Ngũ Hành Thiên

Chương 401: Giết người như ngóe




Dịch giả: Tiểu Băng

Ngải Huy nhìn thấy Tào Ninh nhào tới, động tác trên tay không chút do dự. Kiếm rung lên, ánh kiếm chém thẳng vào lưng kẻ địch ngay trước mặt, cơ thể uốn lượn, linh xảo chui vào chỗ đông nhất.

Thảo tặc hoàn toàn hỗn loạn, cả đám hốt hoảng, dồn dập phòng ngự. Nhưng người đông quá, những thảo tặc lại trở thành người yểm hộ cho Ngải Huy, ngăn trở Tào Ninh.

Động tác Ngải Huy cực nhanh, dù là ra chiêu, hay là thân hình, dù thắng hay bại, dính vào là tách ra ngay, tuyệt không rơi vào quấn đấu.

Cũng không cần nhìn thêm, chỉ một chiêu Điểm Tinh Thứ đơn giản nhất, như mưa bay đi khắp nơi. Có cái va vào phòng ngự làm văng đốm lửa tung toé, có cái va vào thảo đằng, phiến lá bay ngang, có cái đi vào thân thể, máu tươi tung tóe.

Điểm Tinh Thứ không gây ra thương vong lớn, nhưng gây ra hỗn loạn và khủng hoảng.

Ngải Huy biết, nước đục mới mò được cá.

Không ai còn để ý tới Ngải Huy đang chui tới chui lui, những chiếc lá màu đen trên vân dực của hắn lặng lẽ giảm dần đi. Những chiếc lá đen đó tách ra khỏi Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực, luồn lách bay đi khắp nơi như những con cá đen nhỏ.

Tào Ninh thấy mắt, có một vệt bóng đen xẹt qua.

Con ngươi của hắn rút lại, là vật gì?

Một phiến lá màu đen!

Màu đen. . .

Hắn bỗng nghĩ tới vân dực sau lưng đối phương, vội đảo mắt nhìn quanh, những chiếc lá đen đó có ở khắp mọi ngươi, vì hiện trường quá hỗn loạn, đâu đâu cũng có ánh sáng lấp lóe, tiếng bạo âm nổ vang, tiếng gầm quát mắng giận dữ vang lên không dứt, không ai chú ý tới những chiếc lá đen này.

Tào Ninh đã tìm thấy kẻ địch, vân dực đen sau lưng hắn đã biến mất, chỉ còn lại cái khung xương trống rỗng.

Hắn biến sắc.

"Cẩn thận. . ."

Hắn gào lên sợ hãi, âm thanh còn chưa dứt, những chiếc lá đen đã phát động.

Mỗi một cái lá đen, đều trở thành một thanh kiếm nhỏ, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực của Ngải Huy có 360 mảnh lá cây, cũng chính là 360 thanh tiểu kiếm.

360 đem tiểu kiếm, cùng xuất kích.

Kiếm khí đen như mưa, ánh sáng màu đen trên không trung đan xen vào nhau, tạo thành tấm màn tử vong.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi tung tóe khắp nơi.

Khi chế tạo Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực, Ngải Huy đã dự trù sẵn việc vận dụng nó.

Nhưng hắn vẫn bất ngờ với thành quả mình tạo ra hiện giờ.

Hắn không khống chế được hết tất cả số kiếm. May mà địch nhiều ta ít, không có đồng bạn, hắn không cần sợ mình gây ngộ thương. Đối phương lại không có phòng bị, đánh trúng chỗ hiểm hay không cũng không sao, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, lực sát thương đủ cường là được.

Một kích thành công, Ngải Huy không chút do dự, lập tức triệu hồi tiểu kiếm.

Những chiếc lá đen tụ lại với nhau bay về phía Ngải Huy, tạo thành sợi như những con hắc xà uốn éo dán lên cái khung xương trơ trọi sau lưng hắn.

"Cản hắn lại!"

