Ngũ Hành Thiên

Chương 402: Không chết không thôi




Dịch giả: Tiểu Băng

Đám thảo tặc bỏ chạy ra xa, từ xa đứng đó quan chiến. Bọn họ sợ trở về sẽ bị trừng phạt, lỡ bọn Tào Ninh thắng lợi thì sao? Dù đám Tào Ninh thất bại, tới lúc đó chạy trốn cũng vẫn kịp, nhiều người như vậy chạy đi tứ tán, đối phương chỉ có một người, làm sao truy được hết?

Bọn họ đứng tán khắp nơi, nhìn đám Tào Ninh.

Tào Ninh nhìn chòng chọc đối phương, hắn không thể tin được, thiếu niên trước mắt này, lại có thể một mình đánh bại tất cả bọn họ.

Hắn nghiến răng nhả chữ: "Các hạ là người phương nào?"

Ngải Huy hờ hững, nhàn nhạt trả lời: "Ta là Ngải Huy."

Tào Ninh mở to hai mắt, hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao người này mình nhìn quen mắt.

Lôi Đình Kiếm Huy Huyễn Ảnh Đậu Giáp, truyền khắp cả Ngũ Hành Thiên , cũng đã truyền đến Phỉ Thúy Sâm. Là thảo tặc ở giữa Phỉ Thúy Sâm và Thải Vân Hương, sao lại không biết? Tào Ninh lúc đó còn không nhịn được khen là hảo hán tử.

Biểu hiện của Ngải Huy ở cuộc chiến Tùng Gian Thành, dù có là người xoi mói, cũng không thể không bội phục.

Không chỉ hắn, những đạo phỉ khác trên mặt cũng lộ ra vẻ phức tạp, bọn họ đều đã xem qua Huyễn Ảnh Đậu Giáp, chuyện về Ngải Huy ai cũng đều biết rõ.

Ngày hôm nay giao thủ, bọn họ mới biết thực lực của Ngải Huy, còn mạnh hơn nhiều so với nhìn thấy trong Huyễn Ảnh Đậu Giáp.

Người có tên, như cây có bóng, Ngải Huy mơ hồ thành công vì là lãnh tụ của tùng gian phái. Tuy rằng tùng gian phái xưa nay chưa từng công bố Ngải Huy là thủ lĩnh của họ, nhưng khi hắn xuất hiện, bọn họ không chút do dự từ bốn phương tám hướng tụ tập về dưới trướng hắn.

Đây không phải thủ lĩnh, thế nào mới là thủ lĩnh?

Tào Ninh hít sâu một hơi, cố gắng kềm chế sát ý trong lòng, trầm giọng nói: "Lôi Đình Kiếm Huy, vì sao lại làm địch với thảo tặc ta?"

Ngải Huy nghe thấy câu này, cảm thấy rất buồn cười, nhưng trên mặt hắn không hề biểu lộ ý cười, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Thảo tặc vì sao lại cản đường ta?"

Tào Ninh cứng lại, nhớ lại mọi chuyện, cảm thấy phiền phức.

Cái tín hiệu cầu viện kia, nhất định là thủ hạ của mình và Ngải Huy phát sinh xung đột. Nhưng tiểu đội đó, không ai còn sống, làm sao hắn biết lúc đó xảy ra chuyện gì.

Một tiểu đội mất mạng, hắn lại không để ý, đắc tội với cao thủ, chính là tự tìm đường chết. Trừ đám nòng cốt bọn họ, thảo tặc còn lại chỉ là bia đỡ đạn. Thời này, mạng người như cỏ rác, muốn bổ sung bia đỡ đạn đâu có khó. Lúc đó hắn kích động, là bởi vì hắn coi trọng thuộc hạ.

Hắn trầm giọng nói: "Các hạ và chúng ta phát sinh hiểu lầm mà thôi, cần gì phải giết sạch tất cả? Chúng ta đều biết Lôi Đình Kiếm Huy, nếu biết được thân phận các hạ, thuộc hạ của ta làm sao dám làm khó dễ?"

Ngải Huy nhìn hắn, cười khẩy: "Quý bộ lúc đó đâu có nói như vậy, mà nói rằng nếu dám phản kháng, giết chết tại chỗ. Ta nghĩ nghĩ, ta đương nhiên không thể đưa cổ ra chịu chết, nên đành phải giết họ thôi."

Tào Ninh trầm giọng: "Xem ra các hạ không hề để thảo tặc chúng ta vào trong mắt, không muốn giải mối hiểu lầm, càng không muốn cho chúng ta câu trả lời, vậy chúng ta chỉ còn cách dùng đao kiếm nói chuyện, không chết không thôi!"

"Không chết không thôi?" Ngải Huy gật gù: "Hay lắm. Ta và ngươi nói nhiều như vậy, không phải muốn giải tỏa hiểu lầm với các ngươi, ta không muốn nghe các ngươi giải thích, cũng không muốn nghe lời giải thích của các ngươi, ta chỉ là muốn nói cho các ngươi một chuyện."

