Ngũ Hành Thiên

Chương 223: Kiếm thai nổ




Dịch giả: Myya

Vật thể trong kiếm quang đột nhiên bùng nổ, kiếm trong tay Ngải Huy làm ra phản ứng trước tiên, kiếm quang như tường, ngăn cản huyết nhục nổ tung.

Phạm vi một thước xung quanh hắn sạch sẽ như mới. Mà cách nơi huyết nhục nổ tung một thước toàn là thịt nát máu me đầy đất.

Nếu như thần trí Ngải Huy tỉnh táo, hắn nhất định sẽ lập tức ý thức được có âm mưu, nhưng lúc này toàn bộ tinh thần Ngải Huy đều đang tập trung vào thân kiếm, đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

Trên thực tế cũng không có thời gian để hắn suy nghĩ.

Huyết Thú đột nhiên điên cuồng khiến mọi người biến sắc. Đợt công kích đầu tiên của Huyết thú đương nhiên cực kỳ đáng sợ nhưng bây giờ Huyết Thú lại giống như mất đi lý trí, tựa hồ bị thứ nào đó mạnh mẽ kích thích làm nó phải phát cuồng.

Dã thú phát cuồng lực công kích sẽ bạo tăng, Huyết Thú phát cuồng càng thêm đáng sợ.

Nhưng biến cố xảy ra quá đột nhiên, bọn họ không kịp ra chuẩn bị gì, chỉ trân mắt nhìn Huyết Thú phát cuồng phóng đến chỗ Ngải Huy. Huyết Thú hoàn toàn mất đi lý trí, chúng nó giẫm đạp lên nhau, trong nháy mắt đã có hơn nửa Huyết thú bị thương tích đầy mình. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản chúng nó, chúng nó bất chấp tất cả để phóng đến chỗ Ngải Huy.

Ngải Huy...

Niềm vui thắng lợi tan thành mây khói trong nháy mắt, sắc mặt mỗi người trở nên tệ vô cùng, mặt đầy kinh sợ.

Cửu Văn Huyết Chuẩn bay lượn trên đầy trời phát ra tiếng kêu chói tai, chúng giang rộng hai cánh, lao thảng xuống chỗ Ngải Huy y như những mũi huyết tiễn. Tốc độ đáng sợ khiến tiếng rít của chúng cũng trở nên sắc nhọn dị thường .

Xung quanh Ngải Huy bị Huyết Thú nhấn chìm.

Lúc trước, theo lượng lớn nguyên lực tiêu hao, Huyết Thú trở nên thưa thớt khiến độ uy hiếp cũng hạ thấp dần, tần suất nhịp đập của kiếm thai giảm dần. Nhưng khi lớp Huyết thú phát cuồng này chen chúc xông tới, mấy con Huyết thú đồng thời tiến vào phạm vi một thước quanh thân Ngải Huy, kiếm thai giống như cảm thấy bị uy hiếp, nhịpt đập lập tức trở nên cuồng loạn

Động tác của Ngải Huy cũng nhanh dần theo nhịp đập kiếm thai.

Bất cứ con Huyết Thú nào tiến vào phạm vi một thước xung quanh hắn đều bị một vệt kiếm quang cướp đi mạng sống. Ngải Huy tựa như kiếm của hắn, không có bất cứ tình cảm gì, hoàn toàn không có chút sợ hãi.

Trong nháy mắt, thi thể Huyết Thú chồng chất xung quanh hắn như núi.

Nhưng số lượng Huyết thú không giảm mà còn tăng, tần suất nhịp đập của kiếm thai cũng đang không ngừng tăng lên, càng lúc càng nhanh.

Thùng thùng thùng!

Ngải Huy tựa như cỗ máy, xuất kiếm càng lúc càng nhanh, kiếm quang tựa như từng vệt thiểm điện, đan xen nhau tung hoành trong không trung. Tốc độ kiếm quang biến mất không kịp với tốc độ Ngải Huy xuất kiếm. Kiếm quang xung quanh Ngải Huy càng lúc càng nồng đậm, kiếm quang chói mắt tụ thành quang ảnh lưu động.

