Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 46




Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn ôm Nữu Nữu ra khỏi cửa hàng may mặc. Đoạn Dật Sơn đề nghị với Lý Phỉ không ở nhà trọ nữa mà tìm một tiểu viện độc lập. Lý Phỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Không chỉ là vì hiện tại tạm thời không thể rời đi, hơn nữa những người đó không biết khi nào thì sẽ lại đến. Thuê cái tiểu viện tương đối độc lập tốt hơn.

Trong khoảng thời gian này Lý Phỉ ít ra ngoài. Mà Nữu Nữu ngày đó tuy rằng không nhìn được chuyện gì xảy ra, nó lại càng muốn biết chuyện đó, luôn đi theo Lý Phỉ, không dính lấy Đoạn Dật Sơn nữa. Lý Phỉ đi đâu, nó sẽ đi theo tới đó. Lý Phỉ đi phòng bếp, nó liền lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa chơi món đồ chơi mà Lý Phỉ làm cho, nhưng vẫn hay nhìn Lý Phỉ. Buổi tối ngủ còn không quên ôm Lý Phỉ không buông tay.

Bởi vì trong viện này không mời người tới hỗ trợ, cho nên trên cơ bản đồ ăn đều là Lý Phỉ tự mình làm, mấy ngày đầu thật sự là khó có thể nuốt xuống, sau này thì khá hơn nhiều.

Nữu Nữu tuy rằng hiểu được không thể ăn, không được tự nhiên ăn mấy miếng, cuối cùng bi thúc giục phát hiện hình như mẹ mình thích việc nấu cơm, làm không biết mệt, vì thế ủy ủy khuất khuất, quệt miệng ăn. Nhưng ăn nhiều nhất vẫn là đồ ăn vặt linh tinh mới có thể ăn no.

Nữu Nữu đã biết chuyện không gian. Lý Phỉ sợ Nữu Nữu bị dọa, nhưng lại thấy hình như Nữu Nữu không sợ hãi, mỗi ngày la hét muốn đi không gian ăn nho. Không gian bốn mùa đều là nho, hơn nữa từng quả to mọng, cho nên Nữu Nữu khi cảm thấy đồ ăn thật sự là khó có thể nuốt xuống, hay dùng nho làm đồ ăn vặt.

Lý Phỉ thấy nó như thế, đành phải nói cho nó không thể nhắc tới chuyện không gian ở trước mặt người khác, đây bí mật nhỏ giữa hai người.

Mà Đoạn Dật Sơn dường như đối với trù nghệ của Lý Phỉ không có ý kiến gì, mỗi ngày mặc kệ đồ ăn thế nào hắn vẫn ăn lượng cơm như cũ. Có khi Lý hoài nghi vị giác Đoạn Dật Sơn có phải không nhạy hay không.

Lý Phỉ tìm vui trong đau khổ, dùng công việc ở phòng bếp đến tiêu trừ nỗi sợ hãi lo lắng trong lòng mình. Nàng không biết những người đó từ đâu tới đây, thậm chí không hiểu nguyên nhân họ làm như vậy. Nhưng chính vì như vậy, Lý Phỉ cảm thấy bọn họ nhất định sẽ lại đến nữa.

Mà nghĩ như vậy còn có Đoạn Dật Sơn.

Ngày đó mình ở cửa hàng đồ may, nhìn thấy Lý Phỉ ôm Nữu Nữu trở ra, hắn ngồi ở bên ngoài chờ. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện điểm không thích hợp. Tay phải vị chưởng quầy và tiểu nhị rót nước cho mình uống kia có vết chai, đây là thời gian dài nắm cái gì đó tạo thành. Một tiểu nhị nói vậy còn được, nhưng một chưởng quầy của cửa hàng, tay hắn mỗi ngày sờ vải dệt mềm mại sao lại có vết chai được chứ?

Cho nên Đoạn Dật Sơn trước tiên nhảy vọt vào trong.

Quả nhiên những người đó đều là do hắn phái tới. May mà Lý Phỉ hai người không bị nguy hiểm gì. Hiện tại Đoạn Dật Sơn nói muốn một cái viện độc lập là vì dễ dàng an bài người bảo vệ bọn họ. Hiện tại e rằng mấy người kia vẫn còn đến nữa, nhưng bây giờ còn không thu được tin tức, cho nên không thể lập tức rời đi.

