Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 17: Vị ngọt đôi môi




Những ngày qua, cuộc sống của Lục Tình mang nhiều hương vị mới mẻ. Tuy vì chuyện ngoài ý muốn, cộng với sợ hãi còn tồn đọng, không nghe tin tức của bà ta và Trần Khư Tuấn, cũng không hỏi Lãnh Phương Đông, hai người đã ngầm hiểu, hắn không nói, cô không hỏi nhiều, tin tưởng vào quyết định của hắn. Dù gì cô đâu phải thánh nữ, đối với kẻ suýt hại mình không đồng tình cũng là hận, duy chỉ sợ hắn vì cô mà làm ra chuyện nguy hiểm, thế giới của hắn liệu có thích hợp với cô hay không?

Lục Tình chán nản cầm quả hồng trên tay, định rửa sạch mới cho vào tủ lạnh. Ăn tối xong, cô chuẩn bị ít trái cây tráng miệng.

“Á” Lục Tình giật mình hét lớn vì eo đột nhiên bị ai kia siết chặt.

Quả hồng rơi tõm xuống nước.

Định lên tiếng trách móc thì cằm lúm nhúm râu cọ sát vào hõm cổ cô, giọng nói trầm khàn thì thâm bên tai

“Em lâu quá”

Lục Tình thở dài đánh tay hắn

“Em rửa trái cây”

“Không thích ăn, em không cần mua mấy thứ này” Lãnh Phương Đông bắt lấy hai tay cô.

“Anh thật kém ăn, rau không ăn, trái cây cũng không ăn” Cô lên án thái độ ghét bỏ trên mặt hắn.

Cầm một quả hồng, lau khô nước, đưa lên miệng hắn.

Lãnh Phương Đông im lặng nhìn cô, hắn chẳng mảy may đến thứ trước mặt.

“Không ngọt lắm đâu” Biết khẩu vị của hắn nên cô luôn chọn loại ít ngọt nhất.

“...”

Lục Tình yểu xìu tự bỏ vào miệng mình, hừ cô không thèm quan tâm hắn nữa.

“Không ngọt à?” Nâng cằm cô lên, hắn nghi ngời hỏi

Cô lập tức gật đầu, vui vẻ đưa một quả nữa cho hắn.

“Ăn đi mà”

Lãnh Phương Đông nhếch môi cúi xuống chạm môi cô, một tay ghì chặt sau gáy, đầu lưỡi luồn lách khuấy động bên trong khoang miệng, đầu lưỡi mềm mại bị mút chặt đến tê dại, cả người cô lập tức mềm mũn ngã xuống, không chịu nổi khí thế cường hãn của hắn.

Nụ hôn kéo dài như vô tận, hắn liếm môi cô, thở dốc tách ra “Rất ngọt”

Cô đấm vào lồng ngực rắn chắc “Đâu có, rõ ràng không ngọt mà”

Hắn cầm một quả bỏ vào miệng, hai mày chau lại.

“Giống nhau mà, anh lười ăn thì đừng hòng em nấu ăn nữa” cô chống nạch uy hiếp

“Được, em nên dành thời gian cho chúng ta”

“...”

Bây giờ đến lượt Lục Tình không có lời gì để nói, hắn không định ăn để sống sao? Cô lười cho ý kiến.

“Ưm, anh đang làm gì vậy?” Thân thể nhẹ bẫng được nhấc lên bàn, dù cô có ngồi trên cao nhưng hắn vẫn rất cao, thân thể cao ngất áp lên người, Lục Tình bị hôn đến choáng váng, cô ủy mị đáp trả.

Ngây ngất đón nhận sự tấn công cuồng dã của hắn, đến khi thiếu dưỡng khí mềm nhũn dựa vào lồng ngực rắn chắc, ôm lấy tấm lưng vững chãi.

Lãnh Phương Đông vén váy mỏng, bàn tay chai sạm vuốt ve da thịt nhẵn mịn. Xoa nắn mềm mại trước ngực, xấu xa cúi xuống cắn nhẹ.