Nhưng mà ngay cả như vậy, phạm vi khống chế của Ngải Huy vẫn đang không ngừng bị áp bách.

Không đến mười giây, phạm vi Long Tích Hỏa khống chế đã bị co lại chỉ còn chừng nửa thước. Chỉ với thời gian mười giây, số lượng Huyết Thú nằm xuống đã đếm không hết, Ngải Huy tựa như một cỗ máy thu gặt với hiệu suất kinh người, điên cuồng thu lượm sinh mệnh.

Nhưng mà phạm vi hắn khống chế, hay nói chính xác là phạm vi của kiếm thai khống chế, vẫn bị co hẹp lại từng chút một.

Kiếm quang mãnh liệt chống không nổi những Huyết Thú đã bị phát cuồng này, chúng nó không còn e sợ tử vong.

Nhjp đập của tiếm thai tăng lên không ngừng, nó tựa như dã thú bị ép đến tuyệt cảnh, phải bộc phát ra lực lượng kinh người. Kiếm quang trong tay Ngải Huy đột nhiên tăng vọt, mở rộng phạm vi khống chế ra ngoài mười phân.

Thế nhưng trong nháy mắt, kiếm quang lại bị áp chế co lại vào trong.

Kiếm quang bị co hẹp với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng chút từng chút, nửa thước, bốn mươi phân, ba mươi phân...

Khi kiếm quang bị áp sức chỉ còn chừng ba mươi phân thì kiếm thai tựa như dây đàn không chịu nổi, đột nhiên đứt tung!

Ầm!

Kiếm thai đột nhiên nổ tung, một cơn bão vô hình cọ rửa từng tấc thân thể Ngải Huy.

Tinh thần Ngải Huy đang tập trung trên thân kiếm, lập tức bị kéo trở về.

Ngải Huy cảm giác tựa như trải qua một giấc mộng dài dằng dặc và ly kỳ rồi đột nhiên bị đánh thức.

Thần sắc của hắn trở nên mờ mịt...

Những cái miệng Huyết Thú mở rộng dán gần sát mặt, hắn có thể nhìn thấy vết máu còn đọng lại trên hàm răng trắng nhợt, nước bọt từ khóe miệng nhỏ xuống, mùi vị khiến người ta muốn ói phả thằng vào mặt hắn.

Phía sau đó Huyết Thú không biết têb là gì nhưng hơi thở của nó cực kỳ thô nặng, tựa như gió xoáy loại nhỏ, phun đến trên cổ hắn, lông tóc trên người hắn đã dựng thẳng.

Tiếng gió gào thét ập xuống từ trên đỉnh đầu, chỉ nghe âm thanh đó, tâm trí Ngải Huy đã run rẩy, lẽ nào có ai đứng ở trên không phóng lao xuống?

Ngải Huy giật mình, trong lòng mắng cha gọi mẹ, vừa mộng một giấc thì đã biến thành như vậy sao?

Nhưng vào lúc này hắn đã không có bất cứ đường lui nào, thậm chí không có thời gian để hắn mắng chửi , không có thời gian do dự, tại thời điểm sinh tử, Ngải Huy vô cùng bình tĩnh.

Trong cơ thể nguyên lực đã hoàn toàn cạn kiệt, thứ giúp hắn an tâm một chút chính là lòng tin khó giải thích do Long Tích Hỏa mang lại.

Hiện tại có thể phản kích...

Còn không chờ hắn có bất cứ động tác gì, một cổ dao động vô hình bỗng nhiên tràn ngập khắp cơ thể hắn.

Oanh!

Con mắt Ngải Huy đột nhiên trở nên sáng ngời dị thường, hắn không biết con ngươi của hắn đã biến thành hình dạng mũi kiếm lẫm liệt, khí tức sắc nhọn làm ánh mắt hắn giống như thực chất, tựa hồ đã trở thành kiếm thực sự. Da đầu hắn tê dại, cảm giác như một bàn tay vô hình đang giật mạnh mái tóc. Từng luồng kiếm khí nho nhỏ trào ra từ khắp tất cả các lỗ chân lông trên người hắn.

Trong nháy mắt y phục của Ngải Huy xuất hiện vô số lỗ nhỏ cỡ đầu kim.