Đoạn Dật Sơn nhìn bầu trời bên ngoài dần dần tối lại, mặc kệ thế nào thì mình vẫn phải bảo vệ các nàng, lần này không phải vì người khác, mà là vì chính mình!

Lý Phỉ dỗ Nữu Nữu ngủ, nhẹ nhàng đặt nó ở trên giường trong không gian. Bởi vì dù sao trong không gian vẫn là an toàn nhất, chính mình mới có thể chăm sóc được Nữu Nữu tốt nhất, cho nên một lần tìm một cơ hội bỏ vào trong không gian giường chiếu, còn có bàn ghế dựa. Đặt nó ở trong không gian Lý Phỉ mới yên lòng.

Bên ngoài, Đoạn Dật Sơn đứng ở trong sân giống như đang chờ đợi cái gì đó. Lý Phỉ biết hắn đang chờ cái gì, nàng ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng.

Trong phòng Tiểu Hắc và Tiểu Béo đột nhiên đứng lên sủa ra hướng bên ngoài, cũng vào lúc này, mấy cái bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trên tường vây. Lý Phỉ sờ soạng nắm lấy chiếc dao găm lạnh ngắt chậm rãi đi tới cửa.

“Không ngờ Đoàn Tướng quân lại bị an bài ở đây bảo hộ nữ nhân và trẻ con. Đúng rồi, Đại tướng quân, mấy tên hạ thủ của ngươi e là không thể tới giúp ngươi rồi.” Một tên hắc y nhân đột nhiên mở miệng, nói xong cười ha ha. Thanh âm của hắn bén nhọn chói tai, nghe mà đau cả lỗ tai.

“Hừ!” Đoạn Dật Sơn như là khinh thường mở miệng, cười nhạo hừ nhẹ một tiếng, rút kiếm của hắn ra. Hắc y nhân trên tường cũng nhất tề vọt xuống dưới, không tiếng động rơi xuống đất, một lát sau chỉ còn lại đao quang kiếm ảnh.

Có năm người nhất tề ra trận, bọn họ cũng không ham chiến, mà là đến thẳng mục tiêu, tiến lên phía cửa của Lý Phỉ.

Phối hợp khăng khít, bốn người vây công Đoạn Dật Sơn, một người thừa dịp đó vọt tới phòng Lý Phỉ. Đoạn Dật Sơn trong lòng quýnh lên, cố gắng chống chọi những đường kiếm đánh tới, chuyển kiếm đánh thẳng hướng hậu tâm người nọ.

Người nọ trốn tránh không kịp, bị một kiếm đâm trúng, Đoạn Dật Sơn cũng bị thương sau lưng.

Tuy rằng thiếu một người, nhưng Đoạn Dật Sơn cũng bị thương, ba người dùng giống nhau chiêu số, lần này không cho Đoạn Dật Sơn cơ hội băn khoăn. Một người chạy tới cửa sổ vọt vào phòng của Lý Phỉ.

Người nọ nhanh chóng đi tới bên giường Lý Phỉ, vừa xốc chăn lên nhìn thì thấy bên trong chỉ có gối đầu, ý nghĩ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được ngực mình chợt lạnh, không biết khi nào thì chiếc dao găm kia đã đâm xuyên qua tim mình.

Lý Phỉ ngã ngồi dưới đất nhìn bàn tay tràn đầy máu tươi. Nàng chưa bao giờ biết máu người lại đỏ thế này, ở trong TV thấy họ giết người, thấy máu qua màn ảnh, cho dù rất rõ ràng nhưng Lý Phỉ lại không có cảm giác, khi đó mình nhìn còn cười đùa với người khác, đấy là máu chó!

Nhưng hiện tại Lý Phỉ có thể cảm nhận được nồng đậm huyết tinh làm người ta buồn nôn, trên máu còn lưu lại hơi ấm. Đây là cảm giác như thế nào?

Lý Phỉ đầu loạn như ma, trong đầu mình như phát đi phát lại, nói cho mình, mình giết người.

Người nằm trên mặt đất ánh mắt trừng lớn, đây là biểu tình cuối cùng trước khi chết, hắn dường như không thể tin được mình lại bị nữ nhân trước mắt giết.

Đoạn Dật Sơn vọt tiến vào, theo sau có hai người theo đuôi, nhìn thấy hai người này ba người đều sửng sốt một chút. Nhưng chỉ là một hồi nho nhỏ, rất nhanh mấy người lại gia nhập chiến đấu.

