Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 174: Người hôn trộm




Mùi hương thuốc lá nhàn nhạt tràn vào mũi cô, cô buông một bàn tay ra, vội vã ôm chặt Tâm Nhi vào trong lòng, cúi đầu xin lỗi ,“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

“Tô Vận Nhi?” Tiếng nói trầm thấp mang theo mùi rượu nhẹ từ trên đỉnh đầu Vận Nhi truyền xuống, Vận Nhi vừa ngẩng đầu, lập tức ngã vào một đôi mắt đen sâu thẳm.

“Mẫn Thiên Hữu?” Vận Nhi còn nhớ rõ lần trước ở khách sạn này cũng đã gặp anh, chẳng lẽ anh là ông chủ của khách sạn này?

Mẫn Thiên Hữu ngậm miệng, thoáng nghiền ngẫm, khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của cô chống lại anh, anh cũng trêu tức nhìn cô.

Đến khi tầm mắt rơi lên người Tâm Nhi đang ở trong lòng cô, anh chế nhạo mở miệng,“Con bé không phải con của Duẫn chứ?”

“A... Không phải, của bạn!” Vận Nhi cũng không tiếp xúc nhiều với Mẫn Thiên Hữu, sau khi nghe anh hỏi xong có chút xấu hổ trả lời.

“Ừm, tôi cũng cảm thấy không phải!” Mẫn Thiên Hữu lại thâm sâu trầm mặc nhìn thoáng qua Vận Nhi, không có gì thay đổi so với hai năm trước, nhưng mà ánh mắt đã chín chắn, thành thục hơn nhiều. Thắt lưng mảnh khảnh không đầy một vòng tay lại vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ!

“Anh đưa hành lý lên lầu giúp Tô tiểu thư đi!” Không đợi Vận Nhi phản ứng lại, Mẫn Thiên Hữu đã dặn dò nhân viên phía sau tiến lên làm việc, nhấc hành lý Vận Nhi làm rơi trên mặt đất lên.

“Vâng, thưa tổng giám đốc!” Vận Nhi đoán đúng, Mẫn Thiên Hữu quả đúng là ông chủ của chỗ này. Cô đột nhiên có cảm giác muốn chạy trốn, nói cảm ơn với anh xong, lập tức chui vào thang máy.

Mẫn Thiên Hữu nhìn bóng dáng Vận Nhi tiến vào thang máy, cười nhẹ, lấy di động ra bấm một dãy số, lời nói ra còn mang theo ý trêu đùa,“Âu tổng, bán cho anh một tin tức!”

Vận Nhi ôm Tâm Nhi lên trên giường, con bé còn chưa tỉnh, Vận Nhi cũng không đánh thức bé, sửa sang, thu dọn quần áo một chút rồi đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, bên ngoài sắc trời đã sắp tối đen.

Vận Nhi nghĩ không biết có nên thông báo với Tô Thượng Đông một chút hay không, cuối cùng lại vẫn bỏ qua, quăng điện thoại di động sang một bên.

Chỉ chốc lát, chuông cửa lại vang lên, Vận Nhi không nghĩ ra giờ phút này còn có ai đến đây, cô chạy tới mở cửa, phục vụ phòng đẩy xe đồ ăn cung kính đứng ở ngoài cửa.

“Hình như tôi không gọi cơm...” Vận Nhi có chút không hiểu, nghi ngờ hỏi.

“Xin chào Tô tiểu thư, đây là tổng giám đốc Mẫn của chúng tôi dặn dò cho ngươi chuẩn bị, xin mời dùng!” Trên mặt phục vụ phòng là nụ cười nghề nghiệp, khi Vận Nhi nghiêng người mở cửa lập tức đẩy xe đồ ăn vào, xe đồ ăn có rất nhiều đồ ăn, thế nhưng tất cả đều là cơm Trung.

Mẫn Thiên Hữu còn biết khẩu vị của cô sao? Vận Nhi có chút ngờ vực nghĩ, Tâm Nhi ở phía sau đã tỉnh.

“Tâm Nhi, ngày mai là có thể nhìn thấy mẹ rồi, có vui không?” Vận Nhi cũng không nghĩ nhiều, chạy đến bên giường ôm lấy Tâm Nhi, giúp bé tắm rửa một cái, sau đó cùng ngồi trên ghế sô pha ăn cơm.



Vui ạ!” Lúc này trên mặt Tâm Nhi mới lộ ra nụ cười vui vẻ nhất mấy ngày nay, Vận Nhi cũng thở dài nhẹ nhõm một

Ngồi xe vài giờ, Vận Nhi cũng có chút mệt mỏi, sau khi ăn xong bữa tối lập tức ôm Tâm Nhi nằm lên trên giường một lần nữa. Tâm Nhi đã ngủ đủ rồi giờ kéo tóc Vận Nhi, mắt mở to, lăn qua lộn lại, ở trong lòng cô nhích tới nhích lui không yên.

“Hư!” Cho đến khi chống lại một đôi mắt tối tăm. Đôi mắt của người đàn ông chống lại đôi mắt ngây thơ trẻ con của Tâm Nhi, anh làm động tác ý bảo yên lặng, thế nhưng Tâm Nhi lại nhu thuận ngậm miệng lại, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Vận Nhi, cô đang ngủ.

“Cháu tên là gì?” Âu Thừa Duẫn không nghĩ tới cô bé này lại nhu thuận như vậy, làm cho anh cũng không nhịn được muốn nhéo nhéo hai má xinh đẹp của bé, sau khi nhận được điện thoại của Mẫn Thiên Hữu, anh lập tức chạy tới đây.

