Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 21




Bà ngoại nằm viện hai ngày, Tần Chiêu Chiêu và Kiều Mục thay phiên nhau trông nom. Cô đoán vì lo lắng cho bà nên mấy ngày nay thái độ của Kiều Mục rất lạ, trầm mặc khác thường nên khuyên cậu: “Kiều Mục, bác sĩ nói bà không sao, chỉ cần ở lại viện theo dõi thôi. Cậu cứ an tâm.”

Cậu chăm chú nhìn cô rồi bất ngờ hỏi: “Tần Chiêu Chiêu, chúng ta biết nhau bao lâu rồi?”

Chuyện này Tần Chiêu Chiêu không cần nghĩ ngợi. “Cũng lâu lắm rồi, mình thấy cậu lần đầu năm năm tuổi. Cậu có ấn tượng gì không?”

Kiều Mục lắc đầu, cậu không mảy may ấn tượng với lần gặp đầu này. Năm tuổi cô đã biết cậu? Từ mười sáu năm trước ư? Ấn tượng đầu tiên của cậu về cô có lẽ là lần tai nạn hồi cấp hai. Lần đó cậu đưa cô tới bệnh viện, nhưng chuyện cũng phai nhạt ngay sau đó, dù sao hai bên cũng không hay qua lại. Cấp ba gặp lại nhau ở trường trung học thực nghiệm, cậu phải nghĩ một lúc mới nhớ ra cô.

Tần Chiêu Chiêu biết Kiều Mục nhất định không thể nhớ. Lần gặp gỡ thuở thơ bé chỉ để lại dấu ấn rõ nét trong ký ức của cô và hoàn toàn trống trơn trong trí nhớ của cậu. Lại nhắc tới chuyện thời cấp hai ngày ngày đạp xe vào thành phố học, cậu vẫn mù mờ. “Khi đó chúng ta thường gặp nhau trên đường sao?”

“Tất nhiên rồi, từ Trường Cơ vào thành phố chỉ có một đường lớn duy nhất. Mình thường xuyên thấy cậu, có điều cậu chẳng bao giờ để ý tới mình.”

Kiều Mục cẩn thận lục lọi hồi ức, không có, quả thật không còn chút ấn tượng nào. Cậu chỉ có ấn tượng sắc nét về Tần Chiêu Chiêu từ khi vào lớp mười, sâu sắc nhất là chuyện cô và Lâm Sâm động dao đánh nhau.

Tần Chiêu Chiêu ngại ngùng. “Lần đó mình giận điên lên! Bình thường không dám cầm dao giết gà mà hôm ấy dám vác dao đâm người.”

“Lần đó là Lâm Sâm quá đáng, ai bảo cậu ta cố tình bắt nạt cậu.”

Nhắc tới Lâm Sâm, Kiều Mục chắc hẳn Tần Chiêu Chiêu còn muốn mắng thêm vài câu, ai ngờ cô lại biện minh hộ cậu ta: “Thật ra Lâm Sâm không phải người xấu, chẳng qua cậu ấy thích đùa dai thôi. Sau này… cậu ấy tốt lắm.”

Kiều Mục bất ngờ. “Thật vậy sao?”

“Đúng vậy! Thực ra cậu ấy không xấu chút nào, tuy học hành không đâu vào đâu nhưng nhân phẩm rất tốt. Nghe nói cậu ấy nhập ngũ ở Phúc Kiến, không biết giờ ra sao?”

“Xem ra sau này cậu đã thay đổi ấn tượng về cậu ấy rồi.”

Tần Chiêu Chiêu thừa nhận: “Người xưa có câu “Thử ngọc cần đốt ba ngày, kén tài phải chờ bảy năm”, có đôi khi cần rất nhiều thời gian mới có thể nhìn nhận đúng đắn về một con người.”

Kiều Mục gật đầu như có tâm tư: “Cũng có lý!”

Từ lúc tìm thấy tấm thiệp và phong thư trong đống đồ cũ, lòng Kiều Mục bối rối không yên.

