Ngự Hoàng

Chương 182: Không phải kết thúc




Suy nghĩ của Vạn Chi Kha, Lạc Cẩn hoàn toàn có thể đoán ra, trận đấu trí này chuyển thành bọn họ đấu võ tranh cao thấp, có điều Vạn Chi Kha so với Lạc Cẩn thì thích hợp chiến đấu như vậy hơn, gã kinh nghiệm phong phú hơn một chút. Lạc Cẩn không thắng được gã.

Mạng của y, Vạn Chi Kha chuẩn bị không khách sao nhận lấy rồi, tuy rằng tiếc cho y, nhưng Lạc Cẩn không giữ lại được. Gã không khống chế được y, Vạn Chi Kha sẽ không ngốc đến mức để lại cho mình một mầm họa.

Ngay lúc Vạn Chi Kha cho rằng gã đã chắc thắng, Hoằng Nghị đã đến rồi.

Hoằng Nghị vẫn mặt không cảm xúc, y nắm lấy Trảm Yêu từ trên lưng ngựa nhảy xuống, Lạc Cẩn thản nhiên liếc y một cái, ngược lại cười khẽ, "Đến rồi?"

"Ừm." Hoằng Nghị gật đầu.

"Được lắm, tốc chiến tốc thắng đi."

Lạc Cẩn một vẻ thả lỏng nói, trả lời y vẫn là một tiếng không nặng không nhẹ của Hoằng Nghị.

"Ừm."

Y đã nói, loại chiến đấu thô tục này không thích hợp với y, đánh nhau kiểu này, phải để Hoằng Nghị bọn họ làm, Lạc Cẩn lui về sau, y đem chiến trường tặng lại cho Hoằng Nghị.

Lạc Cẩn am hiểu là khống chế, có thể chỉ dựa vào vũ lực y không phải đối thủ của Vạn Chi Kha, nhưng kẻ khôn ngoan thật sự, không phải ỷ mạnh háo thắng, mà phải biết tận dụng mọi thứ, có can đảm thừa nhận điểm yếu của mình và sử dụng sở trường của người khác bù đắp.

Hoằng Nghị phụ trách đấu võ cho y, mà Lạc Cẩn lại vào lúc Vạn Chi Kha ra ám chiêu ung dung loại bỏ, y và Hoằng Nghị là kẻ thù cũ, nhưng bọn họ phối hợp lại không chút kẽ hở. . . . . . cũng không chê vào đâu được.

Ải An Đồng dễ thủ khó công, ở đây chỉ có một cửa thành, muốn phá thành, chỉ có thể từ trước mặt đánh vào.

Trên tường thành đủ loại cơ quan vũ khí, muốn phá thành tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, dù đội ngũ quân lính của Vạn Chi Kha tan rã, nhưng dưới sự hỗ trợ của các công cụ phòng ngự, binh lính của gã vẫn có thể lấy một địch trăm, liều chết giữ thành. Đây chính là chỗ vi diệu của Ải An Đồng.

Nếu lại có thêm tướng lĩnh lợi hại, chỗ này chính là khối đá cứng không cách nào rung chuyển.

Thang mây, lưỡi móc thương thấy trong công thành thông thường không những không thể sử dụng, ngược lại sẽ trở thành tai hại, bỏ mạng oan uổng.

Tình hình Ải An Đồng, Ngôn Vô Trạm so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn, hắn thậm chí biết được vị trí từng cơ quan, hắn biết nơi này cưỡng đoạt không được, dù đưa tất cả binh lực của hắn đều dốc ra cũng chưa chắc có thể thành công, nếu thắng cũng nhất định sẽ tổn thương rất lớn.Loại chuyển hao binh tổn tướng này, Ngôn Vô Trạm không biết làm, hắn sớm đã có sắp xếp, chỉ là kế hoạch của hắn vì Vạn Chi Kha mà gác lại đã lâu.

----------------------------

Phía nam Ải An Đồng.

Địa hình nơi này bằng phẳng, đứng trên thành lầu, bên dưới có gió thổi cỏ lay gì đó đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, dù là một con con chuột chạy ngang cũng có thể thu trọn vào đáy mắt, muốn từ bên kia công thành, không chờ tới gần đã bị bắn thành con nhím, nhưng binh lính thủ thành tuyệt đối sẽ không ngờ đến, nhân lúc ánh trăng mờ mịt, ở cuối tầm mắt bọn họ, đang có một nhóm người bận bịu. . .

Trận chiến phía trước Ải An Đồng phá vỡ yên tĩnh của màn đêm, ngay cả không trung cũng luẩn quẩn tiếng vang kịch liệt này, âm thanh này thuận lợi nhiễu loạn thính giác của binh lính, không ai nhận ra dưới mặt đất bằng phẳng này phát ra tiếng vang khe khẽ. . . . . . Nếu muốn hình dung, đó chính là tiếng chuột đào hang.

Nhưng này con chuột nhất định không nhỏ, tốc độ cũng vô cùng nhanh.

