Ngã Dục Phong Thiên

Chương 727: Trở về




Tiếng nổ ầm vang, đoàn người chạy tứ tung, khoảng một canh giờ trôi qua, Nhất Trần Tử vẻ mặt dữ tợn, cầm năm cái đầu lâu, đứng giữa không trung, bắt đầu huyết tế tất cả tộc nhân của bộ lạc đó.

Lần huyết tế này, kéo dài đến hai ngày, sau đó Nhất Trần Tử vung tay rời đi, mang theo tất cả tài nguyên, lại thông qua huyết tế, khiến tu vi bản thân luôn duy trì ở mức đỉnh phong, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

- Giết thêm mấy vạn người nữa, có lẽ ta có thể đột phá, đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ! Nhưng bộ lạc này tuy rằng không biết tên là gì, nhưng cũng thật tàn nhẫn, bốn năm nghìn người, lại toàn là tộc nhân có tu vi, có lẽ những tộc nhân bình thường, đều bị bỏ lại tại của bộ lạc, để bọn họ tự sinh tự diệt.

Đôi mắt Nhất Trần Tử lóe lên, tay phải đưa lên, lấy ra một cái ngọc giản. Trong ngọc giản là một tấm bản đồ, trong bản đồ giới thiệu cực kỳ tỉ mỉ về toàn bộ phía bắc Tây Mạc.

- Ngũ Độc đại bộ không thể chọc vào, Viêm Băng đại bộ cũng như vậy, trừ khi tu vi của ta đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, nếu không cho dù có thắng cũng sẽ hao tốn rất nhiều tu vi.

- Cơn mưa màu tím chết tiệt này, nếu không phải ta có sở trường huyết tế, lại có một ít tiên thổ, sợ rằng đã sớm hao hết linh khí mà chết ở nơi này rồi.

Nhất Trần Tử chửi rủa mấy câu, liếm môi một cái, lại nhìn vào bản đồ trong ngọc giản.

- Ô Thần ngũ bộ? Từng là Ô Thần đại bộ, lần này trong Khư Kiều Giới, vốn có người của bọn họ, bộ lạc này vừa giao chiến với Ngũ Độc đại bộ...

- Chính là bộ lạc này, tuy không biết còn lại bao nhiêu người, nhưng dù sao cũng từng là đại bộ, hẳn là có không ít của cải, chủ yếu là tộc nhân của bộ lạc bọn họ đi Khư Kiều Giới, nếu không chết, thì hẳn là cũng trở về rồi, biết đâu ta lại có thể thu hoạch thêm một ít tiên thổ!

Hai mắt Nhất Trần Tử sáng lên, lộ ra vẻ tàn nhẫn, lắc mình một cái, đang dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ đi tới Ô Thần ngũ bộ, đột nhiên dừng lại.

- Tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ đi Khư Kiều Giới sẽ không phải là tên Mạnh Hạo chết dẫm kia chứ? Ta cảm thấy bản thân hẳn là không đen đủi đến vậy đâu.

Nhất Trần Tử chỉ nghĩ một chút, rồi cười tự giễu, thầm nhủ bản thân quá đa nghi rồi. Hai mươi ba người, không tính bản thân, còn hai mươi hai người, phân tán ở khắp Tây Mạc, khả năng bản thân gặp phải đối phương, có thể nói là cực nhỏ.

Nghĩ đến đây, Nhất Trần Tử lộ vẻ tàn nhẫn, thân thể lóe lên, lao thẳng đi. Trên đường, phàm là bộ lạc bị gã gặp phải, không lưu một ai, giết chết toàn bộ, lập tức huyết tế.

Điều này khiến tu vi của gã càng lúc càng cao, tính cách của gã càng lúc càng tàn nhẫn, đặc biệt là sau khi cảm nhận được tu vi sắp đột phá, Nhất Trần Tử càng thêm tàn nhẫn chém giết.

Tốc độ của gã càng lúc càng nhanh, khoảng cách đến Ô Thần ngũ bộ càng lúc càng gần.

- Ta đã ngửi thấy mùi máu thịt rồi...

Nhất Trần Tử liếm môi, lao thẳng tới. Trước mặt gã, bất ngờ hiện ra một ngọn núi.

Ngọn núi này nhẵn thín, dưới núi là biển nước, may mà phạm vi không lớn, nói là biển nước, không bằng gọi là hồ lớn có vẻ chính xác hơn.

Trong hồ nước, ngọn núi đứng sừng sững, trên đỉnh núi có rất nhiều túp lều, chống đỡ nước mưa, đây chính là Ô Thần ngũ bộ, lúc này cách thời gian Mạnh Hạo rời đi, đã được năm tháng.

Hơn hai nghìn tộc nhân, lúc này chỉ còn lại hơn một nghìn, có mấy trăm tộc nhân. Trong năm tháng nay sinh cơ hao tận, bọn họ được mai táng trên đỉnh núi trong bài ca đưa tiễn và tiếng khóc than của tộc nhân, nhưng mỗi người đều biết, có lẽ không còn lâu nữa, nơi này... sẽ hóa thành đáy biển.

