Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 173: Cô ấy đã trở lại




“Hiệu trưởng, ngài tìm tôi?” Vận Nhi đẩy cửa văn phòng hiệu trưởng bước vào, nhìn thấy hiệu trưởng Trần tuổi trung niên đang cười hiền từ với cô. Lúc trước cô vào đây dạy cũng không hề có bằng cấp giáo viên gì cả, hiệu trưởng Trần đã rất tốt bụng khi thu nhận cô, để cô làm giáo viên dạy vũ đạo ở dây.

“Đúng vậy, cô giáo Tô, vào đây đi!” Hiệu trưởng Trần có thái độ cung kính với cô khiến cô có chút được sủng ái mà kinh sợ.

“…” Vận Nhi ngồi xuống rồi đưa con mắt tò mò nhìn ông ấy, tại sao ông ấy lại đột nhiên dùng ánh mắt này nhìn cô?

“Cô giáo Tô, cô có quen biết với Âu tổng của tập đoàn SK à? Đúng rồi, còn Thương tổng nữa, hôm qua bọn họ đều đến tìm cô?” Hiệu trưởng Trần nhìn cô với vẻ lấy lòng, trong đôi mắt lóe lên ý cười không rõ.

“Vâng, coi như là vậy đi…” Vận Nhi suy nghĩ một chút, ông ấy nói Âu tổng và Thương tổng chắc là chỉ Âu Thừa Duẫn và Thương Nhĩ Kì rồi. Vận Nhi đột nhiên hiểu ra, “Đúng rồi, hiệu trưởng Trần, người thu mua khu đất này là Âu Thừa Duẫn sao?”

Đối với sự xuất hiện của anh ngày hôm qua, Vận Nhi không cho rằng đó là trùng hợp, còn có Thương Nhĩ Kì, chiếc xe anh đi cô đã nhìn thấy hai lần.

Nhưng mà, hai người bọn họ cùng phát hiện ra, có phải quá khéo rồi hay không.

“Chuyện là như thế này, bây giờ Âu tổng cho người truyền tin đến nói, muốn đầu tư cho việc xây dựng lại trường học của chúng ta, nếu cô giáo Tô quen biết với Âu tổng, việc này sẽ dễ dàng rồi!”

Hôm nay nhận được tin tức kinh người như vậy, hiệu trưởng Trần cảm thấy không thể tin được, không chỉ nhận được tiền bồi thường, hơn nữa trường học còn được xây dựng lại, với bọn họ mà nói, không hề có chút tổn thất nào.

“Cái gì? Âu Thừa Duẫn đầu tư?” Vận Nhi kinh ngạc đứng dậy, cô đã không muốn có bất cứ liên hệ nào với anh ta, sao lại trở về nguyên điểm thế này.

“Đúng vậy, Âu tổng thương những đứa trẻ này, chuẩn bị xây dựng lại một khu Ảo mộng gia viên. Cô giáo Tô, cô đại diện trường học của chúng ta đi khảo sát trước một chút, chờ bên kia xây xong, là bọn nhỏ có thể lập tức chuyển đến trường mới rồi!”

Những gì hiệu trưởng Trần nói khiến cô không tìm được lí do nào để cự tuyệt, nơi đây từng là cảng tránh gió của cô, bây giờ không có đạo lý nào cô lại chẳng quan tâm.

Hơn nữa, Tâm Nhi còn đang ở với cô, chị Vu Nặc đã vài ngày nay không có tin tức rồi, cô cũng đang rất lo lắng đây.

Chẳng nhẽ phải đi về sao?

Vận Nhi rất mâu thuẫn, cô hoàn toàn có thể rời khỏi nơi đây, nhưng trong tiềm thức, cô không muốn lại trốn tránh nữa.

Gặp lại thì thế nào chứ, cô vĩnh viên không quên được lúc trước anh ta đã tàn nhẫn làm cô tổn thương như thế nào.

Những thứ đó đã khắc sâu trong lòng cô, cả đời không thể quên đi những đau đớn đó.

“ Để tôi suy nghĩ đã!” Tô Vận Nhi ra khỏi văn phòng, nhìn bầu trời phía trên trên, trong lòng cô cũng sáng sủa lên.

Tô Vận Nhi, mày có thể mà!

“Chị Vận Nhi, khi nào thì mẹ em về thế?” Tâm Nhi đã hỏi cô không chỉ một lần vấn đề này, cô cũng không nhẫn tâm nói dối cô bé, Vu Nặc vẫn không hề có tin tức gì, cô cũng sợ đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Gọi điện thoại cho Hứa Tâm Lam, cũng không có người nhận, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì thật rồi?

“Tâm Nhi, chị đưa em đi tìm mẹ nhé?” Vận Nhi quyết định, mặc lệ thế nào, cô vẫn phải về một chuyến đã mới được.

“Vâng!” Tâm Nhi chưa từng tách mẹ ra lâu như vậy, dù bây giờ có Vận Nhi ở cùng, Tâm Nhi vẫn muốn được ở bên mẹ.

Sau khi xin nghỉ vài ngày ở trường học, ngày hôm sau Vận Nhi đưa Tâm Nhi cùng trở về.

Hai năm, cô không hề bước chân qua giới hạn này, rõ ràng biết là rất gần, nhưng cô vẫn không có dũng khí phá đi phòng tuyến đó.

Có lẽ, lần xuất hiện này của Âu Thừa Duẫn cũng là cơ hội để cô lấy dũng khí nhìn thẳng vào chính vản thân mình, gặp lại anh ta, cô đã không có sự quyến luyến trước kia!