Tiếng xào xạt rất nhanh đi tới dưới tường thành, tiếp cận chỗ cửa thành, nền đất Ải An Đồng xây rất sâu, nếu đào xuống, e là mấy ngày mấy đêm cũng không nhìn thấy phần cuối, có điều việc này cũng không ảnh hưởng đến động tác của đối phương, đào không được, vậy xuyên qua đi.

"Ngươi nghe thấy tiếng động kỳ quái gì không?"

Nghe thấy đồng đội hỏi dò, tên lính trẻ tuổi kia vẻ mặt nghi hoặc, gã đầu tiên là hướng về bên dưới thành nhìn một chút, sau đó cùng đối phương hai mắt nhìn nhau, mọi thứ bên dưới đều bình thường, nhưng tiếng động giống như gõ đục này là từ đâu tới. . . . . .

Đây không phải ảo giác, bọn họ đều nghe thấy. Hơn nữa đã duy trì một quãng thời gian rất lâu.

Tiểu đội trưởng nhận ra không đúng, liền phái người đi thăm dò, bất quá gã vẫn chậm một bước rồi. . . . . .

Ở một chỗ nào đó hơi lệch với tường thành, chẳng biết từ lúc nào có thêm một đám người.

Bọn họ đều mặc đồ đen, giống như ma quỷ đứng ở đó. . . . . .

Cũng không ai biết ngững người này là từ đâu tới, chờ lúc bọn họ phản ứng được, hai bên đã đánh nhau, mục đích những người đó hết sức rõ ràng, bọn họ hướng thẳng đến cửa thành, binh lính kinh hãi, cuống cuồng ngăn cản, trong lúc nhất thời trong ngoài Ải An Đồng đều là một mảnh hỗn loạn.

Vạn Chi Kha nhận ra bất thường ở phía sau, gã vừa định lui lại đã bị Hoằng Nghị chặn đường.

"Đừng đi vội, hôm nay, chúng ta phải phân ra thắng bại." Lạc Cẩn đứng ở một bên khác, y hướng về phía người bị y và Hoằng Nghị kẹp ở giữa mỉm cười, câu trước đó y hỏi Hoằng Nghị 'đến rồi?' kia, không phải hỏi bản thân Hoằng Nghị, mà là đám người làm loạn sau lưng Vạn Chi Kha.

Người bọn họ đang đợi đến rồi.

Chấm dứt ở đây, bọn họ thắng rồi.

Ải An Đồng đã không có Vạn Chi Kha, thoạt nhìn yếu ớt như vậy, bọn họ phải đối mặt chỉ còn một bức tường thành, một cái cửa thành mà thôi, nhóm người áo đen càng đánh càng hăng, cửa thành đang ở trước mặt, những binh sĩ này thấy tình huống không ổn, liều mạng ngăn cản, nhưng thời điểm này, rắn chui lên như thuỷ triều. . . . . .Chỉ trong nháy mắt, rắn đã chiếm cứ mọi thứ. Mặt đất, mái ngói, thậm chí là trên nóc nhà. Phóng mắt nhìn tới, ngoại trừ rắn cái gì bọn họ cũng không thấy được. Cảnh tượng rậm rạp chằng chịt này khiến người ta tê cả da đầu, dạ dày sôi trào. . . . . .

Thanh Nhiên ngồi trên thành lầu Ải An Đồng, hắn ngửa đầu, liếc mắt nhìn Thất mặt không biểu tình đứng ở phía sau hắn, sau đó lại chuyển ánh mắt sang quân lính tan rã, hắn dựa vào đầu gối Thất, biểu tình trên mặt có chút hơi tẻ nhạt.

Rắn trong phạm vi mấy trăm dặm đều ở đây, đủ để dày vò bọn họ một hồi.

Có điều Thanh Nhiên vẫn hy vọng mau chóng kết thúc một chút, hơn nửa đêm như vậy, không ôm Thất ngủ mà chạy đến đây hóng gió lạnh là chuyện buồn bực cỡ nào. . . . . .

Đối mặt với lưỡi dao sắc, các binh sĩ có thể thấy chết không sợ, nhưng những con rắn này lại khiến bọn họ khó thở, lạnh cả sống lưng, rất nhiều người phòng tuyến trong lòng tan tác, bỏ lại vũ khí chạy trối chết, bọn họ không sợ chết, lại không thể không e ngại những thứ này, những sợ hãi này là bản năng của con người. Đây là phép tắc tự nhiên.

Dưới thế tiến công của rắn và nhóm người áo đen, bên trong Ải An Đồng loạn thành một đoàn, tường đồng vách sắt trước đây, bây giờ đều tràn ngập nguy cơ, nhóm người áo đen giết tới trước cửa thành, các binh sĩ đang làm ra nỗ lực cuối cùng, chỉ tiếc không thể cứu vãn, dù dốc hết toàn lực, những binh sĩ này vẫn ---- ngã xuống. . . . . .

Trong mắt mất đi ánh sáng, không cam lòng trừng mắt về phía cửa thành, cửa thành dưới vô số ánh mắt như vậy, vẫn kéo ra khe hở. . . . . .