Thật tốt, cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi.

Âu Thừa Duẫn quay đầu nhìn thoáng qua tư thế ngủ ngon lành của Vận Nhi, trong ánh mắt là một sự sủng nịch, bế Tâm Nhi đang ở trong lòng cô ra ngoài.

“Cục cưng, cục cưng tên là Tâm Nhi...” Tâm Nhi có chút tò mò lấy tay sờ sờ râu trên cằm Âu Thừa Duẫn, cảm giác như vậy rất giống hương vị của cha, trong tiềm thức của Tâm Nhi rất ỷ nại vào những người đàn ông như thế này, có cảm giác giống như tình yêu thương của cha.

Cục cưng luôn luôn là tên bé tự phong, mới bốn tuổi, cô hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là không được nói chuyện với người xa lạ, cũng để những lời dạy dỗ của Vận Nhi và Vu Nặc trước kia qua sau đầu.

“Tiểu nha đầu, như vậy sẽ chọc cháu đau!” Cho tới bây giờ Âu Thừa Duẫn cũng không biết khi mình nhìn đứa nhỏ vẻ mặt lại hiện lên sự dịu dàng đặc biệt chưa từng thấy, anh có chút hối hận, nếu như đứa bé của Vận Nhi vẫn còn thì nó sẽ là con trai hay con gái?

Con trai giống anh, con gái giống cô, anh có chút khát khao...

“Tại sao cậu lại ôm con bé đến đây?” Mẫn Thiên Hữu vừa mới chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Âu Thừa Duẫn xuống lầu, trong tay còn ôm một bé gái, có chút giật mình.

“Đứa nhỏ giao cho cậu trông chừng trước, đừng ảnh hưởng đến việc tôi và vợ ôn chuyện!” Âu Thừa Duẫn không khách khí giao Tâm Nhi cho Mẫn Thiên Hữu, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đầy mây đen đang oán hận trừng mắt nhìn anh.

“Tôi nói này, Tàn Thần, cậu thật đúng là không biết suy nghĩ, sớm biết như thế này tôi sẽ không nói cho cậu biết Tô Vận Nhi ở trong này!” Mẫn Thiên Hữu cũng là khó có được một lần trở lại khách sạn, bình thường anh cũng rất ít khi ở lịa nơi này, trùng hợp hôm nay đến lại đụng phải Tô Vận Nhi.

“Tôi chỉ cho cậu thực tập cảm giác làm ba ba một chút mà thôi, Tâm Nhi ở bên cạnh chú phải ngoan nhé, biết không?” Âu Thừa Duẫn khó có khi mặt dày vô sỉ, xử lý xong chuyện đứa nhỏ lập tức xoay người đi vào trong thang máy.

“Này, tớ nói cậu...” Mẫn Thiên Hữu đau đầu nhìn Âu Thừa Duẫn thong dong rời đi, anh là một người đàn ông, mặc một bộ tây trang lịch sự, tư thế không quá chính xác ôm một cô bé con, tại sao lại thế này?

“Chú, thật đẹp trai... Đẹp trai!” Từ sau khi thấy hai người đẹp trai hạng nhất là Thương Nhĩ Kì và Âu Thừa Duẫn, Tâm Nhi cũng cho Mẫn Thiên Hữu một sự đánh giá rất cao.

Rất kỳ quái, bé luôn luôn sợ người lạ, vậy mà sau khi thấy Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu lại đều không nhịn được muốn thân cận.

“Thật sự là thua cháu!” Chống lại đôi mắt to sáng ngời hữu thần của Tâm Nhi, Mẫn Thiên Hữu hoàn toàn không nói gì, tùy tay đưa cho hai nhân viên, trong nháy mắt Tâm Nhi xoay người lập tức đi ra ngoài, Tâm Nhi đáng nhìn hai người xa lạ, oa một tiếng, khóc ầm ỹ đòi Vận Nhi,“Chị Vận Nhi...”

Âu Thừa Duẫn quẹt thẻ mở phòng, nhìn nương theo ngọn đèn u ám mở ở phía đầu giường, Vận Nhi vẫn im lặng nhắm mắt cuộn mình nằm trên giường.

Cô như vậy làm cho anh nhớ tới đêm tân hôn của bọn họ, khi anh trở về, cô cũng nằm như vậy, ngay cả khi anh trở lại bên cạnh cô cũng không biết.

“Vận Nhi, nói cho anh biết, anh nên làm cái gì bây giờ...” Động tác của Âu Thừa Duẫn nhẹ nhàng chậm chạp vuốt vài sợi tóc rơi trên trán Vận Nhi, nhìn tư thế ngủ điềm tĩnh của cô. Lông mi thật dài hạ xuống tạo thành một bóng mờ, cái mũi cao mà khéo léo mà tiêm, tiếp theo là đôi môi anh đào hồng nhuận sáng bóng, được tay anh nhẹ nhàng mơn trớn, cuối cùng, tầm mắt Âu Thừa Duẫn dừng lại trên cần cổ thon dài của cô.

Một trận miệng nóng lưỡi khô, hạ thể dục vọng bành trướng vận sức chờ phát động, anh có chút thống hận chính mình như vậy, chỉ cần nhìn cô thôi mà anh đã không nhẫn nại được, anh xúc động, muốn yêu thương cô thật nhiều, nhưng mà, quan hệ của bọn họ, có thể trở lại như lúc trước sao?

Cúi người, đôi môi mỏng đặt lên đôi môi mềm mại của cô, Âu Thừa Duẫn dùng hai năm để tưởng niệm, tất cả đều dồn hết vào nụ hôn này.