Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 45: Đệ tứ thập ngũ chương




Đây gọi là sương sớm che ánh bình minh, mặt trời xuyên không thấu, Dạ Nguyệt Sắc không ngờ sương mù thành Lam lại có thể dày đến vậy, dày đến mức làm cho nàng cảm thấy sợ.

Nàng cũng đã từng thấy mây mù như vậy ở trong mơ, mịt mờ một mảnh, không phân biệt được đường đi cây cối, sương mù dày đặc một mảng mang theo hàn khí bao vây lấy nàng. Nàng bị mất phương hướng, cảm thấy rất lạnh, trong sương mù dày đặc có tiếng của đứa bé gái gọi nàng qua đấy, nhưng nàng không dám đi, nàng cảm thấy cô bé kia thật sự là Dạ Nguyệt Sắc, nàng đi qua là sẽ thấy nhưng cũng không dám qua. Nàng gọi to tên của Tiêu Lăng Thiên, trong một mảnh mịt mù, tìm kiếm nơi chốn duy nhất có thể khiến nàng an tâm, sau đó, cũng trong màn sương trắng nặng nề, nàng tỉnh lại.

Nàng nghĩ đó là sự sợ hãi trong nội tâm của nàng, đối với tương lai mịt mờ, sợ mất đi người yêu đã khiến nội tâm của nàng tạo nên một hố sâu sợ hãi, mà giờ khắc này tại thành Lam, thấy cảnh giống như giấc mộng khiến nàng sợ hãi, có lẽ vì nàng vốn đã có một linh cảm xấu, cảm giác như có chuyện sắp xảy ra.

Nơi này là một trong những viện dùng để chiêu đãi khách của Tụ Nghĩa sơn trang, trong viện rất nhiều tùng xanh, bách biếc, một màu xanh ngắt che khuất bầu trời, mơ hồ lộ ra vẻ mênh mông đầy ngạo khí.

Mặc dù hôm qua bọn họ tới hơi muộn, nhưng may là Tụ Nghĩa sơn trang đã sớm nhận được tin tức của họ, cho nên đã chuẩn bị tươm tất để bọn họ vào ở, theo lý mà nói thì bọn họ có cả nam và nữ thì không nên ở trong cùng một viện, nhưng thật sự là lúc này Tụ Nghĩa sơn trang có quá nhiều khách tới, mà bọn họ là nữ nhi giang hồ, so với người thường thì cũng không quá câu nệ lễ tiết, cho nên cũng cho qua. Chẳng qua là Nguyệt Minh từng cố gắng ngăn cản nhưng Dạ Nguyệt Sắc ra ám hiệu tạm thời nhịn xuống.

Tiêu Lăng Thiên không ở bên cạnh nên Dạ Nguyệt Sắc luôn luôn ngủ không sâu, đại khái là do trước kia phải lên triều, nàng luôn tỉnh lại vào đầu giờ dần, bình thường miễn cưỡng nằm trên giường thêm một lát, nhưng hôm nay nghe trong núi có tiếng chim hót nên đi ra ngoài một chút.

Nàng vừa mới đứng dậy, Nguyệt Minh đã vào hầu hạ, biết nàng muốn đi ra ngoài tản bộ, Nguyệt Minh khuyên mấy câu, nhưng cuối cùng cũng không xoay chuyển được ý định của Dạ Nguyệt Sắc, chỉ đành giúp nàng mặc một chiếc váy màu bạc và một chiếc áo choàng dày, dùng một sợi tơ buộc tóc lại cho nàng, rồi gọi Thương Hải theo Dạ Nguyệt Sắc cùng đi ra cửa.

Ở trong sương mù dày đặc, tất cả thật mờ ảo, nhà cửa cùng cây cối như cái bóng mông lung. Trăng đã lặn mất, mặt trời chưa lên cao, trong trời đất hỗn độn một mảnh, hơi lạnh buông xuống bao vây lấy Dạ Nguyệt Sắc, nàng đi mông lung không rõ mục đích, trong lòng mờ mịt. Không lâu sau đã không thấy ban công, giữa những đại thụ chọc trời, nàng như du hồn ghé qua, tiếng gió như nức nở vang lên trong ngọn núi yên tĩnh.

Đột nhiên, trong lúc sương trắng mờ ảo, Dạ Nguyệt Sắc thấy giống như có một cây phi tiêu bay đến từ cách đó không xa, tất cả chỉ chợt lóe lên mà thôi, nàng nghĩ đó chắc chỉ là ảo giác của mình, nhưng Thương Hải Nguyệt Minh ở sau lưng cách nàng không xa cũng cảm thấy, lập tức nhảy lên phía trước bảo vệ nàng, cùng kêu to lên:

“Người nào!”

Đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của Dạ Nguyệt Sắc thấy bọn họ như thế, nàng được bảo vệ chặt chẽ một trái một phải, che nàng ở chính giữa, cảnh giác quan sát tình hình chung quanh. Nàng thoáng nhìn thấy trong tay họ có hàn quang chớp động, hẳn là mỗi người nắm một thanh đoản kiếm.

“Xảy ra chuyện gì?” Nàng trầm giọng hỏi. Cũng không cảm thấy sợ, bởi vì căn bản nàng cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

“Vừa rồi có người bay qua đây, khinh công rất cao, không biết có phải hướng về phía chúng ta hay không.” Thương Hải nhẹ giọng trả lời, tay cầm kiếm chợt căng thẳng. Mây mù chết tiệt che hết tung tích của người kia, chỉ có thể ký thác hi vọng vào ám vệ theo bên người.

“Có lẽ là tình cờ đi qua thôi, hai người không cần căng thẳng quá mức.” Dạ Nguyệt Sắc an ủi bọn họ, cũng không cho là người này hướng tới mình, dù sao trong tình huống vừa rồi chẳng phải nàng cũng không bị công kích đó sao.

“Tiểu thư,” Nguyệt Minh có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, “Bình thường thì làm gì có ai dùng khinh công vội vàng chạy qua vào sáng sớm đầy sương mù như thế này? Thân phận của tiểu thư rất đặc biệt, chúng ta không thể để tai họa ngầm tồn tại bên cạnh người.”

“Thân phận của ta không có ai biết, người kia có lẽ là làm cái gì chuyện xấu chăng, bây giờ trong trang không phải có rất nhiều người trong giang hồ sao? Hẳn là không có liên quan gì tới chúng ta đâu.”

Thương Hải Nguyệt Minh nhất thời im lặng. Tiểu thư của bọn họ thật không thể hiểu được, khi thì nghĩ nhiều hơn so với người khác, khi thì chuyện gì cũng không để trong lòng, chuyện này hẳn là cần điều tra rõ ràng.

Mải nói chuyện thời gian qua nhanh, mặt trời đã lên cao. Sau khi ánh mặt trời chiếu xuống, mây mù tan đi mau, cảnh vật chung quanh dần hiện rõ, nắng ấm đập vào mi mắt, ánh nắng xuyên qua khe hở của lá cây lộ ra dải nắng vàng, gió buổi sáng đã thổi đến.

Cho là chung quanh đã không còn nguy hiểm, Thương Hải cùng Nguyệt Minh thu hồi đoản kiếm vào trong tay áo. Dạ Nguyệt Sắc đã sớm ngẩng đầu lên nghênh đón gió nhẹ buổi sáng và ánh mặt trời, ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu sáng hai má của nàng, váy áo tung bay trong gió.

Lâm Vãn Y nhìn qua thấy như nàng tiên, tay áo bay trong gió, nhảy múa tự nhiên, cả người dường như tản ra tia sáng. Hắn mở miệng nhưng không nói nên lời

Nguyệt Minh phát hiện có người đến gần, đầu tiên phải đề phòng, đợi khi thấy rõ người đến mới thả lỏng một chút.

“Lâm công tử, chào buổi sáng.” Thương Hải Nguyệt Minh song song hành lễ.

“Chào buổi sáng.” Lâm Vãn Y mỉm cười đáp lễ, quay đầu lại ánh mắt hướng đến Dạ Nguyệt Sắc.

“Chào buổi sáng, Tô tiểu thư. Sáng sớm đã dạo chơi, Tô tiểu thư thật hăng hái.”

Dạ Nguyệt Sắc khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lễ: “Chào buổi sáng, Lâm công tử. Sáng sớm cảnh sắc luôn đặc biệt đẹp, cho nên ra xem một chút.”

“Đã là đầu thu, sớm muộn trời đều lạnh, Tô tiểu thư phải chú ý thân thể. Trong trang sai người chuẩn bị điểm tâm đưa tới, hay là Tô tiểu thư cùng trở về dùng cơm đi.”

“Làm phiền Lâm công tử cố ý tới tìm chúng ta, chúng ta trở về thôi.”

