke nói. Anh cúi xuống hôn nhẹ má cô. "Cám ơn em."

Cô không chắc anh cám ơn cô chuyện gì. Cô nhìn theo anh trong khi nghĩ lại những gì anh nói về chị cô.

Cảm giác đánh mất người thân vẫn còn đó nhưng lần đầu tiên trong đời, cô nghĩ rằng dù cô đã bị gửi đi trái với ý muốn của cô, cô là người đã chọn để ở xa gia đình. Cô đã có thể trở về nếu cô muốn. Phải, cô đã cảm thấy bị gia đình ruồng bỏ nhưng dường như cô đã chẳng bận tâm mấy đến chuyện liên lạc với họ.

Cần nghĩ về điều này.

***

Sáng hôm sau Gracie gom các phụ liệu, khuôn nướng và nhiều dụng cụ khác cho lên xe và hăng hái lái đến nhà nghỉ của Pam.

Cô nhớ khu nhà cũ này từ khi cô còn con nít. Những lời đồn đại về người ngoài hành tinh đáp xuống đây vào những năm 1950 đã làm cho khu này hấp dẫn và kỳ thú. Vài tên học sinh trung học đã dùng nơi này làm chỗ hẹn hò, trong khi những đứa trẻ hơn lại thử tính can đảm bằng cách chạy đến gõ cửa tòa nhà.

Còn cô thì đã chạy hết đoạn đường dẫn đến khoảng sân, như vậy cũng khá ấn tượng rồi. Bây giờ thì cô đậu xe ở sân sau với ý nghĩ sẽ thật sự bước vô trong đó để làm việc. Người ngoài hành tinh mặc kệ, cô có bánh cần nướng.

Cô gõ cửa một lần cho lịch sự rồi dùng chìa khóa Pam đã đưa để mở cửa vô.

Cũng như lần đầu tiên cô nhìn thấy cái bếp, tim cô đập rộn với tất cả sự ngây ngô của kẻ mới biết yêu. Tuy nhiên lần này, không phải là một người đàn ông làm máu cô rần rần. Đó là những thiết bị nhà bếp bằng thép không rỉ bóng loáng, những dãy bàn bếp dài, những cửa sổ lớn tràn ngập ánh sáng.

Gracie trộn hỗn hợp bánh đầu tiên rồi cẩn thận đổ vô các khuôn. Cô cẩn thận để thêm dụng cụ phát tán nhiệt đều vào các khuôn lớn rồi cho chúng vào lò nướng đang chờ đợi.

Khi cô đang để đồng hồ hẹn giờ, cô nghe thấy có tiếng xe đậu lại cạnh xe cô và nhìn ra đúng lúc thấy Pam bước ra khỏi chiếc Lexus của chị ta.

Không thể trốn thoát vì đang lỡ nướng bánh, cô đành gượng cười hi vọng mọi chuyện sẽ ổn.

"Chào," cô vui vẻ nói khi Pam bước vô. "Chị sao rồi?"

"Mọi chuyện đều tốt cả." Pam thả mấy cuốn mẫu giấy dán tường lên bàn bếp. "Tôi đang lo tới mấy cái phòng, vui lắm."

Gracie gần như đã diện đẹp cho ngày đó. Cô mặc một áo kiểu vải cô-tông với quần đen, nhưng cô vẫn cảm thấy quê mùa bên cạnh quần da và áo khoác đồng bộ của Pam, với một áo thung nhỏ làm áo lót.

"Tôi lái xe ngang trường," Pam nói. "Có một đám đông đang ở đó nghe Riley diễn thuyết."

"Vậy à?" Gracie vờ như cô đã không tới đó. "Cuộc vận động của anh ấy diễn ra tốt đẹp chứ?"

"Tôi hi vọng thế," Pam bảo cô.

Gracie đã cố không phản ứng nhưng vẻ ngạc nhiên có lẽ đã lộ ra vì Pam mỉm cười.

"Tôi nói thật mà," chị nói. "Coi nào, đã nhiều năm rồi mà. Tôi lúc đó còn trẻ con và ngờ nghệch, và chắc chắn là không thù gì Riley đâu. Với lại Franklin Yardley làm tôi thấy ghê ghê. Ông ta được chọn làm thị trưởng khi tôi học ĐH và lúc ông ta dự lễ tốt nghiệp để trao giải, tôi thề là ông ta đã vỗ mông tôi khi trao giải cho tôi."

Gracie chống hai tay lên bàn bếp. Cô nhớ Jill cũng có kể cô nghe chuyện giống vậy. "Chị đùa chứ! Ông ấy cũng làm vậy với bạn tôi. Nó giận ghê lắm."

"Sao trách cô ta được? Ông ta già rồi, làm vậy thật bẩn thỉu. Tôi đã muốn nói gì đó nhưng tôi không nghĩ sẽ có người tin. Nên Riley sẽ được phiếu bầu của tôi."

Chị ta có vẻ rất chân thành và Gracie đại khái muốn tin chị ta nhưng cô không thể. Không hoàn toàn.

"Chị đã không tái hôn."

Pam dựa người vào bàn bếp. "Tôi biết. Tôi có nghĩ về nó nhưng tôi thực sự thích độc thân. Tôi cũng đang quen một người, anh ta sống ở Santa Barbara, như vậy cũng hay. Chúng tôi sống đủ gần để có thể qua lại thường xuyên nhưng lại không phải gặp mặt anh ta suốt. Tôi thích thế. Tôi đã một mình lâu quá rồi nên tôi không nghĩ tôi có thể quen lại với việc sống với một người đàn ông nào đó. Còn cô?"

Gracie hơn cả sẵn lòng làm quen với việc sống chung với một người đàn ông, nhưng người duy nhất làm cô thấy "tia lửa" lại không thích cô. Với lại, anh là người cuối cùng trên hành tinh này mà cô nên ở cùng. Chuyện này thật vô lý. Và họ thực sự muốn những thứ khác nhau. Anh có thể thấy cô hấp dẫn và hôn cô như trong mơ nhưng cô biết anh không phải là người thích ổn định.

Cô lắc đầu và nhận ra Pam đang nhìn cô chăm chú. "Xin lỗi. Chị hỏi tôi câu gì vậy?"

Pam cười. "Không sao. Tôi có thể thấy cô đang lơ đãng mà. Tôi chỉ định lấy một ít sách đọc rồi đi thôi."

Pam cầm mấy cuốn mẫu giấy dán tường lên rồi bỏ đi. Gracie nhìn theo chị ta và tự hỏi có lẽ cô đã sai khi đánh giá Pam quá khắt khe những năm trước đây.