Năm đó, sau khi rời quê lên Thượng Hải, cậu chỉ thư từ qua lại với Lăng Minh Mẫn, đó cũng là bạn học cũ duy nhất cậu còn giữ liên lạc. Nhưng Tết năm thứ hai ở Thượng Hải, cậu bất ngờ nhận được một tấm thiệp từ quê gửi lên. Thiệp chỉ có một lời chúc đơn giản, không đề tên người gửi, nhìn nét chữ xinh xắn, non nớt, biết ngay là chữ con gái. Cậu không đoán được người gửi, ngoài Lăng Minh Mẫn thì làm gì có ai biết địa chỉ của cậu ở Thượng Hải? Lăng Minh Mẫn cũng nói không hề cho ai địa chỉ của cậu. Sự tồn tại của tấm thiệp càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Tết năm thứ ba, cậu nhận thêm một phong thư. Vẫn nét chữ non nớt, xinh xắn ấy. Thư rất ngắn gọn nhưng có thể dễ dàng nhận ra tình cảm ẩn hiện trong từng dòng chữ. Cậu mơ hồ nhận ra đây là thư của cô gái nào đó âm thầm thích mình. Rốt cuộc, người đó là ai? Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể đoán được. Bạn bè cùng trường ngày trước cậu không quen nhiều nữ sinh.

Lăng Minh Mẫn đoán là Diệp Thanh, chỉ có Diệp Thanh mới có cơ hội nhìn địa chỉ của cậu trên lá thư chưa kịp gửi. Đương nhiên, chuyện này là do hai người đoán mò, chẳng có chứng cứ xác thực.

Cho đến tận hôm nay, cuối cùng Kiều Mục cũng biết người gửi thiệp và thư cho mình là ai, thắc mắc bấy lâu đến nay đã được giải đáp. Hóa ra Tần Chiêu Chiêu đã thích cậu từ lâu lắm rồi. Cô cũng biết cậu từ lâu lắm rồi, mười sáu năm thật rộng thật dài. Ngày bé ở cùng một khu tập thể, cậu chưa từng để ý tới cô, nhưng không biết từ khi nào cậu đã in bóng vào tâm hồn cô và ăn sâu cắm rễ tới giờ.

Trước kia, cô dành cho cậu đủ sự quan tâm, trợ giúp: ở quê, ba mẹ gặp tai nạn, cô vội vàng tìm tới bệnh viện rồi chạy về tìm lãnh đạo Trường Cơ giúp cậu, thậm chí còn nhờ mẹ tới thăm cậu… Ở Thượng Hải, cô chủ động giúp mợ làm việc nhà, dạy Đình Đình học, thậm chí hết lần này đến lần khác giúp cậu trông nom bà. Ban đầu cậu còn cho rằng cô làm tất cả những chuyện này vì cô là người tốt, tâm địa thiện lương sẵn sàng giúp người. Đến giờ cậu mới hiểu, cô âm thầm một mình gắng sức như vậy chỉ vì một lý do… Cô thích cậu.

Bà ngoại nằm viện, Tần Chiêu Chiêu bận rộn trăm bề nên không có thời gian rảnh đi tìm Tôn Lương Tài để trả tiền. Anh ta gọi điện tới tìm cô, không phải để đòi nợ mà để hỏi thăm: “Bà thế nào rồi?”

“Cảm ơn anh, không còn đáng ngại nữa rồi. Bác sĩ nói ngày mai có thể ra viện.”

“Mai ra viện lúc nào? Nếu tiện anh đến đón mấy đứa.”

“Sao em có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh nữa! Không cần đâu ạ, bọn em có thể tự bắt xe về.”

“Anh chỉ sợ các em lại đứng nửa ngày không bắt được cái xe nào như hôm trước.”

Điều này cũng đúng, giờ taxi thường không tình nguyện chở người mắc bệnh. Dù sao cũng cần trả tiền cho Tôn Lương Tài, nếu anh ta tiện qua đây được cũng tốt, vì thế Tần Chiêu Chiêu nói cho anh ta giờ xuất viện sáng hôm sau. Anh ta hẹn sẽ bớt thời gian qua đón họ.

Lúc Kiều Mục nghe cô nói ngày mai sẽ có anh họ một người bạn học qua đón, cậu ngạc nhiên. “Sao anh họ của bạn học cậu nhiệt tình quá vậy?”

