Mị Thiên Giai

Chương 50




Hôm nay khác hẳn với mọi ngày,tất cả đều ngừng mua bán,trẻ em ngừng chơi đùa,mọi người đều xếp thành 2 hàng dài chen lấn xô đẩy ,trên các tầng tửu lâu cũng đầy ắp người ,hầu hết con mắt đều đổ dồn về một phía trên đường,ai ai cũng xì xào bàn tán cùng 1 chủ đề ," Nhị Hoàng tử đại diện Nguyệt quốc đến Thủy quốc".

Đây là 1 ngày trọng đại,được tổ chức 3 năm 1 lần,cứ mỗi lần tổ chức một quốc gia khác nhau,lần trước lấy Nguyệt quốc làm nghị sự,hiện giờ là Thủy quốc.Gọi là giao hữu nhưng thực chất là dò xét thực lực của đối phương.

Trên con đường lớn dẫn đầu là 2 hàng đội quân tinh nhuệ trang nghiêm,tất cả đều cưỡi ngựa đen hung mãnh,trên người mặc áo giáp sắt mũ sắt cùng loạt tỏa khí thế ,hiển nhiên đã được huấn luyện kĩ càng.Phía cuối cũng là 2 hàng quân,trên tay cầm kiếm , khuôn mặt không biểu cảm không ai dám tới gần.Tất cả đều đứng im chờ lệnh .

Nhưng điều này không phải là tâm điểm chú ý mà là chiếc kiệu ở giữa 2 hàng đội quân đó.Chỉ thấy đó là chiếc kiệu xa hoa lộng lẫy được kéo bởi 3 con Thiết sơn.Thiết sơn là 1 loài ma thú,dáng vẻ giống ngựa nhưng lớn hơn và có sức bền rất mạnh, lớp da cứng vàng bóng ,trên lưng là lớp lông màu vàng dày dài rũ xuống,đặc biệt là mắt chúng có thể nhìn được trong bóng tối .

Tuy nhiên đã là ma thú thì rất hiếm huống chi lại cấp bậc cao như vậy,không những thế còn có những 3 con. Điều này làm ai cũng tò mò và kinh sợ,Nghe nói Nhị Hoàng tử cực tuấn mỹ vô song ,mỹ nhân còn thua kém cả trăm lần,nghe nói là người giết người không chớp mắt ,võ công cao cường.......nhưng chưa ai từng thấy qua ,vậy người kia là người thế nào?!

Khác với bên ngoài bên trong là 1 mảnh yên tĩnh.Lãnh Hoàng một thân tử y ngồi nhàn hạ nhấm nháp ly trà,tay kia đang vuốt ve cái đầu nhỏ đang gối trên đùi hắn.

Mắt phượng hẹp dài nhíu lại ,như suy tư ,không ngờ 'hoàng huynh ' lại đối 'tốt' với hắn như thế,thật là không uổng công.Những quân lính ngoài kia ngoài mặt là hộ tống lên đường nhưng thực sự bọn chúng đều là sát thủ cấp bậc đấu kiếm thuộc hạng cao thủ ,tất cả đều bị không chế bởi Linh hư dược nên giờ chỉ là 1 cái xác không hồn,là con rối cho người ta điều khiển,chỉ để có cơ hội mà tiêu diệt hắn.

Khóe miệng nâng lên nụ cười máu, giết được hắn Hoàng thượng thật tổn thất tâm cơ,nhưng mà hắn thật là muốn chơi đến cùng,không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?

Lại nhìn xuống cái đầu nhỏ đang cọ cọ,mắt sáng lên như tia X , thật muốn tháo cái lớp mặt nạ này ra,nghĩ là làm ,tay kia đang vuốt đầu dần chuyển sang phía mang tai,rồi vân vê khắp mặt.

Thiên Giai đang nằm ngủ nằm mơ thấy có con gì bò trên mặt mình rất ngứa,nhẹ nhàng 'bộp' một cái,sau đó cọ cọ ngủ tiếp.

