Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 678: Hạ Thần Hi mang thai 2




Hạ bảo bối rũ mắt xuống, che khuất đi sự thất vọng mình, một giây đồng hồ sau, phất tay một cái cùng Đường Bạch Dạ và Hạ Thần Hi để chào tạm biệt, “Daddy, mammy, con về nhà trước đây.”

Hạ Thần Hi nhìnbóng lưng nhỏ của bé mà lưu luyến.

Đường Bạch Dạ quay đầu lại nhìn Hạ Thần Hi, lại nhìn bóng lưng Hạ bảo bối khuất sau hàng cây của công viên, trong lòng anh rất sốt ruột, như đã đánh mất một thứ rất quý giá trong taycủa mình vậy, rồi sau đó nhanh chân đuổi theo.

“Bảo bối...” Hạ bảo bối mới vừa đi tới cửa công viên, tính gọi xe liền ngheĐường Bạch Dạ gọi lại.

Hạ bảo bối nhìn Đường Bạch Dạ chạy tới, mỉm cười, Đường Bạch Dạ ngồi xổm xuống trước mặt Hạ bảo bối, nhìn thẳng mắt của anh vào mắt bé, sắc mặt có chút tái đi, Đường Bạch Dạ cũng không quanh co lòng vòng, “Hạ Thần Hi đã nói với con?”

Hạ bảo bối mỉm cười gật đầu, “Cũng đã nói.”

Đường Bạch Dạ chỉnh lại quần áo cho Hạ bảo bối, ngón tay thon dài ở trên áo chậm rãi vuốt qua vuốt lại,khẽ rũ đôi mắt đẹp xuống, che giấu đau khổ.

Hạ bảo bối nói, “Mammy nói cho con biết, nếu có một ngày Thần Hi chết ở trên tay của cha, con cũng không nên hận người. Mammy nói, cha đã hận ông nội nửa cuộc đời, Thần Hi không hi vọng con của chasẽ hận cha cả đời.”

Sắc mặt Đường Bạch Dạ đột biến, đột nhiên gắt gao cắn răng, nhịn xuống đau đớn trong lòng.

Tim như bị đao cắt, đau đớn không có gì có thể tả được.

Anh đột nhiên rất hận, vì sao trời xanh muốn trêu chọc anh như vậy, anh rõ ràng có thể có một gia đình ấm áp nhưng phút chốc lại biến mất như bọt biển, khi anh thực sự cho rằng có thể bắt ở lòng bàn tay thì bọt biển liền nát.

“Daddy a, cha nhất định phải giết mammy sao?” Hạ bảo bối khổ sở hỏi, mắt hồng hồng, “Con cùng mammy sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, con mặc kệ mammy làm sai chuyện gì, mammy Thần Hi cũng làngười mà con yêu nhất, những chuyện đó, đều đã là quá khứ của nhiều năm trước, vì sao cha muốn nhắc lại để phá hủy gia đình hạnh phúc của chúng ta, vì sao phải cố chấpnhiều năm vẫn mang nhiều thù hận như vậy?”

“Nếu như con là daddy, con cũng sẽ làm như vậy, so với cha còn tàn nhẫn hơn rất nhiều lần.” Đường Bạch Dạ nhìn Hạ bảo bối, con mình có tính tình gì, anh tự mình biết, nếu là suy bụng ta ra bụng người, bây giờ đổi Hạ bảo bối thành anh, nếu có một người con gái làm tổn thương người mình từng rất yêu thì bản thân cũng sẽ bỏ qua.

Hạ bảo bối hơi nhíu mày, “Cha sai rồi, con sẽ không để cho con của con không có mẹ.”

Hạ bảo bối nói, nó như một mũi tên, cơ hồ bắn thủng lồng ngực của Đường Bạch Dạ, con sẽ không để con của con không có mẹ, anh hi vọng con anh không có mẹ sao? Sẽ không, anh so với ai khác càng không hi vọng điều này.

Anh cũng hi vọng, có thể quên tất cả, lại bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nhưng, thù hận vẫn không thể tiêu tan được, không bỏ xuống được vì thù hận đã dây dưa nhiều năm, anh còn có thể làm sao?

Hạ bảo bối nói, “Daddy, chúng ta cùng là một loại người, thủ đoạn độc ác, tính kế tinh tường, nhưng những thủ đoạn này đều là đối với người ngoài, không phải đối người nhà mình, mammy là có lỗi, cha cũng có lỗi. Sai lầm lớn nhất chính là hai người không nên gặp nhau, hắc đạo kiêng kị nhất chính là hai người lãnh đạo của hai tổ chức kết hợp, nếu có bất hòa, hai tổ chức lớn nhất định sẽ cùng sụp đổ. Có lẽ cha cảm thấy con thiên vị mammy, nhưng con cảm thấy, tất cả mọi chuyện, cũng không phải là đều là lỗi của mammy, vìThần Hi là một danh sát thủ, là người cả tập đoàn Hỏa Vân, Thần Hi vì Hỏa Vân cống hiến, là việc thiên kinh địa nghĩa.”

“Dù cho không phải mammy đào trộm tin tức tình báo của cha, cũng sẽ có một người khác đào trộm tình báo của cha, mấy năm nay, Đường môn cũng đã giết của tập đoàn Hỏa Vân không ít người rồi, loại chuyện mất tin tức tính báo này là chuyện của tổ chức lớn cạnh tranh với nhau và cũng chỉ là vấn đềthời gian mà thôi, cha há có thể trách tội một người?”

Đường Bạch Dạ nhìn con trai của mình, anh chưa bao giờ coi Hạ bảo bối là là một đứa nhỏ, tuy bảo bối đau thì anh dỗ đáng yêu thì anh sủng, nhưng trong lòng anh rõ ràng, Hạ bảo bối làm việc rất có quy tắc chuẩn của mình, có đạo lý của chính mình.