Thời buổi này, lại sống giữa thành phố lớn, người nhiệt tình quả thật hiếm như… gấu trúc. Giữa thành phố lớn, người với người như sao trên bầu trời đêm, thoạt nhìn tưởng gần trong gang tấc, thực chất phải dùng năm ánh sáng mới tính toán nổi khoảng cách.

Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt. “Anh ấy chỉ là một người nhiệt tình thôi.”

Hôm sau, Tôn Lương Tài đến đúng giờ, thấy Kiều Mục và Tần Chiêu Chiêu cùng dìu bà ngoại ra, anh ta giật mình. “Đây… chính là bạn học của em?”

“Vâng, đây là Kiều Mục, bạn từ thời cấp ba của em. Kiều Mục, đây là anh Tôn Lương Tài, anh họ bạn đại học của mình.”

Tần Chiêu Chiêu giới thiệu, Tôn Lương Tài cười cười đầy miễn cưỡng. Anh ta cũng là người có chút trải đời, chẳng khó khăn gì để đoán ra quan hệ giữa Tần Chiêu Chiêu và người này không thể nào là bạn học cũ bình thường được. Bạn học bình thường sẽ giúp người ta trông bà già bị liệt? Bạn học bình thường có thể gắng sức cõng một bà già ra đường đón xe? Bạn học bình thường sẽ ngày ngày ở bệnh viện trông người bệnh? Đến giờ Tôn Lương Tài đã hiểu vì sao ngày đó Tần Chiêu Chiêu lại từ chối mình, hóa ra trong lòng cô đã có đối tượng rồi.

Bà ngoại ra viện không bao lâu thì Lăng Minh Mẫn cũng từ Hồng Kông trở về. Kiều Mục tới sân bay đón cô, cô vô cùng vui vẻ, háo hức suốt dọc đường về. Nhưng vừa vào đến nhà, thấy bà ngoại nằm trong phòng, vẻ mặt cô lại lạnh băng.

Lúc trước, Kiều Mục không báo cho Lăng Minh Mẫn biết cậu đã đón bà về đây. Cậu vẫn nghĩ dù sao hết hè cậu cũng đưa bà về nhà cậu Mục Tùng, không cần phải để cô biết chuyện này. Cậu cũng biết cô không vui, cô chỉ mong ngôi nhà này có thể là thế giới riêng của hai người, thêm một người đương nhiên khó chịu. Cậu đành kể lại chuyện nhà mợ cho cô nghe, khẳng định cậu chỉ trông bà mùa hè, sẽ đưa bà về lại nhà cậu Mục Tùng trước khi năm học mới bắt đầu.

Sắc mặt Lăng Minh Mẫn vẫn rất khó coi. “Kiều Mục, giờ mợ anh không khỏe, hẳn rất khó để mợ ấy chăm bà như trước. Nếu giờ cậu mợ lại yêu cầu đưa bà ngoại vào viện dưỡng lão, anh tính sao?”

Kiều Mục giật mình, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này, cậu vẫn nghĩ chỉ cần mợ khỏe lại là mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Quả thật Lăng Minh Mẫn nói không sai. Trước ngày khai giảng, Kiều Mục đang tính đưa bà về nhà cậu thì Mục Tùng lại bàn với cậu chuyện đưa bà vào viện dưỡng lão lần thứ ba.

“Kiều Mục, cậu cũng hết cách rồi! Đình Đình gây ra chuyện lớn thế này, đã vậy chỉ thi đỗ vào một trường không ra sao, mợ cháu tính để nó học lại thêm một năm rồi thi vào trường tốt hơn. Một năm này mợ cháu dồn hết sức trông chừng con bé. Chưa khai giảng đã đăng ký học ở ba trường luyện thi, giờ Đình Đình đi đi về về đều có mợ đưa đón, giám sát chặt chẽ. Mợ không còn thời gian chăm lo cho bà, mà mợ có tình nguyện cậu cũng không muốn để mợ vất vả nữa. Mợ cháu giờ vừa bị bệnh tim vừa bị cao huyết áp, nếu lỡ có chuyện không hay, Đình Đình lại thành ra không còn mẹ như cháu.”