Thanh âm đao thương va chạm làm Lý Phỉ bừng tỉnh. Nàng một hồi lâu sau đầu óc mới có thể vận chuyển, nàng biết bây giờ mình phải đứng lên, cố gắng bảo hộ chính mình. Nàng nhìn tay mình không ngừng phát run, giống như cái tay kia không phải tay của mình vậy. Nàng cố gắng nhặt lên chiếc dao găm, nắm ở trong tay mới cảm giác được một ít lực lượng.

Lúc này nàng tuy rằng sợ hãi kinh hoảng như thế, nhưng nàng vẫn đứng lên, nhìn chằm chằm mấy người đang đánh nhau. Nàng biết hiện tại còn không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể tùy tiện vào không gian.

Nàng nhìn chằm chằm mấy người, chỉ cần sinh mệnh mình bị uy hiếp sẽ lập tức tiến vào không gian.

Hiện tại Đoạn Dật Sơn đã có thể ứng phó được rồi. Hai người, nhưng bọn hắn muốn nhân cơ hội đối phó Lý Phỉ sẽ không dễ dàng như vậy. Nhìn thấy Lý Phỉ bình yên vô sự, Đoạn Dật Sơn tạm thời chuyên tâm đánh nhau. Hiển nhiên hai người kia không là đối thủ của Đoạn Dật Sơn, rất nhanh một người đã chết, một người khác nhân cơ hội đào tẩu. Đoạn Dật Sơn không đuổi theo, hắn chạy đến bên người Lý Phỉ, lấy thanh dao găm Lý Phỉ đang nắm chặt ra, Lý Phỉ lập tức thoát lực, chân tay mềm nhũn ngã xuống đất. Đoạn Dật Sơn muốn nâng nàng dậy nhưng bị Lý Phỉ đẩy ra.

“Mời ngươi thu thập phòng ở một chút đi.” Lý Phỉ thanh âm rất lạnh, như nói với một người xa lạ. Đoạn Dật Sơn lo lắng nhìn Lý Phỉ, thấy vẻ mặt Lý Phỉ bài xích, tay nắm chặt, không nhìn mặt nàng. Trong lòng hắn hiểu được ý của Lý Phỉ, hiện tại cho dù là thật tâm thực lòng, nhưng chung quy lúc đầu là lợi dụng nàng. Nói vậy bây giờ tâm tư của mình nàng ấy cũng sẽ không tin. Đoạn Dật Sơn tự giễu cười.

Lúc này hắn không có chú ý tới thiếu một người.

Lý Phỉ đẩy Đoạn Dật Sơn ra muốn nâng cánh tay mình, cố gắng nâng người đi ra ngoài cửa.

Ngày hôm sau sân đã được thu thập sạch sẽ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nữu Nữu đã tỉnh muốn đi chơi, bị Lý Phỉ cự tuyệt. Làm cho Nữu Nữu đứng ở trong phòng tự lấy ra đồ chơi, để hai con chó nhỏ chơi cùng nó. Bản thân mình thì đi ra gian ngoài.

Trên bàn ăn điểm tâm, Lý Phỉ ngồi xuống không nhận cái bát mà Đoạn Dật Sơn đưa cho.

“Sao không thấy Nữu Nữu đâu?” Đoạn Dật Sơn vẫn giống như trước đó, Lý Phỉ không muốn rời giường, hắn sẽ tự mình đi làm bữa sáng. Hai người giống như hình thành một loại ăn ý, ngồi xuống thực tự nhiên.

Khi nào thì bắt đầu, Lý Phỉ tự hỏi trong lòng.

Lý Phỉ nhìn chằm chằm Đoạn Dật Sơn, khuôn mặt đó mình tin tưởng như vậy. Nhưng cuối cùng mới phát hiện, mọi thứ có phải thật sự hay không. Đêm qua, những lời mà hắc y nhân kia nói, nói cho chính mình người trước mắt này không đơn giản.

“Ngươi vẫn nên nói rõ mọi chuyện đi. Người đêm qua là ai? Ngươi là ai? Rốt cuộc các ngươi có mục đích gì?”

Đoạn Dật Sơn cười khổ, xem ra không giấu giếm nổi nữa rồi. Hắn nhìn lại Lý Phỉ, gằn từng tiếng rất rõ ràng nói: “Nàng còn nhớ một đêm kia sao? Một hắc y nhân cầm dao kề cổ nàng.”