Trên đỉnh núi, mỗi ngày đều có tộc nhân chuyên xuống núi ước lượng nước biển dâng lên, để tiện tính toán thời gian bọn họ còn lại.

- Từ hôm qua đến giờ, đã dâng lên hai xích... Mà Kinh Thứ Đằng Điều trong đáy hồ, ta nhìn thấy nó đang giãy dụa...

Trong lều, tộc công Ô Binh bộ, mái tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy, thân thể khô gầy như que củi, yên lặng ngồi đó, nhìn về cơn mưa như vô tận trong trời đất xa xa. Người nói với lão, chính là đại trưởng lão của Ô Ảm bộ.

Ông khổ sở nói, giọng rất nhỏ, như không muốn có thêm ai nữa nghe được.

- Năm tháng rồi, Thánh Tổ đại nhân, có thể đã rời khỏi nơi này... Lực lượng của Kinh Thứ Đằng Điều cũng đang nhanh chóng tiêu tan.

- Đi rồi sao... Cũng tốt, nhưng người từng nói, sẽ mang về cho chúng ta một hy vọng.

Tộc công Ô Binh bộ, cất giọng khàn khàn, đôi mắt đã mất đi ánh sáng.

- Hi vọng...

Đại trưởng lão Ô Ảm bộ càng thêm khổ não, quay đầu nhìn các tộc nhân trong lều, nhìn bọn họ ai nấy đều im lặng, đầy vẻ ảm đạm, đôi mắt rõ ràng đang mở, nhưng không khác gì như đang nhắm, còn có những thân thể gầy gò.

Bọn họ, không còn hi vọng.

Linh khí trong trời đất càng mỏng, cơn mưa càng lớn, làm sinh cơ diệt tuyệt, khiến cho tộc nhân bình thường rất khó tồn tại tiếp. Cho dù là tu sĩ, lúc này cũng gần như khô kiệt, rất khó duy trì cảnh giới.

- Người sẽ về.

Tộc công Ô Binh bộ thì thầm, giọng không cao, nhưng lại có phần chấp nhất. Ông tin lời Mạnh Hạo nói trước khi đi, ông tin, Mạnh Hạo nhất định sẽ quay lại.

Đại trưởng lão Ô Ảm bộ nhẹ thở dài, đang muốn nói gì đó, đột nhiên sắc mặt thay đổi, lập tức ngẩng đầu, gần như ngay khi ông ngẩng đầu lên, tộc công Ô Binh bộ, vị lão giả tóc hoa râm, cũng ngẩng đầu lên. Thân thể vốn gầy rũ, lập tức một lần nữa có tu vi vận chuyển, đôi mắt ảm đạm liền lộ ra ánh sáng bức người.

Không chỉ hai người họ mới như vậy, sau lưng bọn họ, cũng có hai người, lập tức bộc phát tu vi, lộ vẻ uy hiếp, nhìn lên bầu trời.

Năm tháng nay, bọn họ luôn luôn cảnh giác, cảnh giác với tất cả những người đi tới nơi này, may mà trong năm tháng nay, chỉ có ba lần có người đi qua, trong đó hai lần bị Kinh Thứ Đằng Điều ngăn cản. Nhưng thời gian trôi qua, Kinh Thứ Đằng Điều dần dần yếu đi, cho đến cuối cùng, chìm xuống đáy hồ mà biến mất.

Cũng chính lúc này, lần thứ ba có người đi qua, tiến hành một lần giết chóc ngắn ngủi, trận chiến này, tộc công Ô Binh bộ liều mạng tiêu hao tu vi, chém chết một cường giả Nguyên Anh sơ kỳ của đối phương, uy hiếp được bọn họ, trận chiến mới kết thúc.

Dù sao trong hạo kiếp như hiện nay, lưỡng bại câu thương không có gì khác so với tử vong.

Lúc này, là lần thứ tư có người tới trong vòng năm tháng, mặc dù lúc này chỉ có một người, nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ, một người, lại càng thêm nguy hiểm!

Đặc biệt là người đến hóa thành cầu vồng, kinh thiên động địa, khí thế dâng cao, tiếng nổ vang trời, bạo âm khuếch tán, lộ ra tu vi khổng lồ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, tu vi mênh mông vô cùng tiến gần tới Nguyên Anh hậu kỳ.

Tu vi này, ngay khi tộc công Ô Binh bộ cảm nhận được, lập tức tái mặt, đại trưởng lão Ô Ảm bộ bên cạnh, cũng chấn động tinh thần.

Hai người phía sau, sắc mặt cũng xám ngoét.

Với lực lượng Ô Thần ngũ bộ lúc này, nếu đối phương là có ý, thì cho dù Ô Thần ngũ bộ có liều tất cả, cũng không thể ngăn cản.