Cậu nói cũng có lý, Kiều Mục không phản bác nữa. Mợ vì Đình Đình chứ không phải vì muốn nhàn thân mà không chịu lo cho bà. Giữa hai người, chỉ có thể dồn tâm lực vào một, đương nhiên mợ sẽ chọn con gái ruột, cậu cũng vậy thôi. Lo lắng cho người thân hóa ra vẫn nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy. Cha mẹ già rất khó có được toàn bộ sẽ yêu thương, quan tâm từ con cái mình hết lòng nuôi dạy, những đứa con đã lớn kia cũng giống cha mẹ mình, dồn hết mọi yêu thương lên con cái của mình.

“Kiều Mục, cháu cũng không nên ngang bướng, trẻ con mãi thế. Nếu có thời gian thì đi tìm hiểu mấy viện dưỡng lão với cậu, mình chọn một nơi tốt tốt đưa bà ngoại tới. Được không?”

Kiều Mục trầm mặc một lúc. “Để cháu nghĩ thêm đã!”

Mục Tùng thở phào một hơi, Kiều Mục đã đồng ý sẽ suy nghĩ, không còn quả quyết bác bỏ như trước kia nữa, rõ ràng cậu đã dao động. Lần này đưa bà vào viện dưỡng lão không còn là chuyện khó nữa rồi.

Kiều Mục cũng nhận ra mình đã dao động, vốn dĩ thái độ của cậu với việc này không có gì thay đổi. Cậu dao động vì Lăng Minh Mẫn. Cậu biết rõ Lăng Minh Mẫn không muốn đưa bà về ở cùng, vì chuyện này mà hai người nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Cậu không muốn vì vậy mà họ cãi nhau thêm. Đưa bà về nhà cậu Mục Tùng rồi bớt thời gian tới thăm bà là tốt nhất. Nhưng giờ cậu Mục Tùng muốn gửi bà tới viện dưỡng lão, lý do cũng chính đáng như vậy. Cậu không còn cách nào giữ bà ở nhà mình, Lăng Minh Mẫn sẽ giận. Không còn cách nào khác, cậu bắt đầu dao động.

Có lẽ, đúng như Mục Tùng nói, gửi bà vào viện dưỡng lão cũng không tệ. Có chuyên gia chăm sóc, chỉ cần giao tiền là được, có thời gian thì tới thăm. Mọi người đều thoải mái.

Ý niệm dao động trong đầu khiến Kiều Mục xấu hổ. Tại sao bà ngoại có con có cháu mà như không, không ai tình nguyện chăm lo cho bà, muốn đẩy bà vào viện dưỡng lão? Cậu Mục Tùng vì con gái, còn bản thân cậu chỉ vì bạn gái. Lăng Minh Mẫn luôn cảm thấy bà ngoại phải để cho con trai ruột là cậu Mục Tùng lo, không đến lượt cháu ngoại như Kiều Mục. Nhưng trước giờ bà ngoại yêu thương cậu, đối xử với cậu tốt như vậy, làm sao cậu có thể bỏ mặc bà? Nếu trước đây có thể cứu được mẹ cậu, hẳn mẹ cũng giống bà bây giờ. Lẽ nào cậu lại vì bạn gái mà đẩy mẹ vào viện dưỡng lão? Chắc chắn không thể. Thế thì sao cậu lại đồng ý bỏ mặc bà? Chẳng phải trước kia cậu đã nghĩ tới chuyện mẹ mình không còn, chính mình thay mẹ báo hiếu bà sao? Có điều hiện tại Kiều Mục lại dao động…

Trong lòng Kiều Mục xáo trộn.

Lăng Minh Mẫn khuyên cậu không nên suy tính nữa, cứ theo chủ ý của cậu Mục Tùng là được.

“Cứ đưa bà tới viện dưỡng lão đi. Năm cuối đại học là năm then chốt, em đã tính toán kế hoạch cẩn thận cho tương lai hai đứa mình rồi. Anh không thể đưa bà ngoại theo được.”

Kiều Mục ngơ ngác. “Em tính toán cái gì?”

