Ngự Hoàng

Chương 183: Thân phận của hoằng nghị




Cùng là mặt trời mọc, hôm nay lại có vẻ đặc biệt tươi đẹp.

Ải An Đồng bị phá, mọi thủ lĩnh đều đã bắt được, Ngôn Vô Trạm không lập tức xử lý bọn họ, đợi đến cuối cùng, những người này sẽ dưới luật pháp Nam Triều, nhận lấy trừng phạt thích đáng.

Hắn hiện giờ không giết bất cứ ai, hắn muốn người khắp thiên hạ nhìn thấy kết cục của kẻ phản nghịch.

Ngôn Vô Trạm cũng không gặp Vạn Chi Kha, không phải thắng làm vua, thua làm giặc, mà là Vạn Chi Kha vốn không có tư cách gặp hắn.Ngôn Vô Trạm thừa nhận tên này là nhân tài hiếm có, nhưng lấy tài nghệ của gã còn chưa đủ để cãi trời.

Gã là tướng soái tài năng, cũng chỉ giới hạn ở đó, chỉ có thể phụ tá, khó thành báu vật.

. . . . . .

Ải An Đồng – Sảnh Nghị Sự.

Người kia nhìn số lượng tài liệu không nhiều, lúc Ải An Đồng sắp bị phá, thuộc hạ của Vạn Chi Kha đã hủy hết những thứ hữu dụng, bao gồm cả mật hàm của Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm lấy được đều là một số việc khẩn không liên quan gì đó. Đơn giản lật ra, liền buông xuống những thứ không có tác dụng này, Ngôn Vô Trạm chậm rãi nâng chén trà lên, tỉ mỉ thưởng thức. Trà này là Lạc Cẩn pha, nhưng người pha trà đã không biết chạy đi đâu rồi, bọn họ rất bận, mỗi người đều có việc cần hoàn thành, ánh mắt chiếu tới đều là bóng dáng vội vàng.

Chỉ có một mình hắn nhàn rỗi.

Phần bận rộn này, không biết có phải tượng trưng cho tươi tốt hay không, một không khí mới.

Khởi đầu mới, cũng là cuộc sống mới.

Người kia đang nhìn ngoài cửa sổ cảm khái, Hoằng Nghị liền đi vào, theo sau y là một người Ngôn Vô Trạm chưa từng thấy qua.

Người kia thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ khôn khéo già giặn, Ngôn Vô Trạm vẫn cho rằng bản thân rất trẻ, nhưng sau khi thấy gã, hắn mới phát hiện núi cao còn có núi cao hơn.

Đến tuổi này, người vẫn có thể khiến người khác có cảm giác khí thế hiên ngang, tài nghệ bất phàm thật sự quá ít. Thoạt nhìn, càng có chút kinh diễm.

Có điều đây cũng không phải điểm quan trọng, quan trọng là giữa hai chân mày người này lại cùng Hoằng Nghị có một chút tương tự.

Dáng vẻ gã và Hoằng Nghị không giống nhau lắm, người này hơi gầy một chút, vai cũng không vuông vức, mà vai có một chút trượt, đây tuyệt đối không phải bẩm sinh, mà là lớn lên mói tạo ra. . . . . .

Sắc mặt gã cũng hơi trắng một chút, có chút giống Lạc Cẩn trước đây, có điều gã không tái nhợt đến vậy mà thôi.

Ngôn Vô Trạm có thể tưởng tượng người này khi còn trẻ tuấn lãng cỡ nào, dù hiện giờ, cũng không khó coi, vẫn rất có mị lực.

Người kia sau khi tỉ mỉ đánh giá đối phương, hắn lần nữa kinh ngạc phát hiện, bọn họ không chỉ gương mặt giống nhau, ngay cả cảm giác cũng giống nhau cực kỳ. . . . . .

Nhanh chóng chớp mắt mấy cái, Ngôn Vô Trạm từ trong trí nhớ của hắn đào móc ra dáng vẻ Hoằng lão gia, người này tuyệt đối không phải cha của Hoằng Nghị. . . . . .

Sau đó hắn rất xấu xa nghĩ, lẽ nào Hoằng Nghị không phải con Hoằng lão gia?

Thoạt nhìn như vậy, dáng vẻ Hoằng Nghị và Hoằng lão gia cũng thật sự không giống nhau lắm.

Vẻ mặt người kia vẫn rất nghiêm túc, nhưng thông qua ánh mắt hắn lóe lên, Hoằng Nghị liền đoán ra tên kia đang nghĩ gì, do có nhiều người, y cái gì cũng không làm được, nếu không y nhất định phải hung hăng đập người kia một trận, để hắn đừng lại suy nghĩ lung tung. . . . . ."Ngoại công." Người này là ông ngoại của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm nghĩ sâu quá rồi.