Lý Phỉ không thể tin được nhìn người trước mắt, người này đã từng làm cho nàng tín nhiệm thế nào, từng cảm thấy hắn có cảm giác an toàn, nhưng kết quả lại phát hiện hắn là kẻ từng uy hiếp tính mạng của mình, là người làm cho mình sợ hãi lần đầu tiên tính mạng bị uy hiếp.

“Đúng, là ta. Ta là phụng mệnh lệnh đến đây! Muốn từ chỗ nàng tìm được Công Tôn.”

Đoạn Dật Sơn nhìn chằm chằm Lý Phỉ, không muốn bỏ qua một tia biểu tình nào của nàng: “Đến khi tìm được Công Tôn rồi. Ta lại bị an bài bảo hộ ngươi.”

Lý Phỉ tâm nguội lạnh một nửa, quả nhiên ngay cả Đoạn Dật Sơn cũng không đơn giản. Lần đầu hắn xuất hiện thật sự là quá trùng hợp. Chỉ vì hắn đã từng cứu mình, trực giác nói cho Lý Phỉ hắn sẽ không thương tổn mình, cho nên mới vẫn giữ hắn lại bên người.

Hiện tại hắn nói cho mình hắn là có mục đích.

“Những người đó cũng là vì Công Tôn mới tới tìm ta?”

“Đúng vậy. Những người đó muốn bắt màng đến uy hiếp Công Tôn làm việc cho bọn họ.”

“Những người đó muốn bắt ta để uy hiếp Công Tôn, vậy nhóm các ngươi cũng vậy phải không.” Lý Phỉ nhìn Đoạn Dật Sơn châm chọc nói, hiện tại nói rõ tất cả mọi chuyện. Thì ra mình thật ngây thơ. Cẩn thận ngẫm lại, từ ngày Đoạn Dật Sơn đột nhiên xuất hiện bắt đầu, sau đó luôn ở bên cạnh bảo hộ mình, còn có đột nhiên hắc y nhân đánh úp lại, sở hữu mọi thứ, sở hữu chân tướng, chỉ có mỗi mình không biết thôi.

“Các ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta có thể uy hiếp được Công Tôn? Chỉ bởi vì hắn ở nhà của ta một đoạn thời gian?” Lý Phỉ không nghĩ tới cuộc sống im lặng của mình, từ lúc giữ Công Tôn ở nhà đã xong rồi. Nàng không thể bình tĩnh quát.

“Nàng không biết, Công Tôn chưa bao giờ ở một chỗ vượt qua năm ngày.”

“Chỉ bằng điểm này?” Chỉ một điểm này đã làm cho bọn họ một đám tiếp cận mình có mục đích?

“Đương nhiên, nếu ngươi không có giá trị uy hiếp, bọn họ sẽ trực tiếp giải quyết ngươi.”

Lý Phỉ nghe đến đó, trong lòng bàn tay không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Nàng làm sao có thể quên, thời đại này mạng người không đáng giá tiền nhất. Những gì phát sinh tối hôm qua nàng nhìn rõ ràng. Đoạn Dật Sơn nhìn thấy trong ánh mắt Lý Phỉ có sợ hãi, thân thể của nàng thậm chí đang run run. Hắn có chút thương tiếc, vốn những việc nàng không liên quan gì tới nàng, cuối cùng vẫn bị cuốn vào.

“Nói cho ta biết, các ngươi là loại người nào?” Lý Phỉ có chút mê mang nhìn nam nhân trước mắt, đến tột cùng là người thế nào? Đột nhiên xuất hiện đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của mình?

Đoạn Dật Sơn không trả lời.

“Không muốn nói? Ta không muốn chết không minh bạch!” Lý Phỉ lại không nhịn được dùng ngữ khí trào phúng nói chuyện. Nàng biết rõ đây không phải lỗi của hắn, bởi vì cho tới nay hắn chưa từng thương tổn mình, nhưng lại không nhịn được oán hận.

Đoạn Dật Sơn có thể cảm giác ra Lý Phỉ tâm tư, hắn thấp giọng lại kiên định nói: “Nàng sẽ không sao.” Chỉ cần qua đoạn thời gian này, chỉ cần định ra là được rồi, mọi thứ sẽ xong.

Lý Phỉ không muốn loại hứa hẹn miệng này, nàng không tin, nàng chỉ tin mình thôi. Cho nên nàng kiên định nhìn Đoạn Dật Sơn nói: “Hiện tại ta và ngươi đều là một người, có cái gì khó nói.” Lý Phỉ tự giễu nói.

