Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 22




Sau khai giảng năm thứ tư, xin việc là chuyện được sinh viên bàn tán nhiều nhất. Tuy còn một năm nữa mới tốt nghiệp nhưng có phòng bị vẫn hơn, cơ hồ mọi người đều bắt đầu suy tính sang năm sẽ làm gì.

Cũng có người tính khác, ví dụ như Thường Khả Hân bắt cá hai tay, không những chạy quanh nộp hồ sơ xin việc mà còn lên các diễn đàn hôn nhân trên mạng đăng tin tìm bạn trăm năm. Hình cá nhân là ảnh nghệ thuật đẹp vô cùng, yêu cầu tìm hôn phu tương lai chín chắn, thành đạt. “Chín chắn, thành đạt” là hai từ tương đối hàm súc, nhưng người tinh mắt có thể nhận ra ngay cô đang muốn kiếm một chàng rể “rùa vàng[1]”.

[1] “Rùa vàng” âm Hán Việt là “kim quy” đồng âm với từ “kim quy” tức là tiền và vàng đang quay về, vì thế rùa vàng thường được coi là biểu tượng vượng tài.

Những nữ sinh tìm bạn trăm năm trước khi tốt nghiệp như Thường Khả Hân không hiếm. Ở trường có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp không có hứng thú tìm việc làm, họ chăm chỉ chạy tới trung tâm môi giới hôn nhân hơn chợ việc làm. Các trường đại học liên tục chiêu sinh, sinh viên ra trường ngày càng mất giá, muốn tìm việc cũng không còn đơn giản như trước kia. Dưới áp lực nặng nề của việc tìm kiếm việc làm, hôn nhân trở thành “đường vòng cứu quốc[2]” của nhiều nữ sinh, những người đàn ông “thành đạt” có điều kiện kinh tế vững vàng và thu nhập cao là ưu tiên hàng đầu của các cô gái kén chồng. Lấy người có tiền chỉ cần ở nhà làm tròn phận vợ, không cần phải vất vả bôn ba làm lụng mưu sinh.

[2] Một trong những lý thuyết xuất hiện trong thời kỳ kháng Nhật ở Trung Quốc, theo đó không trực tiếp kháng cự quân địch mà dùng các biện pháp kinh tế, tài lực gây cho địch những tổn thất lớn lao, từ đó giải phóng đất nước. Ở đây ý nói đi đường vòng hoặc dùng các cách khác để đạt được mục đích.

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy làm vậy thật thực dụng. Kết hôn là chuyện cả đời người, nếu chỉ vì áp lực xin việc mà nhắm mắt lấy một người đàn ông “thành đạt” thì thật sự có thể hạnh phúc sao? Đặt yếu tố kinh tế lên hàng đầu, tình cảm sẵn sàng bị gạt sang một bên? Tình yêu có thể đặt ngang với vật chất, tiền bạc ư?

Thường Khả Hân không đồng tình. “Tình cảm có thể từ từ bồi đắp. Hai kẻ nghèo sống với nhau lấy cái gì mà nói chuyện yêu đương? Cậu chưa nghe người ta nói “phu thê nghèo, trăm nỗi ngẩn ngơ[3]” hay sao?”

[3] Nguyên văn: “Bần cùng phu thê bách sự đa” trích trong Khiển bi hoài kỳ nhị của Nguyên Chấn đời Đường, ý nói vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn thương.

Tần Chiêu Chiêu đã nghe qua chuyện “phu thê nghèo, trăm nỗi ngẩn ngơ”, nhưng ở tuổi của cô chưa nghĩ được sâu xa thế, cô vẫn tin tưởng chuyện “có tình nước lã cũng no”. Nếu đem một người đàn ông thành đạt và Kiều Mục ra đứng trước mặt cô, cô sẽ không do dự chọn Kiều Mục. Cô không màng chuyện có nhà, có xe, có tài khoản ngân hàng, chỉ cần tình cảm mặn nồng, cuộc sống nghèo khó một chút có đáng gì? Vui vẻ, thoải mái hay không là do tâm tình, đâu phải do tiền tài.