“Kiều Mục, chúng ta cùng xin đi du học ở Pháp.”

“Đi du học ở Pháp?”

“Ừm, ở Hồng Kông có một giáo viên người Pháp, ông ấy đã đồng ý bảo lãnh để em sang đó học. Kiều Mục, anh cũng tính toán đi. Pháp có bao nhiêu thành phố lãng mạn, nếu mình có thể cùng sống giữa Paris, hẳn sẽ rất hạnh phúc.”

Kiều Mục giật mình. “Paris… Thượng Hải cũng là Paris phương Đông còn gì!”

“Không giống nhau, Thượng Hải làm sao so với Paris được? Còn thua cả Hồng Kông ấy.”

Từ ngày sang Hồng Kông, Lăng Minh Mẫn được mở mang tầm mắt rất nhiều, giờ đây trong mắt cô, Đại Thượng Hải không còn chút hấp dẫn nào, cô chỉ mong có thể tới Pháp – kinh đô lãng mạn nổi tiếng thế giới.

Kiều Mục thở dài một tiếng. Cậu không hào hứng với Paris như Lăng Minh Mẫn, nước Pháp không hấp dẫn cậu. Cậu học nhạc, nếu có cơ hội xuất ngoại để học cao hơn, lựa chọn đầu tiên của cậu sẽ là Đức – quê hương của nhạc cổ điển, thánh địa mà người học nhạc luôn hướng tới. Nhưng cậu biết mình không có khả năng ra nước ngoài. Vấn đề đầu tiên là tiền, cậu không có ai lo liệu chuyện kinh tế, muốn ra nước ngoài ít nhất cũng mất vài chục vạn không có tiền đi làm sao được?

Lăng Minh Mẫn cảm thấy đây không phải vấn đề. “Anh bán nhà ở quê cũng được hơn mười vạn đúng không? Vay thêm cậu mợ mấy vạn, còn lại cứ để ba mẹ em lo. Ba mẹ hiểu em nhất, biết em muốn đi học cùng anh, nhất định sẽ đồng ý giúp.”

Kiều Mục cười khổ, Lăng Minh Mẫn suy nghĩ quá đơn giản, làm sao cậu có thể mặt dày tới vay tiền cậu mợ đây? Hơn nữa, ba mẹ cô sẽ giúp cậu như thế nào? Bản thân con gái đi Pháp đã tốn không ít tiền, Lăng gia còn dư tiền lo cho cậu sao?

Hơn nữa, cậu cũng không muốn rời xa Thượng Hải, không nỡ bỏ bà ngoại lại. Giờ cậu mợ chỉ một lòng lo chuyện con gái, nếu cậu đi sẽ không còn ai lo cho bà. Cậu luôn nghĩ chờ mình tốt nghiệp đi làm sẽ có điều kiện kinh tế vững vàng hơn để chăm lo cho bà, làm sao có thể bỏ bà lại để đi Pháp đây? Tha hương nơi xứ người, ngàn dặm cách trở, một khi đã đi thì vài năm chưa chắc đã về. Bà ngoại tuổi cao sức yếu, sinh mệnh như ngọn đèn trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào, bà có thể đợi cậu vài năm sao? Có thể lần này đi sẽ là vĩnh biệt.

Cuối cùng Kiều Mục lắc đầu, nói rõ: “Minh Mẫn, anh không muốn đi Pháp du học. Anh cũng không muốn đưa bà vào viện dưỡng lão.”

Khi nói ra những điều này, Kiều Mục đã lường hết hậu quả có thể xảy ra. Nhưng cậu không còn cách nào khác, đây là lựa chọn duy nhất của cậu. Cậu không thể tới Pháp, cũng không thể bỏ mặc bà. Lăng Minh Mẫn cũng không thể từ bỏ giấc mộng Paris của cô để nhẫn nhục cùng cậu chăm lo cho bà ngoại. Không phải hai người họ không yêu nhau, nhưng yêu đến mấy cũng vô dụng, sự thật tàn khốc, cuộc sống tạo ra vô vàn mâu thuẫn không thể điều hòa. Cậu đã nhận thức rất rõ ràng, hai người họ rất khó để có được một tương lai bên nhau.