Lâm Vãn Y cất bước trở về trước, Dạ Nguyệt Sắc mới phát hiện mình ở trong sương mù dày đặc đã lững thững đi ra khỏi phạm vi của Tùng Lam viện, lúc này sương mù tản đi, những ngôi nhà đá đỏ trong rừng mới lộ ra vẻ đẹp, càng lộ ra vẻ thanh đạm âm u khác biệt của Tùng Lam viện.

“Lâm công tử, Tụ Nghĩa sơn trang này lớn như thế, xây dựng và tu bổ cũng cần có số tiền rất lớn, không biết vị Bạch đại hiệp này ngoại trừ làm minh chủ võ lâm còn làm gì nữa không?” Dạ Nguyệt Sắc rốt cục vẫn phải hỏi điều thắc mắc đã lâu.

Lâm Vãn Y nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẽ nở nụ cười.

“Tô tiểu thư không phải là người trong giang hồ khó trách không biết, Tụ Nghĩa sơn trang không phải thuộc sở hữu của Bạch đại hiệp, mà là chỗ ở của các đời minh chủ võ lâm. Năm đó, tất cả môn phái cùng nhau xây dựng, chi phí sửa chữa là do Bạch đại hiệp và cũng do các môn phái cùng nhau gánh chịu. Bây giờ Bạch đại hiệp muốn rửa tay chậu vàng thối lui khỏi giang hồ, cũng sẽ mang theo người nhà cùng nhau rời khỏi Tụ Nghĩa sơn trang, nơi này rất nhanh sẽ nghênh đón minh chủ võ lâm đời sau vào ở.”

Ra là vậy, Tụ Nghĩa sơn trang cũng không phải nhà riêng mà là của chung, rộng lớn như thế cũng có thể hiểu được, nơi này giống như Nhà Trắng của giang hồ.

“Phải mở đại hội tỷ võ lựa chọn Minh Chủ võ lâm mới sao?” Dạ Nguyệt Sắc tương đối quan tâm tới chuyện này. Đại hội võ lâm là đoạn cao trào trong tất cả các tiểu thuyết võ hiệp nha. Hầu như không có lần nào mà đại hội võ lâm kết thúc viên mãn, luôn đầy rẫy những khúc mắc biến cố, lần này đại hội võ lâm sẽ như thế nào?

“Đại hội võ lâm đã kết thúc từ một tháng trước, đã có Minh Chủ mới, lúc này cũng đang ở trong trang.”

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi về, rất xa đã nhìn thấy Bạch Phi Loan đứng ở dưới mái nhà cong nhìn về phía bên này, như là đang chờ bọn họ. Mặc áo màu vàng nhạt thêu hoa cúc, thật là một mỹ nhân thiên kiều bách mị.

Thấy bọn họ trở lại, nàng cúi người thi lễ:

“Nô tỳ tham kiếm công tử, thỉnh an Tô tiểu thư, điểm tâm đã dọn xong, mời dùng cơm.”

Bạch Phi Loan sau khi đồng hành cùng bọn họ vẫn tự xưng là nô tỳ, Lâm Vãn Y nhiều lần muốn nàng đổi cách nói nàng cũng không chịu. Dạ Nguyệt Sắc cùng Lâm Vãn Y là bằng hữu tương giao, nàng liền gọi Dạ Nguyệt Sắc là tiểu thư.

Dạ Nguyệt Sắc không thấy sao cả, nàng xưng hô như thế nào tùy nàng. Gật đầu một cái coi như chào hỏi, Dạ Nguyệt Sắc cất bước vào nhà, lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập, dường như ngay lập tức, cửa Tùng Lam viện bị đẩy ra, một gia đinh của Tụ Nghĩa sơn trang chạy vào.

“Lâm, Lâm công tử, mau, đại công tử của chúng ta mời Lâm công tử nhanh chóng đến Tụ Nghĩa sảnh. Mau!”

Vẻ mặt hắn đầy hoảng sợ, vì dùng khinh công chạy tới mà hơi thở dồn dập. Lâm Vãn Y chấn động trong lòng, gia đinh của Tụ Nghĩa sơn trang trước nay luôn chuẩn mực nghiêm chỉnh, giờ lại mất khống chế như vậy hẳn có chuyện lớn xảy ra.

“Bình tĩnh một chút.” Lâm Vãn Y khẽ quát một tiếng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão gia nhà ta, lão gia nhà ta, ngài ấy bị người ta hại chết rồi!” Gia đinh kia rốt cục nghẹn ngào nói.

“Cái gì?!” Lâm Vãn Y hoài nghi mình nghe lầm, Bạch Kính, Bạch đại hiệp đã chết?!