Tạ Á cũng ủng hộ Tần Chiêu Chiêu. “Phải đấy, chỉ cần hai người tình cảm mặn nồng, ngày ngày vui vẻ là được rồi, nhiều tiền có để làm gì đâu!”

Tần Chiêu Chiêu hiểu ý, cười cười. “Xem ra cậu và Âu Dương tiến triển tốt nhỉ!”

Đi làm hè, Tạ Á quen một thanh niên Nam Kinh tên Âu Dương Hạo. Âu Dương Hạo mới học xong nghiên cứu sinh ở Thượng Hải, hiện đang làm việc ở tập đoàn này. Anh ta đối với cô rất tốt, quen không lâu liền dùng hết dũng khí xin hẹn hò với cô. Nghe giọng anh ta trong điện thoại có chút sốt sắng, hồi hộp: “Tạ Á này… Anh có hai vé xem phim… Nếu… nếu tối em rảnh… mình cùng đi xem phim được không?”

Âu Dương Hạo chắc chắn không phải loại mọt sách không biết cách theo đuổi con gái, có điều sự ngại ngùng và sốt sắng của anh ta rất đúng với sở thích của Tạ Á. Làm việc hai tháng ở câu lạc bộ, cô đã gặp nhiều lão làng trên mặt trận phong nguyệt, già néo chỉ khiến đứt dây, bởi vậy cô cực kỳ phản cảm với những loại có thể tùy tiện theo đuổi bất kỳ cô gái nào. Cô chỉ gặp những người chín chắn, lần này cô thẳng thắn nhận lời mời của anh ta.

Lần hẹn hò đầu tiên rất suôn sẻ, hai người vô cùng thân thiết, nhiều sở thích tương đồng, chỉ hận gặp nhau quá muộn màng. Tình chàng ý thiếp như vậy, hai người nhanh chóng ngọt ngào ân ái.

Ở công ty, chuyện tình cảm giữa Tạ Á và Âu Dương Hạo được giữ kín. Cô không muốn mọi người biết chuyện mình và Âu Dương Hạo yêu nhau, tránh lời ong tiếng ve đến tai vị Tổng giám đốc Chương đã giới thiệu cô vào đây. Tổng giám đốc Chương vẫn luôn có tình ý với cô, cô sợ để lộ chuyện sẽ phiền phức to. Cô nói với Âu Dương Hạo tình cảm chốn công sở vốn không hay ho, cô không muốn để người ta bàn tán.

Từ ngày chính thức hẹn hò với Âu Dương Hạo, Tạ Á quyết định không qua lại với mấy vị “khách quen” trước kia nữa. Trước kia duy trì quan hệ với họ vì lo tương lai có chỗ cần nhờ vả, hiện tại đã có bạn trai, cô không còn là một cô gái ưa vật chất nữa. Âu Dương Hạo của cô dẫu không phải đàn ông thành đạt có nhà, có xe ở Thượng Hải nhưng họ còn trẻ, họ yêu nhau, đây là tài sản đáng quý nhất của hai người. Cô nguyện một lòng theo anh, như chim yến nhỏ từng giọt, từng giọt tinh lực xây dựng cái tổ hạnh phúc của mình còn hơn chìa tay nhận những thứ tốt đẹp người khác mang tới.

Kiếm cớ gọn ghẽ, trước hết Tạ Á kết thúc việc thực tập ở công ty, sau đó đổi số di động, từ nay về sau không liên lạc với mấy vị khách quen nữa.

Tần Chiêu Chiêu cực kỳ tán thành hành động của Tạ Á, cũng mừng cho bạn gặp được “chân mệnh thiên tử”. Cô biết, con người sống trên đời không dễ gì gặp được người mình thích và cũng thích mình. Bản thân cô là một ví dụ, người thích cô – cô không thích, người cô thích lại không thích cô.

Vì sao nhất mực chỉ thích mình anh?

Vì sao nhất mực không thể thích người đó?

Hai chữ “nhất mực” vốn không có lý lẽ nào, cũng không tuân theo quy luật nào, hoàn toàn vô căn cứ.

Trước khi hết hè, Kiều Mục thanh toán đầy đủ tiền lương cho Tần Chiêu Chiêu. Ban đầu cô còn mỉm cười, nói: “Không cần nhiều thế này đâu, mình đã nói giảm giá cho bạn học cũ mà.”