Chuyện gì xảy ra?

Khí tức bén nhọn phóng lên cao, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm được xuất ra khỏi vỏ.

Thân thể đám Huyết Thú đang vọt tới bên cạnh Ngải Huy trở nên cứng đờ, chúng nó cảm giác có một thanh kiếm đặt tại cổ họng, mi tâm, con mắt.

Ầm ầm, bầu trời trên đỉnh đầu vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, vô số mây đen dùng tốc độ cực nhanh từ bốn phương tám lao về chỗ này. Bên trong lớp mây đen dày vô biên vô hạn, đặc quánh như chì, hiện lên nhiều tia chớp ngoằn ngèo, sấm rung chớp giật, bầu trời Tùng Gian thành lập tức tối lại, giống như đêm ba mươi.

Toàn bộ biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Dị tượng trên bầu trời làm kinh động toàn bộ Tùng Gian thành, mọi người ngơ ngác nhìn lớp mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, nó như muốn lao xuống đè nát cả tòa thành, đa số người dân ai cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng trước mắt. Đám Huyết Thú chạy loạn khắp nơi trong Tùng Gian thành, bỗng trở nên yên ắng, tứ chi như nhũn ra, tê liệt ngồi trên đất.

Đây là chuyện gì?

Đám người Sư Tuyết Mạn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn bầu trời, cổ khí thế phóng lên cao kia hình như là xuất phát từ... từ người Ngải Huy...

Vẻ điên cuồng trong mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn càng thêm rừng rực, lẩm bẩm: "Trời sinh dị tượng, tất có yêu nghiệt! Thì ra ngươi lợi hại như vậy! Ha ha ha, tốt tốt tốt, chỉ có yêu nghiệt như ngươi mới xứng làm đối thủ của Đoan Mộc Hoàng Hôn ta! Ha ha ha..."

Không có người để ý đến gã.

Đám người Sư Tuyết Mạn đều trợn mắt há mồm, nhưng mọi người đều có một loại dự cảm, có chuyện gì đó kinh người sắp xảy ra.

Kiếm thuật sao? Trên đời này có kiếm thuật lợi hại như vậy sao?

Đã thoát khỏi đường cái, Điền Khoan tựa như bị làm định thân pháp đánh trung, phải qua mấy giây, y mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên trời. Mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu giống như chỉ cần với tay là chạm, tia chớp thô to như ẩn như hiện trong mây đen, tựa như ngân long đang du tẩu, nhưng mà trên mỗi tia chớp lại toán ra khí tức hủy diệt khiến người người khiếp đảm.

Uy năng của tia chớp khiên toàn bộ sinh vật đều sợ hãi.

Huyết Thú thực lực yêu kém bỗng chốc trở thành đám bùn nhão nằm tê liệt trên mặt đất.

Tại sao...

Không có khả năng đó...

Tinh thần Điền Khoan cũng giống mọi người, đang run rẩy, trong ánh mắt y tràn ngập sự sợ hãi và vẻ không thể tin nổi, tên khốn mình vừa mới đối phó rốt cuộc có cấp bậc gì?

Ngải Huy đang trải nghiệm những cảm thụ chưa bao giờ từng có.

Hắn cảm giác mình tựa như một thanh kiếm, mỗi bộ phận thân thể đều là một bộ phận của kiếm. Hắn cảm thấy tinh thần mình cô đọng tinh khiết tựa như kiếm vậy, sắc bén không gì có thể kháng cự. Hắn cảm giác mình chỉ cần vẫy tay thì gió, ánh sáng trong không trung, tia chớp trong mây đen đều có thể làm kiếm.

Nhưng mà hắn cũng không vui mừng, bởi vì kiếm thai đã nổ tung.

Kiếm thai là tinh khí thần biến thành, hắn tốn hao vô số nỗ lực và thời gian, còn phải trải qua nguy hiểm ảnh hưởng tới sinh mệnh đổi lấy kỳ ngộ mới giúp cho kiếm thai phát triển đến trình độ bây giờ.

Hiện tại, tất cả đã biến mất.