Tào Ninh gào lên, cảnh khủng bố trước mắt làm hắn muốn rách cả mí mắt. Hắn chưa gặp phải cảnh nào khủng khiếp như vậy, mấy trăm người cùng lúc đổ máu, lực trùng kích thị giác cực lớn.

Hắn sợ hãi. Thực lực của đối phương vượt qua hắn dự tính, sự tàn nhẫn cũng vượt xa hắn nghĩ, giết người như làm chuyện vặt, hắn làm đạo phỉ mà còn thấy lạnh người.

Bọn họ đắc tội với ai đây?

Tào Ninh hạ quyết tâm, dù phải trả giá tới cỡ nào, dù tất cả đều phải chết, thì cũng phải giết chết người này!

Nếu không sau này đối phương chơi trò trốn tìm với họ, thì họ làm gì còn có ngày an bình.

Thực ra Tào Ninh là bị dọa quá mà sợ mà thôi, chứ một đòn vừa rồi của Ngải Huy, nhìn thì doạ người thật, nhưng chỉ làm mất mạng có hơn ba mươi người. Những Nguyên tu khác đều không bị thương chỗ quan trọng, lực chiến đấu không hề bị ảnh hưởng bao nhiêu, đó là chưa kể nhiều người đã cảnh giác phòng bị kĩ, tiểu kiếm chẳng đụng được vào họ.

Nhưng dù có bị thương hay không, thì một chiêu này vẫn làm họ sợ vỡ mật.

Đối phương tuy chỉ có một mình, nhưng luôn là kẻ điều khiển tiết tấu của trận đấu, thương vong của họ không ngừng tăng lên, mà đối phương lại chẳng hề sao cả.

Ngải Huy dữ dằn quá làm cả bọn thảo tặc đều kinh sợ.

Thảo tặc và Thảo Sát, có chênh lệch cực lớn.

Tuy đám Trịnh Hiểu Mạn Tào Ninh có học vấn uyên thâm, muốn huấn luyện thảo tặc như là Thảo Sát Bộ, nhưng không thể nào làm được. Đây là giặc cỏ, dù mạnh hơn giặc cỏ bình thường, thì vẫn còn cách chiến bộ chân chính một khoảng cách rất xa.

Giặc cỏ cũng không thiếu những kẻ nhanh nhẹn hung đồ.

Mấy tên thảo tặc nhìn thấy vân dực của Ngải Huy không còn toàn vẹn, thì nhào tới.

Những sợi thảo đằng phá không lao tới, phát ra tiếng rít bén nhọn.

Cơn mưa cây cỏ trùm về phía Ngải Huy, đến khoảng cách nhất định, chúng sẽ nổ tung thành những cái võng lớn, quấn chặt lấy kẻ địch.

Nhưng kẻ địch còn nhanh hơn họ.

Long Chuy Kiếm khẽ vỗ một cái, âm thanh vang lên như vỗ vào mặt nước, thân hình hắn rung động, xuất hiện bên cạnh một tên thảo tặc bị thương.

Tên thảo tặc này chỉ bị một vết thương trên cánh tay, một vết thương nh5, chẳng ảnh hưởng gì mấy tới hắn.Hắn gầm lên, quanh người tung ra vô số sợi dây cỏ, như bạch tuộc bắn về phía Ngải Huy.

Ba ba ba!

Long Chuy Kiếm điểm văng từng sợi thảo đằng, tên thảo tặc cứng người, một ánh kiếm từ trong đám thảo đằng bay ra, đâm xuyên qua ngực hắn.

Ngải Huy hai chân gập như lò xo, đạp lên thảo đằng, giẫm mạnh mượn lực, xoay hướng, chui vào khoảng trống giữa hai tên thảo tặc.

Những chiếc lá đen đã quấn vào nhau thành sợi như những con hắc xà, chúng linh hoạt quẫy một cái, những chiếc lá tóe ra, dán vào khung xương vân dực.