“Đau” Lục Tình nhăn mặt đẩy đầu hắn, người đàn ông không bao giờ biết nặng nhẹ.

Lãnh Phương Đông cắn nuốt cánh môi của cô, tay không nhàn rỗi cởi vướng víu khiến Lục tình trở nên trần trụi dưới ánh đèn rực rỡ, da thịt sáng bóng cọ sát với thân thể nóng bỏng, làn da màu đồng khỏe khoắn dần lộ ra khi hắn nhàn nhã cởi phăng chiếc áo thun.

Môi lưỡi thô nóng ngao du trên da thịt mềm mại, cả người Lục Tình vì kích thích vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ ửng, cô mê man rên rỉ, giương đôi mắt ướt át lên nhìn hắn, khó chịu tìm kiếm ấm áp, cô dán môi lên má hắn, cắn xương hàm cương nghị, nhe lưỡi liếm làn môi mỏng, đỉnh lưỡi hồng hào luồn qua khẽ răng tiến vào bên trong.

Hiếm khi nào Lục Tình chủ động, trong chuyện chăn gối đều được hắn dạy dỗ chỉ dẫn, tất cả kinh nghiệm đều học từ hắn. Cô biết hắn sẽ không chịu đựng được, cố ý bấu víu hôn môi.

“Ưm” liếm sợi tơ bạc trên khóe miệng, Lục Tình si ngốc nhìn hắn, ánh mắt có bao nhiêu mê người.

Đầu hắn bị đáng mạnh, trái tim lập tức xáo động.

Đè thân thể mềm mại xuống bàn, hắn kích động lột quần lót của cô, bàn tay tà ác trêu chọc đóa hoa ướt át.

“Nhẹ chút” hơi thở Lục Tình phả nhẹ, yếu ớt cầu xin. Mở rộng hai đùi cho hắn dễ dàng xâm nhập, dòng dịch ấm chảy ra ướt đẫm ngón tay.

“Muốn sao?” Hắn trằn trọc bú mút môi cô.

Lục Tình uốn éo người, tiếng rên thay lời muốn nói.

Ngón tay thô lỗ chọc mạnh.

“Đông” Lục Tình ứ nước mắt, cô thở gấp đưa tay cởi quần của hắn, qua lớp vải vuốt nắn thứ đang phình to kia.

Cô luồn tay vào trong, nắm chặt cán gốc, đánh thức dục vọng căng cứng.

Lãnh Phương Đông bắt lấy tay cô, đè thân thể cao ngất ngấu nghiến lấy môi cô.

“Ưm” Lục Tình nhắm mắt tuân theo tiết tấu cuồng nhiệt.

...Trà Muộn d. đ. lequydon

“Reng....reng....” đúng lúc này chuông điện thoại bỗng réo vang, hai người lập tức dừng lại.

Lục Tình xấu hổ đẩy hắn “nghe điện thoại”

“Mặc kệ nó” Hắn làu bàu, vùi đầu nhấm nháp cần cổ trắng ngần.

“Đừng mà, chắc họ có việc gấp”

“Đáng chết” Hắn tức giận ôm lấy cô đi đến ghế sô pha.

Nhìn thấy số trên màn hình nhấp nháy, mặt hắn đen sì.

“Có chuyện gì?” Giọng hắn lạnh lùng

“Đại ca, thằng Vũ xuất hiện trở lại rồi” Giọng bên kia có chút hấp tấp

“Chẳng phải cậu nói đã giải quyết rồi sao?” Hắn hạ giọng, hai mày nhíu chặt

“Đại ca, rõ ràng em đã làm đâu vào đấy! Em xin thề” Bên kia vội vả lau mồ hôi trán.

“...”

“Nó đang làm việc cho anh ba”

“Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi”

“Vâng”

“Trần Lực?”

“Đại ca, còn có chuyện gì không?”

“Đến Địa Nha thay cho La Mãnh” Hắn nói xong liền cúp mắt, không để ý tiếng kêu gào yếu ớt bên kia.

...Trà Muộn truyen duoc dang tren dien dan le quy don

“Có chuyện gì vậy anh?” Lục Tình lo lắng hỏi.