Nhưng cậu rất nghiêm túc. “Không được, không thể thiếu một xu.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc kia, Tần Chiêu Chiêu không biết nên nói gì, xấu hổ nhận tiền, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Phải rồi, lẽ ra Lăng Minh Mẫn phải về rồi chứ?”

“Cô ấy về từ mấy hôm trước rồi.”

“Đã về sao không thấy cô ấy đâu?” Tần Chiêu Chiêu thấy lạ, cô biết hai người họ đã sống chung từ lâu, không lý gì Lăng Minh Mẫn đã về mà không ở đây.

“Bọn mình chia tay rồi.”

Một lời nhẹ nhàng như búa tạ ngàn cân giáng xuống bên tai Tần Chiêu Chiêu. Cô giật mình, cả người ngây ngẩn như hóa đá.

Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn chia tay… Sao họ lại chia tay? Tình cảm hai người tốt lắm mà! Tần Chiêu Chiêu không biết nguyên nhân, Kiều Mục không nói, chỉ bâng quơ ngắn gọn: “Cô ấy có mộng tưởng của cô ấy, mình có lựa chọn của mình.”

Cô chỉ lờ mờ đoán có lẽ bà ngoại là một phần nguyên nhân. Lẽ ra hết hè Kiều Mục sẽ đưa bà ngoại về nhà cậu Mục Tùng, tuy nhiên tới giờ vẫn chưa thấy đưa bà về, cô đoán nhất định đã xảy ra chuyện. Kiều Mục nhất định không nói gì, cô nhẹ nhàng bày tỏ nếu cần cô có thể tiếp tục giúp cậu trông coi bà, dù sao năm thứ tư cũng ít môn học. Nhưng cậu kiên quyết từ chối: “Không cần, mình làm phiền cậu nhiều rồi. Khai giảng xong cậu không cần qua nữa đâu, mình đã thuê được người giúp việc rồi.”

Vốn dĩ “quan hệ thuê mướn” hè này đã giúp cải thiện quan hệ của Tần Chiêu Chiêu và Kiều Mục rất nhiều, vậy mà giờ cậu lại khách sáo đến thế, cô không khỏi cảm thấy buồn bực. Quan hệ giữa người với người, tại sao muốn gần gũi khó đến thế mà muốn thành xa lạ lại đơn giản như vậy?

Phản ứng đầu tiên lúc Tạ Á biết Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn chia tay là: “Đúng là chuyện tốt! Bọn họ chia tay là Chiêu Chiêu có cơ hội rồi!”

Tần Chiêu Chiêu cười khổ. “Cậu lại nghĩ linh tinh cái gì đấy!”

Trong lòng cô hiểu rõ, dẫu không còn Lăng Minh Mẫn, Kiều Mục cũng không bao giờ thích cô. Cô không phải kiểu con gái cậu thích, cậu thích những cô gái có dáng dấp nghệ sĩ, đa số những cô gái được nghệ thuật hun đúc sẽ toát ra một loại khí chất nho nhã, xuất chúng. Cô không phải người may mắn nhận được nụ hôn của nữ thần Muse nên vô duyên với nghệ thuật.

Bản thân cô cũng chưa từng tham vọng có thể trở thành bạn gái của Kiều Mục, chỉ cần được làm bạn tốt là quá đủ với cô rồi. Vốn đã thấy rút ngắn được khoảng cách, Kiều Mục lại đột nhiên dãn ra. Cô không biết nguyên nhân, chỉ đoán có lẽ vì cậu và Lăng Minh Mẫn mới chia tay nên không màng để ý đến người khác. Cô định vài hôm nữa sẽ tới thăm cậu, xem tâm trạng cậu có khá hơn không, xem người giúp việc mới có chăm sóc bà tốt hay không.

