Ngã Dục Phong Thiên

Chương 728: Trở về (2)




Nhất Trần Tử nhìn đỉnh núi Ô Thần ngũ bộ đang ở, nhìn hơn một nghìn người trên đỉnh núi, tức thời cau mày.

- Làm sao chỉ có chút này người?

Nhất Trần Tử hừ lạnh một tiếng, người của ở nơi này đều ít, khiến gã cảm thấy chuyến đi này có phần không đáng, lúc này cũng cất bước, đi về phía đỉnh núi.

- Người tuy ít, nhưng cũng không thể lãng phí được.

Nhất Trần Tử lộ vẻ tàn nhẫn, vừa mới tới gần, tay phải liền vung lên, chỉ về phía trước.

Một chỉ này, sóng xung kích tức thời xuất hiện, hóa thành một bàn tay sương đen, đánh thẳng về phía ngọn núi.

Nhìn thấy bàn tay sắp tới, tộc công Ô Binh bộ bước tới trước, tốc độ cực nhanh, lập tức vung tay lên, gầm nhỏ một tiếng, trên người lão giả khô gầy, lập tức bạo phát lực lượng đồ đằng cực kỳ sắc bén.

Đồ đằng thuộc tính kim, lập tức trào ra, lao thẳng về phía bàn tay sương đen.

Ầm một tiếng, bàn tay vỡ nát, tộc công Ô Binh bộ phun máu tươi, lảo đảo lui lại, trở về trên đỉnh núi, lại phun thêm một ngụm máu tươi, uể oải hẳn đi, linh khí gần như khô kiệt. Ông cười thảm, tất cả tộc nhân Ô Thần ngũ bộ sau lưng ông, đều đứng cả lên, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

- Đừng nói với tu vi cạn kiệt của ngươi hiện giờ, cho dù tu vi bình thường, muốn giết ngươi, cũng không phải chuyện khó! Chẳng qua cả một Ô Thần đại bộ, lại chỉ có từng này bản lĩnh? Đồ đằng Thánh Tổ của các ngươi đâu, pháp khí của bộ lạc các ngươi đâu, nếu thực sự không chịu nổi một kích, bộ lạc như vậy, cũng không cần phải tồn tại, so với chết đi trong hạo kiếp, không bằng chết trong huyết tế của ta, trở thành một phần tu vi của ta.

Nhất Trần Tử kiêu ngạo nói, đối với đồ đằng Thánh Tổ của một bộ lạc, gã có phương pháp đối phó riêng biệt, đây cũng là chỗ dựa để gã tung hoành Tây Mạc, tiêu diệt các bộ tộc.

- Sau khi Thánh Tổ đại nhân trở về, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi dám ra tay với Ô Thần bộ ta, thì phải chuẩn bị tâm lý chịu đựng cơn giận của Thánh Tổ đại nhân!

Ô Trần cũng ở trong đám người, lúc này tuy run rẩy, nhưng lại lớn tiếng nói.

Lời y truyền ra, lập tức khiến đôi mắt tất cả tộc nhân Ô Thần bộ sáng lên hy vọng.

- Thánh Tổ đại nhân nhất định sẽ về!

- Thánh Tổ đại nhân sẽ mang hy vọng về!

- Thánh Tổ đại nhân trở về? Xem ra các ngươi là một bộ lạc bị đồ đằng Thánh Tổ vứt bỏ, cho dù Thánh Tổ đại nhân của các ngươi trở về, Nhất Trần Tử ta cũng sẽ phong ấn hắn, để hắn tận mắt nhìn thấy các ngươi bị huyết tế.

Nhất Trần Tử nghe vậy liền nói, nụ cười có phần khinh miệt, tay phải lại vung lên.

Lần này, làn sóng nhanh chóng lan ra, bốn làn sương đen, hóa thành bốn bàn tay lớn, giữa không trung giống như hắc long, mang theo sát cơ, lao thẳng về Ô Thần sơn.

Ngay khoảnh khắc tộc nhân Ô Thần bộ lạc tuyệt vọng, cũng là lúc mà bốn bàn tay ầm ầm lao tới, thì trong biển nước phía dưới ngọn núi, đột nhiên có bốn cây đằng điều lao ra, tốc độ cực nhanh, lập tức xông thẳng tới bốn bàn tay. Cũng vào lúc này, từng mũi gai nhọn, lập tức tràn đầy đỉnh núi, bao bọc bốn phía.

Chỉ là trên những mũi gai này, trên đằng điều kia, vẻ yếu ớt và uể oải lại rất rõ ràng.

Cũng đúng vào lúc này, cách đỉnh núi của Ô Thần ngũ bộ tám trăm dặm, trên một dòng sông lớn đang cuộn chảy, hư vô đột nhiên gấp khúc, giống như bị xé toạc, khuếch tán ra ngoài, hình thành một khư động.

Từ trong động này, một bóng người bước ra, người này mặc đồ xanh, mái tóc nhẹ bay, vẻ mặt tuấn lãng, chính là... Mạnh Hạo!