Ánh mắt của hắn như kiếm, chậm rãi đảo qua đám thảo tặc quan chiến.

"Ngải Huy chỉ muốn tới Thiển Thảo Thành gặp Minh Tú sư tỉ. Mặc kệ người phương nào, ai cản ta thì phải chết, ai ngăn trở ta đều sẽ giết. Sư tỷ Minh Tú, không tranh với đời, những ai có ý đồ bất lợi với tỷ ấy, dù lên trời xuống đất, Ngải Huy tất báo nợ máu, tiêu diệt cả nhà! Bọn ngươi nên biết!"

Mấy chữ cuối "Bọn ngươi nên biết" vang vọng, Nguyên lực khuấy động, người vây xem đều biến sắc.

Yên lặng như tờ.

Tào Ninh mắt lộ hung quang, lẩm bẩm: "Thì ra ngươi là vì ả mà tới đây. . ."

Mấy người khác cũng nhìn nhau, mắt lộ hung ác.

Ngải Huy bỗng cúi đầu, nhìn họ, nở nụ cười: "Ngươi nhìn đi, ngay cả thử ngươi cũng đã thử rồi."

Nụ cười mang theo sát ý, Ngải Huy từ từ biến mất tại chỗ, nhào về phía Tào Ninh.

Suy đoán trong lòng được xác minh, Ngải Huy không hề thấy vui chút nào, hắn thà rằng mình đoán sai, thà rằng thần kinh mình mẫn cảm quá.

Thảo tặc quả nhiên là nhắm vào sư tỷ!

Hắn vốn không có ác cảm gì với thảo tặc. Thế đạo hiện giờ, người ta đi làm giặc cũng chẳng có gì lạ, như đám Cốc Thiên Ninh chẳng hạn, đều là người đáng thương. Thời loạn lạc, những kẻ giả yếu giả ngu đều bị xé tan mặt nạ, lộ bản chất đẫm máu.

Mối thâm thù của Thảo tặc và Thâm Hải, làm người ta thổn thức.

Nhưng đối với Ngải Huy, cũng chỉ đến thế thôi. Dù thảo tặc là đúng hay sau, cũng không liên quan tới hắn. Hắn không phải Trưởng Lão Hội, không có quyền đi quyết định vận mệnh của người khác, cũng không muốn làm Chúa Tể thế giới này.

Thế giới của hắn rất nhỏ, chỉ có mấy người mà thôi.

Những người khác chết hay sống, thế giới chết hay sống, đều chẳng liên quan tới hắn.

Như thảo tặc, trước lúc này, không thể nói là bằng hữu, nhưng cũng không thể nói là kẻ thù, chỉ là không liên quan.

Minh Tú sư tỷ chính là ở trong thế giới nho nhỏ của hắn, đối địch với nàng, chính là đối địch với hắn, mang ác ý với nàng, chính là làm ác với hắn.

Hắn không bận tâm người ta có đối địch với mình hay không, lúc giết người, hắn vẫn còn hiểu được lập trường của đối phương, ai sống sót cũng không dễ dàng không phải sao?

Nhưng nếu dám có ý xấu với sư tỷ, hắn sẽ không tha thứ. Không, chính xác mà nói, là căm hận.

Hắn ích kỷ như thế đó, hẹp hòi như thế đó.

Một kẻ nhà giàu, sẽ cố giữ cả mẫu đất mình có, còn người nhỏ như hắn, chỉ có một mẩu nhỏ này thôi.

Thế giới của hắn vốn cằn cỗi hoang vu, thứ hắn yêu thích rất là ít ỏi, sao lại không cố gắng mà bảo vệ cho được?

Chiến ý của hắn rừng rực, hắn chỉ muốn giết sạch cả đám người này.

Tào Ninh nổi giận gầm lên một tiếng nghênh đón. Nguyên lực toàn thân khuấy động, nãy giờ đuổi bắt Ngải Huy mà không được, trơ mắt nhìn đối phương tàn sát thuộc hạ của mình, trong lòng hắn đã sớm kìm nén một luồng lửa.

Bây giờ Ngải Huy lựa chọn cứng đối cứng, chính là đúng với lòng hắn mong muốn. Bọn họ có ưu thế nhiều người, dù Ngải Huy mạnh bao nhiêu, thì cũng không phải đại sư, dù sao cũng chỉ là cảnh giới nhị nguyên, truyền thừa lợi hại đến đâu, kỹ xảo xuất chúng đến đâu, thì khi Nguyên lực hao tổn cũng là chân thực.

Tào Ninh truyền thừa là 【 Thanh Mộc tam dương phủ 】, hắn hình thể khôi ngô, trời sinh Thần lực, rất thích hợp môn tuyệt học này. Bộ tộc Tào thị, hầu như các đời đều ở trong Thảo Sát Bộ, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Tào Ninh xách hai cái búa nặng, chí bảo 【 tam dương phủ 】của Tào gia đã rơi vào Thâm Hải thương hội, hắn phải dùng búa khác.