Dưới sức mạnh của búa công thành, cửa thành phát ra tiếng nổ vang, thành công bị phá.

"Ngươi thua rồi." Hoằng Nghị thu lại Trảm Yêu, y hờ hững nhìn Vạn Chi Kha mất đi tự tin, chỉ còn lại chật vật.

Người nọ gương mặt không thể tin, tròng mắt kinh ngạc đến hoảng sợ nhanh chóng xẹt qua binh lính bốn phía, cuối cùng dừng lại ở cửa thành đã mở ra sau lưng, gã không tin gã lại nhanh như vậy liền thua, gã còn rất nhiều kế sách chưa sử dụng, gã còn rất nhiều cách có thể hái đầu Ngôn Vô Trạm xuống. . . . . .

Thế nhưng, thua rồi.

Mây mù tan đi, ánh trăng lạnh lẽo giống như vén màn, từ từ kéo dài, Vạn Chi Kha híp mắt, gã nhìn thấy xa xa có cờ xí lay động, chữ 'Ngôn' thật lớn bên trên đau nhói mắt gã. . . . . .

Ngôn Vô Trạm thân mặc chiến giáp, dưới hộ tống của Hoài Viễn và Mộ Bạch, ung dung từ tốn hướng về Ải An Đồng đi tới, phía sau hắn là vô số binh lính hàng chỉnh tề, trên mặt hắn, là nụ cười ngạo nghễ mà uy nghiêm. . . . . .

Cục diện bế tắc duy trì gần một tháng trong mấy ngày này bị phá vỡ, ba ngày hai đêm, trận chiến này cuối cùng nghênh đón kết thúc, Lạc Cẩn xoay người lên ngựa, y cười nhạt đi tới trước mặt người kia, hai người nhìn nhau, xoay lại, y cùng Ngôn Vô Trạm nhìn về Ải An Đồng mở rộng cửa lớn. . .

Hoằng Nghị áp sát Vạn Chi Kha, khống chế hàm dưới của gã, đồng thời trói buộc tay chân gã, ngay cả cơ hội tự sát cũng không để lại cho Vạn Chi Kha, tên này chính là của Ngôn Vô Trạm, là lễ vật y tặng cho hắn.Trong mắt người kia ánh lên vẻ khen ngợi, cũng có cảm ơn, Hoằng Nghị nhìn thấy, y lại vẫn không có biểu hiện gì, mà chỉ leo lên ngựa cạnh người kia, cứ như vậy, đại quân của Ngôn Vô Trạm rầm rộ tiến vào Ải An Đồng.

Bầu trời sắp tảng sáng.

. . . . . .

Phó Đông Lưu đột nhiên đứng lên, không biết là do tin dữ này gây ra, hay là đứng lên quá nhanh, hắn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngã lại xuống ghế.

Ải An Đồng lại bị phá rồi.

Hắn cho rằng đó sẽ là nơi Ngôn Vô Trạm kết thúc, thế nhưng. . . . . .

Mọi việc hắn hao hết tâm sức sắp xếp lại kết thúc như vậy.

Phó Đông Lưu đứng lên, lại nặng nề ngồi xuống, hai mắt hắn nhìn đăm đăm về phía trước, thật lâu không cử động, mãi đến tận khi Vân Dương nghe tin chạy tới xuất hiện. . . . . .

"Không sao cả." Vân Dương rót cho Phó Đông Lưu chén trà nóng, việc này đối với Phó Đông Lưu đả kích lớn cỡ nào có thể tưởng tượng được, y vuốt ngực giúp Phó Đông Lưu, mãi đến tận lúc cơn giận này của hắn lắng xuống.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này của Vân Dương, vẻ mặt cứng nhắc của Phó Đông Lưu cuối cùng có chút hòa hoãn, hắn liền nắm lấy hông Vân Dương, không có run rẩy, không hề khóc lóc, Phó Đông Lưu cứ như vậy không động đậy ôm lấy. . . . . .

"Vạn Chi Kha thua rồi." Hồi lâu sau, Phó Đông Lưu nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh như vậy.

"Ta biết rồi." Vân Dương gật đầu, "Chỉ là một Vạn Chi Kha, không tính cái gì."

Đầu dán vào bụng y chậm rãi giật giật, Phó Đông Lưu hiểu rõ ý Vân Dương, hắn chỉ là không chấp nhận được mà thôi.

Hắn cho rằng hắn sẽ dễ dàng chiến thắng.

Có điều sai lầm lần này, không có nghĩa là hắn thật sự thua.

Bên thắng là hắn. Đây là kết cục đã được viết sẵn từ lâu.

Dù Ngôn Vô Trạm thật sự lợi hại, người giúp hắn dũng mãnh ra sao, đều không thể thay đổi.

"Ta coi thường tên đàn ông kia." Phó Đông Lưu nói nhỏ, "Có điều, hắn cũng hung hăng không được bao lâu."

Ánh mắt Vân Dương từ búi tóc Phó Đông Lưu dời đi, y không nói tiếng nào.

.............