Ngải Huy thể hiện khả năng nhanh nhẹn và linh hoạt xuất sắc của bản thân, có khi hắn mượn sức mạnh từ Long Chuy Kiếm, khi thì đạp chân mượn lực, lúc lại lấy cơ thể kẻ địch làm bia đỡ đạn.

Hắn di chuyển nhanh như quỷ mị, xuyên lách qua kẻ địch, động tác nhanh gọn, chính xác.

Chỗ nào hắn đi qua, cũng có máu tươi bắn tung tóe.

Ánh kiếm của hắn, đều đâm trúng vào kẽ hở trí mạng của kẻ địch.

Đám Tào Ninh điên cuồng đuổi theo, nhưng Ngải Huy trơn trượt như cá chạch, luôn né tránh kịp thời, luôn tìm ra cách ứng đối, quăng họ lại sau lưng, đồng thời cũng sắm vai Tử thần, ra tay tinh chuẩn, hiệu suất cao, lạnh lùng thu gặt sinh mệnh.

Từng tên thảo tặc từ trên bầu trời rơi xuống.

Đội ngũ dày đặc trở nên thưa hẳn đi, trong nháy mắt chỉ còn lại không tới hai trăm thảo tặc, nhiều người trong đám còn bị thương, máu me đầm đìa.

Thảo tặc đều sợ, họ đều là hạng người liều mạng, nhưng khi thấy mạng sống mất đi với tốc độ đáng sợ như vậy ngay trước mặt mình, thì ai cũng lạnh người, tay chân lạnh buốt, dũng khí đều tan biến.

Ngải Huy như một cái máy, nhanh nhẹn, chính xác, không chút dao động, sai sót.

Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực đã khôi phục như thường, tất cả lá cây đều phục hồi như cũ, giúp hắn giữ thăng bằng trên bầu trời, Ngải Huy như hổ thêm cánh, kiếm chiêu càng thêm ác liệt.

Lục Đạo nguyệt, như sáu thanh lưỡi hái của tử thần, chỉ cần lộ ra một kẽ hở, là sinh mệnh không còn.

Đột nhiên, có người bắt đầu quay đầu chạy trốn.

Tuyết lở một khi bắt đầu, thì khó mà ngăn lại được, đây cũng là một đặc điểm của thảo tặc. Đạo phỉ, dù có mạnh mẽ đến đâu, mà gặp phải nguy nan, thì cũng rất dễ dàng tan vỡ, đâu thể nào so với mười ba bộ nhiều lần chiến đến chỉ còn lại có mấy người, nhưng vẫn nửa bước không lùi.

Đám Tào Ninh có thể phục chế điều lệ, kỷ luật năm đó của Thảo Sát Bộ, nhưng không thể tạo ra cho họ tinh thần của Thảo Sát.

Vì sao mà chiến?

Đó là điều cốt yếu.

Lúc thuận buồm xuôi gió thì cảm thấy đây bất quá chỉ là lời giải thích để lừa gạt thế nhân, có thiên phú mà, sợ cái gì; tới lúc cùng đường mạt lộ mới bừng tỉnh phát hiện có mấy thứ làm ngươi không dám, không muốn, không thể lùi về sau, dù có nguy nan trước mắt.

Sự tan vỡ diễn ra rất nhanh. Cuộc chiến đấu này đối với thảo tặc, chỉ là một phương tàn sát. Họ đều thấy Ngải Huy một mình một kiếm, giết người như ngóe, mặt không biến sắc.

Chỉ còn lại đám hơn mười người của Tào Ninh vây Ngải Huy lại, nhìn hắn chằm chằm.

Được cha chú hun đúc, hùng tâm từ khi còn bé, mặc dù vận mệnh nhấp nhô, dù cho tạo hóa trêu người, dù cho niềm tin sớm đã mất, nhưng kiêu ngạo chưa diệt, nhưng huyết dũng chưa tiêu.

Không sợ tử chiến!