Chiêu thức của hắn mạnh mẽ thoải mái, mỗi một phủ đều tỏa ra ánh sáng xanh, ánh sáng xanh ấy rất cương mãnh, cực kì mạnh. Ánh kiếm của Ngải Huy rơi vào ánh sáng xanh đó, chỉ làm bắn ra mấy đốm lửa, chứ không làm cho nó phải lay động mảy may.

Những ánh sáng xanh chồng vào nhau tầng tầng lớp lớp, càng ngày càng dày quanh người Tào Ninh, như cái áo giáp.

Ngải Huy liên tục thay đổi mấy loại kiếm chiêu, nhưng vẫn không lay động được lớp giáp ánh sáng xanh này.

Mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ bao vây Ngải Huy lại.

Một người lặng lẽ thả thảo đằng ra, từ từ bay tới gần Ngải Huy.

Mấy người khác cũng ra tay.

Bỗng nhiên, nguyên tu đang khống chế thảo tử run người, cảm giác như có một con rắn đang ở trong bóng tối nhìn mình.

Gáy hắn lạnh toát, trong lòng hồi hộp, không ổn!

Một bàn tay gồ lên Nguyên lực, vỗ vào khoảng không sau gáy, nhưng bàn tay của hắn vỗ vào khoảng không, chẳng đánh trúng cái gì cả.

Một ánh kiếm hình bán nguyệt to bằng bàn tay vòng quanh cổ của hắn, xoay một vòng.

Đầu người rơi xuống đất.

Thảo tử mất khống chế, nổ tung, như đậu rang.

Tào Ninh trợn muốn rách mí mắt: "Lão ngũ!"

Hắn biết mình đã trúng kế Ngải Huy!

Ngải Huy đã sớm nhìn ra ý đồ của bọn họ.

Tào Ninh cuốn lấy kẻ địch, để những người khác đánh lén, đây là đấu pháp quen thuộc của họ. Ngải Huy giả vờ không biết, cứ như bị Tào Ninh hấp dẫn, nhưng thực sự lại không ngừng để mắt tới những người còn lại. Lúc họ yên tâm chuẩn bị đánh lén, cũng chính là lúc họ sơ sẩy nhất.

Lục Đạo nguyệt lặng lẽ xuất ra, cho bọn họ một đòn trí mạng.

Cảnh máu tươi cùng văng lại xuất hiện, nhưng lần này vị trí bị công kích là ở cổ, có người bị ngay tim, đều là những vị trí hiểm yếu.

Tình thế đảo ngược, làm mọi người ngẩn ngơ.

Tào Ninh nhận ra nguy hiểm, nhận ra được hơi thở của cái chết. Gia tộc bị tàn sát đêm ấy, hơi thở của cái chết, cũng không chân thực như hôm nay.

Hắn bỗng nghĩ, hôm nay, mình sẽ chết ở chỗ này.

Lôi Đình Kiếm Huy, thực sự là danh bất hư truyền, hắn than thở trong lòng, nhưng không hề hối hận.

Kế hoạch này họ đã chuẩn bị rất lâu, Lục Minh Tú là kẻ thù của bọn họ, cả Lục gia đều là kẻ thù của bọn họ. Thời loạn lạc, ai có thể chỉ lo cho bản thân mình? Ai có thể luôn giữ được mình trong sạch? Là vải trắng, mà có dính máu tươi, thì cũng không còn là vải trắng nữa.

Bọn họ muốn báo thù! Bọn họ muốn sống sót!

Tào Ninh không cam lòng, mang theo ý chí quyết tử, nguyên lực vận chuyển tới cực hạn, chuyển hết vào trong hai cái búa nặng. Hai cái búa nứt ra, hào quang xanh từ những kẽ nứt chiếu ra ngoài, mặt ngoài rạn nứt bắt đầu tróc ra từng mảng, hào quang xanh sáng rực.

Tào Ninh mỉm cười giải thoát, rốt cục cũng đến lúc chết rồi!

Trước khi chết cũng kéo được kẻ chết theo, đáng giá!

Hiểu Mạn, hãy tiếp tục sống! Hãy báo thù!

Hắn xách hai cây búa nặng, bắp thịt toàn thân từng tấc từng tấc vỡ nứt, hắn không biết, ánh sáng xanh bao phủ hai cái búa càng ngày càng gần.

Chỉ cần hai luồng ánh sáng xanh đụng vào nhau, chính là tuyệt chiêu đồng quy vô tận của 【 Thanh Mộc tam dương phủ 】, tên là【 song dương trở về 】.

Bỗng có tiếng kiếm reo vang lên ngay trên đỉnh đầu hắn, Tào Ninh khựng lại, tâm thần thất thủ, ánh mắt đờ đẫn.

【 Kiếm Minh Chung 】!

Chỉ sau vài giây thất thần, Tào Ninh khôi phục tỉnh táo, nhưng ánh sáng xanh đã đụng vào nhau.

Ý nghĩ cuối cùng của hắn trước khi bị hào quang màu xanh vô biên vô hạn nuốt chửng chính là:

Đáng tiếc. . .