Năm thứ tư rất ít tiết học trên lớp, một tuần chỉ có vài buổi, những người như Phương Thanh Dĩnh sẽ ít xuất hiện ở trường. Nghe nói sang năm Phương Thanh Dĩnh sẽ đi du học ở Mỹ, năm cuối đại học dùng để chuẩn bị thủ tục đi du học. Rất nhiều sinh viên cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ cô. Là siêu cường số một thế giới, đối với nhiều người Mỹ vẫn luôn là thiên đường. Tuy nhiên sau sự kiện 11-9, Mỹ đã thắt chặt việc nhập cảnh của người nước ngoài, muốn đi du học ở Mỹ ngày càng khó khăn. Phương Thanh Dĩnh vẫn còn cơ hội đi, người khác sao có thể không ngưỡng mộ đây?

Hôm nay Phương Thanh Dĩnh về ký túc xá một chuyến để thu dọn một số vật dụng cần thiết. Cô bỏ lại rất nhiều đồ, chỉ mang theo một số sách vở cần dùng, những thứ khác đem tặng hết cho mọi người. Đồ đạc, chăn gối bị Chương Hồng Mai và Từ Anh giành giật, các loại mỹ phẩm để lại cho Thường Khả Hân. Tạ Á đi vắng, Tần Chiêu Chiêu không muốn lấy gì của cô, trái lại còn bê giúp cô một ít sách vở xuống lầu. Xuống đến nơi đã thấy xe nhà cô đến gần.

Phương Thanh Dĩnh mỉm cười áy náy. “Tần Chiêu Chiêu, cảm ơn cậu!”

“Không sao, mình cũng xuống lầu, chỉ tiện tay thôi.”

Dưới lầu, Tôn Lương Tài đã chờ sẵn, anh ta đưa Phương Thanh Dĩnh về lấy đồ nhưng chỉ đứng ngoài vì ký túc xá không cho phép người khác giới vào. Lúc thấy Tần Chiêu Chiêu, anh ta ngây người, sau đó gật đầu mỉm cười. “Tần Chiêu Chiêu, lại gặp nhau rồi, đưa anh cầm cho.”

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay đỡ chồng sách trong lòng Tần Chiêu Chiêu, Phương Thanh Dĩnh tinh ý nhận ra chuyện khác thường, cười cười. “Sao trông hai người có vẻ quen thuộc vậy?”

Tần Chiêu Chiêu ngại ngùng. “Có lần gặp giữa đường, anh ấy giúp mình đưa người tới bệnh viện.”

Phương Thanh Dĩnh lập tức trừng mắt. “Anh họ, anh lái xe chở người bệnh lúc nào vậy?”

Tôn Lương Tài lập tức giải thích: “Em yên tâm, hôm đó chở người xong anh mang xe đi rửa ngay rồi. Trong ngoài đều rất sạch sẽ.”

Nghe hai người đối thoại, Tần Chiêu Chiêu biết ngay mình lỡ lời, Phương Thanh Dĩnh ưa sạch sẽ từ nhỏ, nếu có người ốm ngồi vào xe của cô, chỉ sợ cô sẽ coi chiếc xe kia là đại bản doanh của vi khuẩn mất.

Nghe xe đã được rửa, Phương Thanh Dĩnh không nói gì thêm nữa. Tôn Lương Tài thấy Tần Chiêu Chiêu đeo ba lô, đoán cô sắp ra ngoài liền hỏi cô định đi đâu, tiện đường có thể cho cô đi nhờ một đoạn. Phương Thanh Dĩnh cũng mời: “Tần Chiêu Chiêu, cậu đi cùng bọn mình đi. Cậu muốn đi đâu cứ nói với anh họ, nhất định anh ấy sẽ đưa cậu tới đó an toàn.”

Rõ ràng Phương Thanh Dĩnh có ý tạo cơ hội cho Tần Chiêu Chiêu. Hai người cùng nhiệt tình đề nghị, Tần Chiêu Chiêu không nỡ chối từ. Cô ngẫm nghĩ rồi ngồi vào xe, bảo Tôn Lương Tài đưa mình tới chỗ lần trước anh ta đã chở bà đi bệnh viện – nhà Kiều Mục.

Tôn Lương Tài không bất ngờ. Anh ta hoàn toàn có thể khẳng định, cô bé này thầm thích cậu nam sinh anh tuấn kia, cũng biết rõ bản thân mình chẳng còn cơ hội nào nữa.