Giọng nói lạnh như băng này của Hoằng Nghị trực tiếp cắt ngang suy nghĩ bay xa của người kia, các loại hoa mỹ xuất hiện trước mắt trong nháy mắt biến mất, trở về thực tế người kia đưa mắt một lần nữa chuyển sang người nọ, kết quả này vẫn thật sự khiến hắn bất ngờ rồi. . . . . .

Ông ngoại của Hoằng Nghị. . . . . . Thật trẻ.

Nếu không phải ông ấy mười tuổi sinh mẹ Hoằng Nghị, mẹ Hoằng Nghị lại mười tuổi sinh ra Hoằng Nghị, vậy tính toán của Ngôn Vô Trạm sai rồi, sau đó hắn trợn mắt há mồm, người trước mặt này lại đã hơn năm mươi tuổi. . . . . .

Sao người nhà Hoằng Nghị đều không thấy già đi vậy?

Không biết Hoằng Nghị sau này già có thể cũng có dáng vẻ như vậy hay không. . . . . .

Tâm tình người kia lần nữa bay xa, chờ lúc hắn được Hoằng Nghị nhắc nhở lần nữa tỉnh lại, ông ngoại Hoằng Nghị đã hành lễ rồi. . . . . .

Người kia đã là lần thứ hai đối với diện mạo của ông ngoại mình thất thần, điều này khiến Hoằng Nghị khá bất mãn. . . . . .

Y không cho phép Ngôn Vô Trạm quá chú ý tới người đàn ông khác, dù người đó là ông ngoại y. 

Nhắc nhở âm trầm này của Hoằng Nghị quả nhiên khiến Ngôn Vô Trạm thu lại không ít, tâm tư cũng không tiếp tục bay loạn nữa.

Trước khi bắt đầu chiến đấu, bọn họ đã bàn bạc làm sao công phá Ải An Đồng, Ngôn Vô Trạm biết nơi này dễ thủ khó công, vì vậy quyết định ban đầu chính là đào địa đạo, tập kích từ bên dưới, đây là cách duy nhất có thể làm được.

Kế sách vạch ra, nhưng có thể thực hiện hay không liền khó khăn tầng tầng, quanh Ải An Đồng không có quá nhiều chướng ngại vật, đứng trên tường thành đều nhìn rõ bốn phía không sót thứ gì, muốn ở ngay trước mắt đối phương đào đường ngầm cũng không phải là chuyện dễ.

Khoảng cách quá xa tốn thời gian quá lâu, khoảng cách quá gần rất dễ bị phát hiện. Muốn yên lặng không tiếng động hoàn thành việc này, độ khó quá lớn, Ngôn Vô Trạm vốn định nhân lúc công thành làm rối tầm mắt đối phương, ở trong bóng tối đào địa đạo, Vạn Chi Kha có thể đã đoán được suy nghĩ của hắn, vì vậy gã dùng trận pháp bảo vệ Ải An Đồng, không cho binh mã Ngôn Vô Trạm tới gần, sau đó lợi dụng vỡ đê đánh hạ Đại Dương.

Thật ra ngay khi trận pháp nhiễu loạn tâm trí ngựa kia thả ra, Ngôn Vô Trạm đã nhận ra không ổn, vì vậy hắn mới nóng lòng muốn phá đi.

Thời gian không nhiều, dù Vạn Chi Kha tính tới, Ngôn Vô Trạm cũng không định thay đổi ý định, không cách nào hành động bí mật, cũng chỉ có thể cứng rắn đánh tới, hắn chỉ cần sắp xếp ổn thỏa, hoàn toàn cuốn lấy Vạn Chi Kha, khiến gã không có sức lực ngăn cản chuyện này, cách này liền có thể thành công.

Nhưng Vạn Chi Kha vốn không cho hắn cơ hội này.

Mắt thấy từng ngày trôi qua, đừng nói đào địa đạo, ngay cả tới gần cũng không làm được, còn kéo dài, kế hoạch này e là phải nghĩ lại, bọn họ ngay cả thời gian đào đường ngầm cũng không có, ngay lúc hắn hết đường xoay xở, Hoằng Nghị lén lút tìm hắn.Y nói với hắn có thể giúp hắn giải quyết vấn đề đường ngầm.

Không cần tốn thời gian quá lâu, chỉ cần thời gian một trận chiến là đủ, Ngôn Vô Trạm không biết Hoằng Nghị có cách gì, nhưng Hoằng Nghị đã thật sự làm được.

Trận pháp bị phá, sau khi thành công đánh vào Ải An Đồng, Hoằng Nghị lại trong thời gian ngắn đào được đường có thể thông vào Ải An Đồng, không chỉ như vậy, vị trí đường ngầm còn khá chính xác, tới gần cửa thành, lại có chỗ ẩn núp.

Bọn họ thuận lợi đến khiến Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy thần kỳ.

Người thúc đẩy chuyện này, khiến hắn càng thêm bất ngờ lại là ông ngoại của Hoằng Nghị.

Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên tò mò với thân phận của Hoằng Nghị, ngoại trừ Hoằng thiếu gia gánh vác một phương Hoằng Gia, sau lưng Hoằng Nghị còn ẩn giấu cái gì. . . . . .

Nếu không, y làm sao có thể cùng Lạc Cẩn đối chọi gay gắt nhiều năm như vậy vẫn có thể bình yên vô sự, y lại là làm sao tra được việc ngay cả Bắc Thần cũng không biết. . . . . . thân phận thật sự của Lạc Cẩn.

Nhìn thấu nghi hoặc của người kia, Hoằng Nghị cũng không thừa nước đục thả câu, y trực tiếp nói ra đáp án, có điều giọng nói Hoằng Nghị rất nhỏ, y chỉ để một mình Ngôn Vô Trạm nghe được sự thật, Hoằng Nghị chỉ nói bốn chữ. . . . . .

"Mạc Kim Hiệu Úy."

Lời tuy nhẹ, nội dung cũng không quá nặng nề, điều này lại khiến người kia trong nháy mắt trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn ông ngoại Hoằng Nghị cũng mang tới kinh hãi. . . . . .

Ông ngoại Hoằng Nghị lại đi làm nghề này. . . . . .

Cái gọi Mạc Kim Hiệu Úy này, thật ra chính trộm mộ.

Bọn họ quanh năm dời núi lấp đồi, sở trường chính là việc này, nói về tay nghề này chẳng trách bọn họ có thể trong thời gian ngắn như vậy đào ra địa đạo, lại còn chính xác như vậy.

So với đào hang động, chỉ là đường ngầm thật sự không có chút kỹ thuật gì. Chuyện này với bọn họ mà nói, dễ như trở bàn tay.

Trộm mộ hoạt động vào buổi tối, lại chuyên làm việc lén lút, bọn họ hiếm thấy ánh mặt trời, vì vậy ông ngoại Hoằng Nghị mới trắng nhợt như vậy, quanh năm suốt tháng qua lại ở trong hang động, ngoại hình liền biến thành bộ dạng này.

So với vẻ lạnh lùng của Hoằng Nghị, cái lạnh của ông ngoại y, lại mang theo mấy phần âm u.

Có điều nhìn dáng vẻ này của ông ngoại Hoằng Nghị, nhất định không phải trộm vặt không ra gì, e là nhà to nghiệp lớn, quy mô cũng không kém Liệt Long Trại của Bắc Thần với Nhược Phù Cung của Lạc Cẩn rồi. 

Thế nhưng, hắn lại không biết.

Thậm chí một chút tài liệu liên quan tới bọn họ đều không có. Nghĩ tới đây, Ngôn Vô Trạm cũng biết vì sao Hoằng Nghị biết được thân phận của Lạc Cẩn, mộ huyệt chôn sâu trong lòng đất kia, bọn họ còn có thể dễ dàng đào ra, muốn điều tra một Lạc Cẩn lại có chút dễ dàng, mạng lưới tình báo của ông ngoại Hoằng Nghị ở Nam Triều hiện giờ hoặc là bốn phía đại lục, e rằng cũng là số một số hai. . . . . .

Trong lúc Ngôn Vô Trạm kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới lời Phó Đông Lưu lúc trước, y nói hắn thông đồng cùng giặc cướp làm bậy. . . . . .

Bây giờ nghĩ lại, dường như thật sự là như vậy, hắn là hoàng thượng, nhưng người bên cạnh hắn lại thật sự không có một danh môn chính phái.

Sơn tặc, thích khách, hiện giờ lại thêm trộm mộ thế gia. . . . . .

Đầy đủ hết.

Mỗi một cái đều xem như là đối tượng triều đình cần toàn lực càn quét, trộm mộ này càng là sắc lệnh Nam Triều nghiêm cấm, bắt một chém một.

Chính vì biết rõ, vì vậy Hoằng Nghị mới nói nhỏ như vậy, từ đầu đến cuối không lộ ra chút hơi gió liên quan với ông ngoại y, dù hiện giờ lập được công lớn, Hoằng Nghị cũng không có một chút khoe khoang.

Việc này nói không chừng.

Khẽ liếc mắt đám người bận rộn xung quanh một cái, Hoằng Nghị ra hiệu tai vách mạch rừng, thân phận ông ngoại y quá mức nhạy cảm, y muốn người kia tìm một chổ vắng vẽ rồi nói tiếp.

Vì giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn, ông ngoại Hoằng Nghị đồn ý tự bại lộ thân phận, Ngôn Vô Trạm hiểu được Hoằng Nghị nên để bọn họ cùng hắn đi vào hậu đường.

Ngôn Vô Trạm cũng không quay đầu lại, đi ở phía trước, lúc bọn họ đã rời xa đám người vội vàng, sau khi đi vào hậu đường yên tĩnh, người kia vốn muốn ngồi xuống đột nhiên bị người kéo một cái, chớp mắt tiếp theo, hắn liền rơi vào lồng ngực ấm áp. . . . . .

...................