Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 679: Hạ Thần Hi mang thai 3




Đường Bạch Dạ nhìn con trai của mình, anh chưa bao giờ coi Hạ bảo bối là là một đứa nhỏ, tuy bảo bối đau thì anh dỗ đáng yêu thì anh sủng, nhưng trong lòng anh rõ ràng, Hạ bảo bối làm việc rất có quy tắc chuẩn của mình, có đạo lý của chính mình.

Bây giờ, đường bọn họ đã đi đã vào ngõ cụt, không có cách nào có thể ra nữa.

Anh là anh, Hạ Thần Hi là Hạ Thần Hi, Hạ bảo bối cũng là Hạ bảo bối.

Ai cũng không thể cởi ra khúc mắc của mình.

”Mặc kệ sau này cha và mẹ có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đi nữa, mặc kệ con tin hay không, daddy đều rất yêu con.” Đường Bạch Dạ chỉ có thể nói như vậy, hôm qua biết sự thực đứa nhỏ này thế nào mà có, anh trong nháy mắt chán ghét vô cùng.

Lúc đầu rất căm hận, về sau lại tiêu tan hết.

Anh chưa từng nghĩ tới, sẽ làm tổn thương bé, cũng không nghĩ tới, lợi dụng đứa nhỏ đến thương tổn thương Hạ Thần Hi.

Hôm nay, nếu không phải Hạ Thần Hi cẩn thận đề phòng như vậy, cấp thiết muốn bảo vệ đứa nhỏ, tâm tư luôn đề phòng người làm cha như anh sẽ làm hại đứa bé của mình, anh cũng sẽ không trong cơn tức giận đem đứa nhỏ mang đến.

Anh rất muốn lạnh lùng đối đãi Hạ Thiên, muốn làm tổn thương bé như những tổn thương anh đã chịu, anh rất muốn rất muốn làm những chuyện như thế, nhưng cũng không muốn bản thân ngồi xổm trước mặt Hạ bảo bối tâm sự nỗi lòng của mình như bây giờ, anh quả thật không làm được.

Đứa nhỏ này mặc dù ở bên cạnh anh thời gian không lâu, nhưng anh lại rất yêu nó.

”Nói như vậy có nghĩa là Daddy không thể bỏ qua cho mammy đúng không?” Hạ bảo bối mắt phiếm hồng, “Con không có kiên cường như trong tưởng tượng của mình, con càng không thể nào tiếp thu việc dady sắp giết mammy, con sẽ phát điên lên mất thôi.”

Hạ bảo bối nước mắt rơi xuống, “Con từng coi dady là thần tượng của mình, đã cho dady là kim cương tốt nhất trên thân thể của mình, mammy nói, Thần Hi nếu chết, bảo con không nên hận người, lại còn nói, mặc kệ giữa cha và mẹ như thế nào đi nữa, con đều phải yêu người? Các người có nghĩ tới con sao? Các người thật coi con là người sắt lì lợm không biết cái gìsao? Con cũng có tâm tư, tình cảm, cũng sẽ đau mà, hai người có ai để ý đến con nghĩ gì sao?”

”Bảo bối...” Đường Bạch Dạ nhìn thấy con khóc, trong lòng vô cùng khó chịu.

Ân oán giữa anh và Hạ Thần Hi, thủy chung đều làm tổn thương Hạ Thiên.

Hạ bảo bối nước mắt quanh tròng nhìn anh, “Daddy, tha cho mammy đi có được không, cha có thể không tha thứ cho Thần Hi, không muốn thấy Thần Hi, một đời hận Thần Hi không được sao, vì con thật không muốn mất đi mammy, cha không cần giếtmammy có được không?”

”Sự tình trước kia, mammy cũng không có ký ức, con ít nhất phải nghe một chút, mammy nói như thế nào, tại sao phải làm những chuyện kia.” Hạ bảo bối nói, “Cha ít nhất nghe một chút mammy nói như thế nào đã, chờ mammy Thần Hi khôi phục ký ức rồi hãy tính có được không?”

”Bảo bối, con đừng làm khó daddy có được không.”

”Bây giờ cha lại nói con làm khó người.” Hạ bảo bối gào thét nói, “Là daddy từng đao từng đao lăng trì lòng con, lại bảo con thông cảm cho daddy, tha thứ cho daddy, ngườikhông cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn với con sao?”

Hạ bảo bối lau nước mắt, nhìn Đường Bạch Dạ nói từng chữ một, “Daddy, con nói rõ cho người biết, mammy có thể chết ở trên tay của Lâm Nhiên thúc thúc, có thể chết ở trên tay Vân Dật thúc, thế nhưng, tuyệt đối không thể chết ở trên tay của daddy, bằng không, Hạ Thiên con một đời cũng sẽ không tha thứ người, cha cứ coi như không có đứa con trai này đi.”

Hạ bảo bối đột nhiên lạnh mặt, sát khí tràn ra, ”Bất kể là ai muốn tổn thương mammy mà con yêu nhất, con cũng sẽ không bỏ qua, con cũng không là người thờ phụng câu nói oan oan tương báo khi nào mới dứt, Vân Dật cũng tốt, Lâm Nhiên cũng tốt, dù cho bọn họ giết mammy, con cũng sẽ không bỏ qua. Nếu mammy chết thì con chỉ nghĩ đến thùhận và ân oán sẽkhông ngừng kéo dài đi xuống, còn có thể càng ngày càng lớn nữa. Hoặc là, con tự buông xuống mối thù của con bằng không con vạn kiếp bất phục.”

Hạ bảo bối chặn một chiếc taxi, lên xe, không quay đầu lại nhìn Đường Bạch Dạ dù chỉ một lần.

Đường Bạch Dạ nhìn con băng lãnh nghiêng mặt bỏ đi, trong lòng như đè ép một khối đá thật lớn, hít thở không thông.

Con của anh xưa nay nói được thì làm được.

Anh biết, nếu anh giết Thần Hi nó sẽ hận anh suốt đời.