“Anh ba?” Vận Nhi và Tâm Nhi vừa thu thập quần áo đồ dùng xong, đi xuống lầu thì nhìn thấy một chiếc xe Porche màu lam, người xuống xe càng làm cho cô giật mình, là anh ba của Hứa Tâm Lam, Hứa Minh Dịch.

“Sao anh lại đến đây?” Khóe miệng Vận Nhi nở nụ cười nhẹ, Hứa Minh Dịch đón lấy hành lý trong tay cô, cười ôn hòa như gió xuân, yên lặng nhìn cô, “Vận Nhi, đã lâu không gặp!”

“Vâng…” Nụ cười của anh như gió xuân, thổi vào tâm hồn Vận Nhi, không hiểu sao khiến cô cảm thấy ấm áp.

Dù chỉ có duyên gặp mặt vài lần, nhưng Hứa Minh Dịch cho cô cảm giác rất giống với Tô Thượng Đông, đó là một người đàn ông đáng tin để dựa vào.

“Ba anh bảo anh đến đón Tâm Nhi trở về!” Hứa Minh Dịch nhìn thoáng qua Tâm Nhi đang đứng bên cạnh Vận Nhi, là một đứa bé rất xinh xắn, rất giống mẹ của nó.

“Vậy chị Vu Nặc đâu? Anh cả và anh hai đâu?” Vận Nhi đã nhận lời Vu Nặc là sẽ chăm sóc tốt cho Tâm Nhi, bây giờ Hứa gia đến muốn đưa con bé đi, cô có nên đồng ý không?

“Việc này một hai câu không thể nói rõ ràng được, chúng ra trước tiên cứ về đi đã!” Hứa Minh Nhân bỏ hành lý của Vận Nhi vào cốp xe, ôm Tâm Nhi vào ghế sau, Vận Nhi không còn cách nào khác, cũng ngồi vào xe.

Nhìn bộ dáng của Hứa Minh Dịch, sự việc tiến triển chắc không được thuận lời.

“Sao Tâm Lam không đến đây vậy anh? Gọi điện thoại cho cô ấy cũng không có ai trả lời!”. Vận Nhi để Tâm Nhi ngồi ngay ngắn bên cạnh, rồi hỏi Hứa Minh Dịch đang lái xe.

“Gần đây anh hai không có tâm tình để điều hành công ty, nên em ấy rất bận!” Hứa Minh Dịch nhìn Vận Nhi qua gương chiếu hậu, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, cười đáp lại.

“Có phải đã xảy ra vấn đề gì phải không anh?” Vận Nhi cẩn thận mở miệng hỏi, người yêu cũ người yêu mới, bị đặt ở giữa chắc Vu Nặc là người thống khổ nhất đi, có thể nhận ra, cô đấy chưa quên hẳn Hứa Minh Phong, còn Hứa Minh Nhân lại si tình như vậy…

“Anh hai cũng muốn cưới cô ấy, bây giờ đang nháo cương!” Hứa Minh Dịch nói mấy câu này, cũng cảm thấy có chút khó xử, hai bên đều là anh trai của anh, anh không biết nên giúp ai mới tốt.

“Là vậy à…” Vận Nhi hiểu rõ gật đầu, sau đó không hỏi thêm gì nữa.

Đến khi xe vừa đi, và đường vào tốc, một chiếc xe Bentley màu bạc đi ở đường ngược chiều chậm rãi đi vào tiểu khu.

Âu Thừa Duẫn, lại chậm một bước…

“Em định về Tô gia sao?” Khi sắp đến nội thành, Hứa Minh Dịch giảm dần tốc độ, ngồi xe vài tiếng đồng hồ, Tâm Nhi đã ngủ, Vận Nhi nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô bé khi ngủ, cánh tay mặc dù tê cứng cũng không muốn cử động làm bé thức giấc.

“Không cần đâu anh ba, anh đưa em đến khách sạn đi, em ở tạm đó một đêm trước, Tâm Nhi cũng đi theo em thôi! Anh giúp em nói với chị Vu Nặc, ngày mai em đưa Tâm Nhi đi gặp chị ấy.” Vận Nhi vẫn không yên tâm để Hứa Minh Dịch đưa Tâm Nhi đi, cho dù cô biết chị Vu Nặc đang ở Hứa gia, cô cũng không thể chủ quan.

“Vậy thì thế này đi, anh có biệt thự ở Cảnh Giang, hai người ở tạm đó đi.” Hứa Minh Dịch đề nghị.

“Không cần phiền toái như vậy đâu, anh cứ dừng xe ở phía trước đi.” Vận Nhi nhìn khách sạn Ngải Sâm ở cách đó không xa, nói với Hứa Minh Dịch.

Xuống xe, Vận Nhi nhìn khách sạn nguy nga lộng lẫy trước mặt, nhớ tới lần gặp gỡ bất ngờ với Lôi Ân khi trước, hình như cũng là trong khách sạn này.

“Cảm ơn anh ba!” Vận Nhi một tay ôm đứa bé, một tay xách hành lý, không đợi Hứa Minh Dịch đưa cô đi vào mà tự tiến vào đại sảnh.

Đăng ký rồi nhận thẻ phòng, Vận Nhi thấy hơi gắng sức, tiếp tục đi về phía trước, trong đại sảnh im ắng, Vận Nhi cho rằng không có nhiều người, nên đi nhanh đến thang máy, nhưng do không chú ý có người đang ông đi ra từ hành lang nên đã đâm vào anh ta.