Đoạn Dật Sơn trầm mặc một hồi mới nói cho Lý Phỉ tất cả.

Thì ra mọi ngọn nguồn chính là thái tử.

Hoàng Đế Đại Tần vương triều ngu ngốc nửa đời người, tin một bề gian thần, mặc dù không làm cái gì đặc biệt ngốc, cũng không giết lung tung trung thần, nhưng chung quy là khiến cho Đại Tần một ngày không bằng một ngày. Trọng yếu nhất là thái tử vẫn chưa lập, khiến cho mấy vị hoàng tử vì chức vị thái tử đang âm thầm lục đục với nhau, tàn sát lẫn nhau.

Sau đó có kẻ thù bên ngoài xâm nhập, Đại Tần liên tục bại trận. Không biết như thế nào Hoàng Đế một ngày đột nhiên tỉnh ngộ, biết rõ mình không thể thay đổi hiện trạng đã viết xuống một chiếu thư, ai có thể tìm được hậu nhân Công Tôn gia, người đó có thể lên làm thái tử. Cho nên trong lúc nhất thời mấy người vội vàng đi tìm hậu nhân Công Tôn gia.

Công Tôn gia từ tiền triều suýt nữa bị diệt tộc, hậu nhân còn lại chẳng biết đi đâu, cho nên tìm người rất khó khăn.

Nhưng cuối cùng vẫn có người tìm được.

Mà người tìm được Công Tôn là Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử.

Đoạn Dật Sơn là người của Tứ hoàng tử. Kỳ thật vốn mọi người cảm thấy này chiếu thư này thực vớ vẩn, Công Tôn gia không phải thực nổi danh, chỉ là một thư hương dòng dõi yên lặng vô danh ở Sơn Đông. Hiện tại đột nhiên nói ai có thể tìm được hậu nhân Công Tôn gia có thể làm thái tử, cho nên mọi người đều cảm thấy thực vớ vẩn. Kỳ thật Tứ hoàng tử cũng không tin, nhưng hiện tại không có biện pháp khác, dường như lần này Hoàng Đế hạ quyết tâm làm như vậy. Mặt sau kẻ thù bên ngoài xâm nhập, trong triều liên tục bại trận, sĩ khí xuống thấp, mà Tứ hoàng tử đã tự mình lãnh binh lấy lại sĩ khí, sau đó không biết Công Tôn dùng biện pháp gì mà thắng được trận đầu tiên. Hiện ở trong triều đều biết Công Tôn có thể, cho nên hiện tại lại có người muốn có được Công Tôn, chuẩn bị dùng hết mọi biện pháp. Cho nên mới đánh chú ý lên người Lý Phỉ.

Lý Phỉ rốt cục hiểu được chuyện gì xảy ra. Thì ra mình vẫn là một nhân vật hi sinh, bi kịch.

Rõ ràng là một người qua đường Giáp lại bị cuốn vào thị phi như vậy.

Lý Phỉ ngồi một lát rồi đứng lên nói: “Ta phải rời khỏi nơi này.”

Đoạn Dật Sơn cầm tay Lý Phỉ: “Không được! Nàng không thể đi! Nàng có biết hay không, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm.”

Lý Phỉ vừa giãy dụa vừa nhìn Đoạn Dật Sơn hung hăng nói: “Chẳng lẽ cùng một chỗ với ngươi thì an toàn sao? Ngươi cũng giống những người đó!”

Đoạn Dật Sơn nghe vậy thân mình cứng đờ, không ngờ nàng lại cho rằng hắn là người như thế.

Lý Phỉ thừa cơ giãy ra đi vào phòng. Đóng cửa lại, Lý Phỉ ngã vào giường, một mình lẳng lặng nằm.

Hiện tại đã biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng mình thật sự có thể rời đi sao?

Mình mang theo Nữu Nữu, có không gian, cho dù gặp được nguy hiểm chỉ cần vào không gian thì tốt rồi.

Nhưng không gian không phải vạn năng, thậm chí lúc sử dụng nó phải bí mật, không thể để cho người khác phát hiện. Bằng không sẽ mang đến phiền toái rất lớn.

Như vậy để Đoạn Dật Sơn tiếp tục bảo hộ mình, làm bộ mọi thứ chưa từng xảy ra ư?

A! Có lẽ hắn là người có năng lực cam đoan mình an toàn trong đám hỗn loạn kia đi.

Lý Phỉ không nhịn được tự giễu.