Lãnh Hoàng đen mặt nhìn mu bàn tay bị đánh đến sưng đỏ,lại nhìn vật nhỏ đang yên lành ngủ tiếp,lại nhíu mày,nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng đánh hắn được như vậy.

"Ngươi cư nhiên đánh ta,phải trả giá thật lớn" ,ý cười đậm khóe mắt,tay từ từ đặt trên cổ nàng.

Nàng giật mình tỉnh dậy ngẩng đầu,có 1 đôi âm u đang nhìn nàng,trên môi hắn nở nụ cười nhẹ,nhưng càng ngọt cái chết càng đến dần.Ý thức được bàn tay trên cổ đang dần siết,nhìn xuống ,nhanh chóng bắt lấy rồi hôn 'chụt' lên đó.

"Xin chào Vương gia,buổi sáng tốt lành"

"Vật nhỏ,ngủ rất ngon",ngón tay thon dài vuốt nhẹ khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ,đôi mắt mơ màng phủ 1 tầng hơi nước,nhìn thật muốn trêu trọc.

"A,là quá mức phấn....khởi,đúng là phấn khởi nên tối qua không ngủ được nên sáng nay ngủ bù,haha"

Nàng muốn đánh chết bọn nha hoàn kia,mới sáng sớm đã gọi dậy rồi, đến nàng còn chẳng nhớ rõ lên kiệu bằng cách nào kìa.

Nhìn khuôn mặt nàng đang chuyển muôn hình vạn hóa, đôi mắt trong veo đảo quanh ,có bao nhiêu suy nghĩ đều hiện hết lên mặt, hắn nhìn tà mị cười ,nàng không biết rằng giờ phút này nàng đáng yêu như thế nào sao?,thật muốn biết biểu cảm này trên khuôn mặt thật kia sẽ như thế nào.

Đưa tay xoa xoa đôi mắt,nàng phát hiện cả khuôn mặt đều đau,nhất là dưới 2 bên mang tai,tò mò móc từ vạt áo cái gương nhỏ luôn mang theo bên mình,soi soi.

Không nhìn thì thôi,nhưng đã thấy liền cho nàng hoảng sợ,giữa làn da vàng vàng thì 2 bên đều là mảng xanh tím ,trông rất ....gọi là gì nhỉ..là kì quặc.Tức giận nhìn tên Vương gia đang đậm ý cười thách thức, trừng mắt, sau đó lấy 1 lọ sứ nhỏ,đổ ra thứ nước trắng sệt bôi lên, cất gương,xoa tay,từ trong góc kiệu lấy ra gói điểm tâm cắn ngon lành,thầm khâm phục mình lúc trước kịp thời gian vào trong bếp lấy trộm đồ ăn.

Một màn này ,Lãnh Hoàng không nói gì,ngay khi nàng sắp nuốt bánh,tay đột nhiên kéo nàng ngồi trên đùi hắn ,đầu cúi xuống tức thì chạm môi .Sự việc diễn ra quá nhanh quá bất ngờ ,Thiên Giai hoảng hốt ngưng động tác nuốt bánh,mắt nhìn thẳng mắt hắn.Lãnh Hoàng mỉm cười ,tay thon bóp nhẹ cằm nàng mở miệng,đầu lưỡi tùy ý vào bên trong,cuốn vào,lấy từng chút từng chút lấy bánh vào miệng mình.

Mở to đôi mắt,hắn đang ăn bánh của nàng,cái gì mà Nhị Hoàng tử thích ưa sạch sẽ ,chỉ cần ai đụng tay đụng chân 1 chút sẽ giết không tha nhưng ai nói cho nàng biết giờ là cái tình huống gì?,không thích nữ nhân đụng chạm ,dù chỉ nhìn thẳng sẽ bị móc 2 mắt,nhưng tại sao nàng dùng sức thế nào 2 vuốt thú vẫn ôm trọn eo nàng cũng không buông?!