Xe chưa tới nhà Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu đã thấy cậu đang đứng ở bến xe bus. Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần bò xanh, dáng người cao gầy, mảnh khảnh. Tóc ngắn mới gội chưa khô hết lay động trong nắng tháng Chín óng ả như vàng ròng, thân mình cậu như cũng được nhuộm một sắc vàng rực lấp lánh, chói lòa. Cậu nổi bật như hào quang giữa đường phố đông đúc, liếc mắt có thể nhận ra ngay.

“Tôn Lương Tài, phiền anh dừng xe ở đây.”

Tôn Lương Tài cũng phát hiện ra Kiều Mục đang đứng chờ xe bên đường nên không hề bất ngờ chuyện Tần Chiêu Chiêu đòi xuống xe. Anh ta lái xe sang, tấp vào gần Kiều Mục và dừng lại. Lúc Tần Chiêu Chiêu xuống xe, anh ta cũng hạ kính xuống bắt chuyện với Kiều Mục.

Thấy xe dừng lại cạnh mình, Kiều Mục cũng hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng nhận ra đó là chiếc xe đã từng đón bà mình. Tôn Lương Tài chào hỏi, cậu cũng mỉm cười hàn huyên vài câu. Nụ cười treo trên khóe miệng nhưng vầng trán nhàn nhạt u sầu.

Tần Chiêu Chiêu biết gần đây tâm tình cậu không tốt, rất khó có thể tươi cười. Lần này nhờ Tôn Lương Tài đã từng đón bà hôm xuất viện nên cậu mới miễn cưỡng ép mình bày ra một gương mặt tươi cười để chào khách.

Phương Thanh Dĩnh ngồi cạnh ghế lái, cô tiến sát lại cửa xe, tò mò nhìn Kiều Mục, mỉm cười hỏi: “Tần Chiêu Chiêu, đây là…”

Kiều Mục chỉ tới trường tìm Tần Chiêu Chiêu hai lần – một lần trên lớp, một lần dưới ký túc xá – cả hai lần Phương Thanh Dĩnh đều không có mặt, đây là lần đầu cô gặp cậu. Tần Chiêu Chiêu miễn cưỡng giới thiệu: “Đây là bạn học thời trung học của mình, tên Kiều Mục. Kiều Mục, đây là Phương Thanh Dĩnh, bạn đại học của mình, cô ấy là em họ của Tôn Lương Tài.”

Kiều Mục lịch sự gật đầu với Phương Thanh Dĩnh coi như chào hỏi. Có xe bus đến bến, xe không dừng được lâu, Tôn Lương Tài đành lái xe đi. Đến giờ Tần Chiêu Chiêu mới rảnh rỗi hỏi Kiều Mục: “Cậu định ra ngoài sao?”

“Ừ, đi có chút việc.”

“Hôm nay mình rảnh, định đến thăm bà một chút. Phải rồi, cô giúp việc mới thế nào?”

“Tạm ổn.”

Kiều Mục đáp cộc lốc khiến Tần Chiêu Chiêu không biết nói gì thêm nữa. Không phải không xấu hổ, nhưng cô vẫn kiên trì: “Cậu có việc thì cứ đi đi. À, mình muốn lên nhà thăm bà một chút, có được không?”

Kiều Mục trầm mặc, có vẻ không hề chào đón. Tần Chiêu Chiêu càng xấu hổ gấp bội, lắp bắp: “Bỏ đi… Nếu… không tiện…”

Thấy cảnh lúng túng của cô, Kiều Mục khẽ thở dài. “Tần Chiêu Chiêu, không phải mình không hoan nghênh cậu. Thật sự mình không muốn làm phiền tới cậu nữa, cậu đã giúp mình rất nhiều rồi, có lúc mình cảm thấy không biết báo đáp thế nào.”

“Không cần báo đáp gì hết. Bạn bè với nhau, có thể giúp đỡ là tốt rồi. Cậu cũng không cần khách sáo với mình. Thật ra mình không giúp cậu được bao nhiêu, nếu vì thế mà cậu xa lánh mình, mình… mình…”

Tần Chiêu Chiêu không biết nói tiếp ra sao, hai má đỏ bừng. Kiều Mục không đành lòng. “Được rồi, có cô giúp việc ở nhà đấy, cậu cứ vào gõ cửa là được.”