Quá trình trở về, không giống như lúc đi, giống như một lần truyền tống cự ly xa, cho nên có sai lệch, theo bình thường, cách vị trí rời đi, trong phạm vi nghìn dặm.

Mạnh Hạo hơi day trán, ánh mắt quét nhìn bốn phương, sau khi xác định vị trí bản thân, linh thức cũng theo đó tản ra. Nhưng ngay khi linh thức của hắn tản ra, Mạnh Hạo cảm nhận được Đằng Điều, thông qua Đằng Điều, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh Ô Thần ngũ bộ giờ phút này.

Trong mắt Mạnh Hạo lập tức xuất hiện vẻ lạnh lùng không thể hình dung, giọng nói càng như sương gió càn quét, tu vi tán ra, khiến cho mưa tím rơi xuống xung quanh có không ít lập tức đóng băng!

- Nhất Trần Tử!

Bên ngoài sơn phong của Ô Thần ngũ bộ, tiếng rền vang quanh quẩn, Kinh Thứ tràn ngập ngọn núi, hình thành bảo hộ, đằng điều gào thét mà ra, đối kháng Nhất Trần Tử.

Bên trong tiếng nổ vang, bốn bàn tay to do sương đen hình thành lập tức sụp đổ, hai mắt Nhất Trần Tử bỗng nhiên chợt lóe, lộ ra một chút ý tàn nhẫn.

- Không hổ là đã từng là đại bộ, lại có vật hộ tộc bực này tồn tại, tuy nhiên ở bên trong mưa tím, đằng điều này đã dầu hết đèn tắt... Lấy nó đến huyết tế, hiệu quả rất tốt.

Trong tiếng cười thân mình Nhất Trần Tử nhoáng lên một cái mà đi, hai tay nâng lên bấm niệm thần chú, ở phía sau gã, lập tức xuất hiện một mặt trăng màu đen.

Mặt trăng này phát ra hắc quang, bốn phía xuất hiện sương mù, cuồn cuộn khuếch tán, khiến cho Nhất Trần Tử thoạt nhìn, giống như ma thần, khí thế ngập trời, tốc độ của gã tăng nhanh, khoảnh khắc đã tới gần một đằng điều. Khi đằng điều gào thét quét ngang ra, Nhất Trần Tử liếm liếm môi, tay phải nâng lên chỉ về phía trước.

Lập tức trên đầu ngón tay của gã, có một mặt trăng màu đen nháy mắt biến ảo, trực tiếp va chạm với đằng điều, tiếng động nổ vang kinh thiên. Đằng điều mạnh mẽ chấn động, trực tiếp sụp đổ nổ bung, lượng lớn chất lỏng chảy ra bốn phía, ở bên trong mấy đằng điều khác, lập tức truyền ra gào rú thê lương.

Trong tiếng gào rú này, Nhất Trần Tử cười to, tiếng cười kiêu ngạo, mang theo sự hống hách, trên mặt cũng có vẻ khinh miệt, cất bước lao thẳng đến sơn phong. Ngay khi gã sắp đến gần, mấy đằng điều khác không để ý thương thế, lại vọt tới ngăn cản.

Đằng điều chỉ là một sinh vật đơn giản, mặc dù có dung hợp Kinh Thứ, linh trí của nó cũng không cao, nhưng nó thủy chung nhớ rõ, Mạnh Hạo trước khi đi đã giao cho nó một sứ mạng.

Bảo hộ Ô Thần ngũ bộ...

Trong suy nghĩ đơn giản của nó, cho dù là tan xương nát thịt cũng phải hoàn thành sứ mệnh này!

Lúc này có mấy cây đằng điều gào thét lao tới, Nhất Trần Tử hừ lạnh vung tay áo, trước người gã, hào quang hắc nguyệt lập tức sáng chói, một mảnh hắc mang, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Những cây đằng điều kia phàm là đụng chạm hắc quang, ngay lập tức hòa tan, tiếng Xi..Xiiii.. thê thảm truyền ra. Thanh âm này khiến hơn một ngàn người của Ô Thần ngũ bộ, đồng loạt nắm chặt nắm tay, ánh mắt lộ ra vẻ bi phẫn.

Bọn họ hiểu, đằng điều liều chết mà chiến, là vì thủ hộ Ô Thần ngũ bộ.

Ngay khi đằng điều đang nhanh chóng bị hòa tan trong hắc quang, tiếng xì..... xiiiii..... thê lương vẫn quanh quẩn, bỗng nhiên, một luồng hắc quang đột nhiên từ trong biển hồ dưới chân núi nháy mắt lao ra, tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể nhận ra, khoảnh khắc liền nhảy vào trong hắc quang. Trong hòa tan vẫn duy trì tốc độ cao như trước, lao thẳng đến mi tâm của Nhất Trần Tử.

Sắc mặt Nhất Trần Tử bỗng nhiên đại biến, một cỗ nguy cơ sinh tử khoảnh khắc hiện lên, gã mở to mắt, hét lớn một tiếng, sóng âm nổ vang, nhấc lên công kích, khuếch tán ra phía ngoài khiến cho luồng hắc quang đang hòa tan đẩy nhanh thêm tốc độ.