“Không có gì” hắn trầm mặc

“Đông, anh đừng gạt em”

“Ngoan, không có gì quan trọng” Hắn ép cô xuống, nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Nuốt hết những lời muốn nói, đầu lưỡi thô lỗ luồn vào khoang miệng khuấy đảo, mút hết ngọt ngào trong miệng cô.

“Ưm, em không thở được” cô chu môi hồng nộm, kháng nghị đẩy hắn.

“Tình, có biết những lúc này điều anh muốn nhất là gì không?” hắn chăm chú nhìn cô.

Lục Tình ngượng ngùng xoay mặt đi.

“Muốn ăn em”

“Người ta đâu phải thức ăn” cô chống chế phụng phịu.

“Em còn ngon hơn nhiều” hắn cười tà mị, hơi thở nóng hổi lướt trên hai má đỏ ửng.

“Chán ghét anh”

“Vậy sao? Để xem em chán ghét thế nào?” Hắn mạnh mẽ tách hai đùi mật, đóa hoa ướt đẫm phơi bày trước con ngươi đen láy, ánh mắt nhuốm tình dục nồng đậm.

Nói xong, đầu lưỡi tiến sâu vào bên dưới, liếm cắn cánh hoa, Lục Tình phập phồng hơi thở, khổ sở tránh né, miệng rên rỉ cầu xin hắn dừng lại.



“Reng reng” tiếng chuông làm cô giật mình.

Lãnh Phương Đông đen mặt ngóc đầu lên, miệng còn vướng dịch mặt trong suốt.

“Trần Lực, nếu không có gì quan trọng thì cậu chết chắc rồi” hắn không thèm nhìn số đã giận dữ gầm lên.

Lục Tình thuận thế ngồi lên đùi hắn, bàn tay nhỏ nhắn cởi quần hắn xuống, cúi xuống trêu chọc người anh em của hắn.

Cán gốc dựng đứng được cô ngậm chặt, lấp đầy khoang miệng, Lục Tình đắc ý nghe thấy tiếng thở dốc của hắn, tích cực chơi đùa ngậm thả khiến cứng rắn run rẩy.

“Đại ca bớt giận, em là muốn thông báo giấy tờ xuất cảng của chị dâu đã hoàn thành” Bên kia đầu dây ấp úng giải thích.

Hỏa lực nghi ngút xông thẳng lên đầu, gương mặt cương nghị lúc đen lúc đỏ.

Gầm gừ vứt chiếc di động xuống sàn, hắn vật cô xuống, hôn mút cánh môi sưng đỏ.

“Á em sai rồi, xin anh” Lục Tình hét lớn, vừa khóc vừa cười tránh né đòn tấn công bất ngờ.

“Em sai cái gì?”

“Không nên trêu chọc anh” cô thút thít rưng rưng nước mắt.

Hắn nhếch môi cười, bên dưới đong đưa ma sát hai bên đùi. Cố ý di chuyển một cách chậm chạp làm cả người Lục Tình mềm rũ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm than nhẹ động tình, nơi non mềm nở rộ.

Lục Tình ưỡn người lên xích lại gần hông hắn, linh hoạt muốn khơi dậy ham muốn điên cuồng.

Bàn tay cô nắm lấy vật cứng rắn, giương đôi mắt ẩm ướt mông lung nhìn hắn.

“Không chịu được sao?” Hơi nóng thổi bên tai mẫn cảm

“Đáng ghét, mau tránh ra” Cô tức giận đẩy hắn.

“Đâu có dễ tha cho em như vậy” Ngón tay thô rát tiến sâu vào, thân thể cô co rút nuốt lấy khích chặt.

Lục Tình thút thít chủ động dâng môi lên, hôn mút cần cổ hắn, bầu ngực sữa dán vào da thịt màu đồng.

Lãnh Phương Đông nâng hông lên khiến cô nằm sấp trên người hắn, mông nhỏ dụi vào cán gốc sừng sững, mồ hôi lấm tấm trên trán, Lục Tình chống tay trên lồng ngực, nâng mông lên tiếp nhận hắn.