Trong cơ thể hắn xuất hiện ba động, đây chính là tinh khí thần hắn nuôi dưỡng và ngưng tụ trong thời gian dài mà thành.

Lúc này tinh khí thần của hắn đều đạt tới tại trạng thái cao nhất, cường đại trước nay chưa từng có, dù cho nguyên lực trong cơ thể trống rỗng, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Quãng thời gian hắn tập trung trên thân kiếm khiến tinh thần được cọ rửa nhiều lần, lý giải của hắn về kiếm, kiếm thuật, nguyên lực cũng đã đạt được cảnh giới hoàn toàn mới.

Ngải Huy ngửa mặt, nhìn mây đen cuồn cuộn và sấm sét đì đùng trên đỉnh đầu, dị tượng như vậy chỉ sẽ xuất hiện tại lúc kiếm thai đột phá hay phá diệt.

Vì đó là thời khắc kiếm thai rực rỡ nhất.

Ngải Huy tỉ mỉ cảm thụ tất cả, cảm thụ mỗi một chi tiết, đây là thứ cuối cùng mà kiếm thai lưu lại cho hắn. Kiếm thai nổ tung phóng ra toàn bộ tinh khí thần, theo ý nghĩa nào đó mà nói, đồng chính là thực hiện giai đoạn quán thể ở trình độ cao, kiếm thai đạt được cảnh giới cao hơn.

Tuy rằng trạng thái trước mắt rất ngắn ngủi, nhưng lại có thể giúp Ngải Huy nhìn thấy ảo diệu trong đó. Dù chỉ một chút cảm ngộ cũng có trợ giúp cực lớn cho Ngải Huy.

Ngải Huy cảm thụ được rất nhiều chi tiết không cảm thụ được vào lúc bình thường.

Tỷ như Long Tích Hỏa trong tay và tia chớp trong mây đen có sự tương hỗ vi diệu.

Thời gian sắp đến rồi, trong lòng Ngải Huy đột nhiên thở dài, tâm tình hắn rất phức tạp, kiếm thai là kết quả của cuộc tiến nhập hoang dã. Trong ba năm ở hoang dã, kiếm thai đã phát huy được tác dụng cực kì quan trọng, không có kiếm thai hắn không thể sống sót để đi ra.

Đã đến lúc phải nói lời tái kiến rồi sao?

Trong lòng Ngải Huy là những thương cảm khó tả, giống như cảm thụ được nỗi lòng của hắn, Long Tích Hỏa đột nhiên rung lên nhè nhẹ.

Nghe thấy tiếng kiếm vang lên, Ngải Huy bật cười, hóa ra mình lại đa sầu đa cảm như thế.

Nếu đã đến lúc biệt ly, vậy thì phải dùng tư thế hoa lệ nhất để cáo biệt đi!

Ngải Huy giơ Long Tích Hỏa lên cao ngất.

Ầm ầm!

Tia chớp chói mắt từ trong mây đen hạ xuống, đánh trúng Long Tích Hỏa.

Long Tích Hỏa không thể thừa nhận được uy lực kinh người của tia chớp, mặt ngoài của nó tan ra như ngọn nến, chỉ duy bảy khỏa lăng tinh sừng sững bất động trong tia chớp, vô số tia chớp quấn quanh chúng nó, bàn tay của Ngải Huy tựa như đang giơ lên một thanh thiểm điện chi kiếm.

Rõ ràng chân hắn đang đạp mặt đất lại như bay liệng tại bầu trời.

Tia chớp cuộn trào mãnh liệt theo thân kiếm chìm vào thân thể Ngải Huy, bị hắn thuận thế dẫn nhập vào Địa cung ở hai tay. Lúc này tiếng hít thở của hắn rõ ràng giống như bút lông đầy mực vạch lên giấy trắng, mỗi một bộ vị trên thân thể đều như những linh kiện tinh tế nhất, khi được rót vào năng lượng thì ầm ầm vận chuyển.

Sư phụ sẽ không nghĩ tới chuyện mình dùng năng lượng của lôi điện để vận chuyển ba chiêu kiếm hoàn...

Một kiếm hạ xuống, vô số tia chớp theo mây đen ầm ầm hạ xuống.

Trần thổ quy lai!