Lời đồn là như vậy sao?

Lãnh Hoàng ngon lành thưởng thức,đầu lưỡi thỉnh thoảng cố ý trêu trọc đâu lưỡi nàng,tùy ý bừa bãi,nhận thấy thể vật nhỏ trong lòng đang dần mềm nhũn,đáy cười ý mắt càng nhiều,không ngờ vật nhỏ dễ thương như thế.

Thiên Giai cảm thấy mình sắp không còn hơi thở nữa rồi,ra sức lấy tay đấm lên vai hắn,1 lúc sau hắn mới buông ra nhưng 2 tay kia lại không lỏng chút nào.Cố gắng nép vào lồng ngực hắn hít thở không khí,cách này thật đúng là trừng phạt nàng mà!

Lãnh Hoàng giờ đang rất cao hứng,ôm chặt thân thể mềm mại .

"Thưa Vương,mọi thứ đã chuẩn bị xong"

Kiếm Nhất đứng ngoài kiệu cúi đầu thông báo.

Từ trong kiệu phát ra tiếng nói lạnh lùng uy áp, "Đi"

Dứt lời,đoàn người bắt đầu đi,khí thế oai hùng ,mọi người phấn khích hò reo .Nhưng không ai để ý trên người vệ binh kia còn tản mát ra sát khí.Trong 1 góc khuất trên lầu tửu lâu,Minh Phượng nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu ,đôi mắt thâm trầm không biết nghĩ gì,sau đó biến mất vô tung ảnh.

Thiên Giai đang trong lòng Lãnh Hoàng đột nhiên ngồi bật dậy,nhanh chóng lấy tay kéo rèm kiệu nhưng tức thì một bàn tay chặn lại.

"Vương gia,có mùi sát khí "

"Không có gì"

Dứt lời lại ôm nàng ngồi trên đùi ,để đầu tựa vào ngực hắn,sau đó lấy điểm tâm kia đưa cho nàng,Thiên Giai vui vẻ cầm ăn,trong đầu không suy nghĩ gì nữa,hắn chắc đã biết và có chủ ý riêng,mình chỉ cần đứng im vui vẻ ngồi xem là được.

Nhìn biểu hiện của nàng, mắt tràn đầy sủng nịnh,chỉ có vật nhỏ mới hợp vị của hắn.Nhìn nàng ăn ngon lành không chủ ý đến hắn,một tia không can lòng, lười biếng nói,

"Sẽ đi qua núi Vạn Cách,nghe nói nó...."

Nàng cố gắng nuốt miếng bánh cuối vểnh tai nghe.Môi chạm vào vành tai ,cả người nàng run lên,tay ôm chặt cổ hắn,

"Vương gia,nó như thế nào"?

Thì thầm bên tai nàng,giọng mị hoặc,"Nghe nói nơi đó rất nguy hiểm,có nhiều ma thú trân trâu dị bảo"

"Wow",nàng cao giọng hưng phấn.

" 2 tầng được cách ngăn bởi trận pháp nhưng không ai qua tầng 2 mà trở lại,đã có nhiều cao thủ,cả ẩn sỹ muốn vào đó lẩn mình nhưng đều biến mất"

Hắn đã cho người thăm dò trước đây,quả thật nơi đó rất kì bí,tầng 1 được bao quanh với vô số ma thú,càng đến gần tầng 2 càng mạnh,càng nhiều.Nhưng cứ mỗi lần định đi qua tầng 2 thì ma khí trong người bắt đầu phát tán mạnh hơn.

"Mỗi lần vượt qua tầng 2 ma khí của ta đều phát tán"

Ngẫm nghĩ 1 chút,giọng tràn đầy phấn khích ,mắt lóe sáng:

"Trong đó chưa ma khí,là ma khí thuần nhất cực mạnh"