Thắt lưng nhỏ nhắn của Lục Tình e ấp lên xuống, cả người cô lấp lánh mồ hôi. Mỗi lần xâm nhập đều đánh thẳng đến nơi sâu nhất.

Người đàn ông bên dưới nhàn nhã nhìn người phụ nữ của mình có bao nhiêu nhiệt tình. Non mềm chảy nước róc rách, âm thanh va chạm kích thích khiến mặt hắn đỏ gay, cán gốc phình to bên trong đóa hoa nở rộ. Hắn khó nhọc thở hổn hển, âu yếm bú mút làn môi đỏ mọng.

Lục Tình mệt nhòa ngã xụi lơ, run rẩy từng cơn cao trào, Lãnh Phương Đông lật người đè cô dưới thân, dạng rộng hai đùi ép xuống, mãnh liệt luận động quên hết trời đất. Trận cuồng phong dữ dội chính là thân thể cường tráng của hắn thúc liên hồi chạy nước rút trong thân thể Lục Tình.

Miệt mài, cuồng dã...Lục Tình đong đưa như ngọn cỏ lao dập dìu trong trận mưa bão. Lồng ngực cứng rắn phập phồng nhỏ giọt mồ hôi nóng hổi, môi mỏng đói khát liếm mút môi cô, đầu lưỡi quấn lấy ngọt ngào tạo nên tiếng chần chậc ướt át.

“Đông, xin anh nhẹ chút” quàng hai tay qua gáy hắn, cô vùi vào hõm vai chắc nịch nức nở.

“Hồng hộc...hồng hộc” đáp lại tiếng nức nở chỉ có tiếng thở dốc nặng nề kèm theo tiếng rên rỉ thỏa mãn. Lãnh Phương Đông biến đổi tư thế không ngừng đẩy dục vọng vào sâu bên trong. Cuối cùng, ở nơi sâu nhất phóng thích chính mình.

Hắn ôm cô vào lòng, liếm vành tai mẫn cảm, sủng nịnh hôn lên mí mắt.

Lục Tình mơ hồ “Mau buông ra, em muốn đi tắm”

“Còn chưa xong đâu” Hắn động thân tiến vào, nhẹ nhàng di động.

“Ưm, đừng làm nữa”

“Mỗi đêm là ai kêu anh đừng dừng lại”

Cô ngượng chín mặt, đẩy thân thể dính ướt khỏi người.

“Ngoan, một lát nữa em sẽ thích” Hắn hít sâu rút lui toàn bộ rồi xốc hai chân cô lên thúc mạnh.

“A….” Lục Tình cắn răng đón nhận khoái cảm dâng trào.

Đột nhiên, Hắn đứng phắc dậy, mỗi bước chân cô đều cảm nhận được bên dưới trướng đau.

Đặt cô lên giường, hôn khắp lượt trên da thịt nhẵn mịn, hắn nắm chặt mông cô, từ phía sau xâm nhập, ấm áp khích chặt làm tâm tình hắn vô cùng kích động, khoái cảm chạy dọc cơ thể, cả hai run rẩy cùng nhau bước vào cảnh giới cực lạc.

Nương theo động tác cuồng dã, Lục Tình rên từng tiếng đứt quãng, mệt nhòa nằm rũ xuống nệm, chân giường rung lắc dữ dội, có cảm giác như sắp rơi xuống. Lục Tình càng ỉ ôi cầu xin, hắn càng được thế cậy mạnh, lần lượt chiếm đóng mọi ngóch ngách, quen thuộc rong đuổi dẫn dắt cô bước vào cánh cửa dục vọng không lối thoát. Nơi dung hòa ướt át chứa đựng tất cả sinh lực, tình yêu của hắn.

Lãnh Phương Đông không phải kẻ thích nói, hắn lạnh lùng trầm mặc, không hay nói lời ngon ngọt. Ở bên cạnh hắn, cô rất vui vẻ, rất an tâm, hắn là mái nhà cho cô nương tựa sau những tháng ngày bất hạnh. Liệu có thể ở bên nhau bao lâu? Hay đây chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi mà ông trời ban tặng?