Nụ Cười

Chương 29: Em đâu có cố chấp




Khi Phó Dĩ Mạt trở về nhà, căn phòng chỉ có đèn trước cửa là sáng. Một không gian khá ám muội. Trong phòng, trên bàn ăn là một con gấu Teddy màu trắng, có đồ cơm hộp của Pizza Hut. Đi vào phòng khách, cô nhìn thấy Tần Nặc đang ngồi dưới đất, bên người còn có mọt ly rượu đỏ.

Cô cảm thấy đau đầu, nhìn bóng dáng của cậu mà không khỏi thở dài.

“ Tại sao vẫn còn chưa về?”

Cậu quay đầu lại, nhún nhún vai.

“ Không muốn.”

Phó Dĩ Mạt tiếp tục nhìn cậu trong chốc lát, cậu hình như cũng chẳng có ý muốn giải thích thêm, cô đành phải bỏ qua mà đi thay quần áo.

Khi trở ra, Tần Nặc đã đổi chỗ, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô: “Em làm sao vậy? Không vui à?”

Cô sửng sốt một chút, cãi lại: “Nói bừa, không thể nào.”

Cậu dương dương tự đắc, kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Nói dối.”

Cậu dùng ngón tay chỉ chỉ lên mắt của cô: “ Trên này có viết rõ mồn một đâu nè.”

Phó Dĩ Mạt quay phắt đầu đi.

Tuy rằng ánh sáng mơ hồ nhưng sườn mặt bên của cậu vẫn đẹp như vậy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt phát ra tia sáng, bàn tay ấm áp dạt dào, trên người thoang thoảng mùi hương thảo mộc.

Cô dần dần trầm tĩnh lại, bị cậu kéo vào lòng, ở trong lòng cậu mà ngửi ngửi.

“ Đây là cái gì? Nước hoa? Sữa tắm? Khiến cho em còn lầm tưởng là có lão gia nào đến. Biết không? Ở quê của em có rất nhiều cây tử vi. Mùa xuân đến, hoa đỏ hoa trắng thi nhau đua nở, ở bất cứ chỗ nào của thôn cũng có thể nhìn thấy chúng, chồng chất lên nhau cứ như là dệt gấm. Có đôi khi chúng khiến người ta cảm thấy ảo giác, giống như mỗi cây đều phải dùng hết toàn lực của chúng để ra hoa vậy!”

Phó Dĩ Mạt huyên thuyên một lúc, ở trong lòng của cậu mà thay đổi một tư thế khác cho thoải mái hơn.

“ Bất quá, lúc ấy em lại không biết, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật đẹp.”

Tần Nặc mỉm cười, bưng ly rượu lên nhét vào trong tay của cô.

Phó Dĩ Mạt nhấp một ngụm rượu, vùi đầu vào cổ của cậu.

“ Anh nói, những bông hoa đó có phải rất hạnh phúc hay không?”

Cậu cười cười, ánh mắt dung túng.

“ Đương nhiên.”

Sau đó, cậu lại ôm chầm lấy cô.

Giọng nói của cậu thấp và nhu, rõ ràng ở bên tai cô.

“ Nghe theo sự sắp xếp của anh có được không? Đừng nghĩ nhiều nữa, em chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi. Em muốn nghỉ ngơi đúng không? Vậy đi du lịch đi! Đi về phía nam, ấm áp lại có hoa nở.”

Cô tựa người vào cậu, mỉm cười.

Du lịch? Từ này thật sự rất mê hoặc.

Cuộc sống không như ý nhưng nếu muốn xả hơi thì cũng không phải chuyện dễ dàng.

Có lẽ, chỉ cần nhắm mắt lại đã là một việc hạnh phúc lắm rồi.

Cô ngẩng đầu, nhìn cậu tươi cười.

“ Còn anh?”

Ngón tay của cậu vuốt ve mái tóc của cô, cậu cúi đầu hôn lên trán cô.

“ Lúc trước, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến làm việc thật sự, cho nên cứ đi khắp nơi như một kẻ lữ hành vô hạn.”

Cậu chưa bao giờ nói qua về thời thơ ấu của mình, cho nên cô luôn cảm thấy tò mò: “Phải không? Nếu vậy chắc rất vui vẻ nhỉ?”

Cậu như nhớ lại, yên lặng trong giây lát rồi cúi đầu nhìn cô: “Ừ! Vui vẻ đến mức khiến ai cũng phải đố kị.”

Mùi rượu dâng lên, cô cảm thấy thân thể nóng dần, mặt cọ cọ trong ngực cậu: “Còn gì nữa, mau nói đi!”

Cậu vỗ về cô mấy cái, uống lấy rượu trong tay cô: “ Một đứa trẻ con trừ bỏ chút chuyện hoang đường thì còn có thể làm gì?”

Cô nhớ tới cậu nói giọng miền nam, cúi đầu cười nói: “ Nhị thiếu phố Miếu Thập.”

Tay của cậu bắt đầu không an phận, tham tiến vào trong cổ áo của cô, giọng nói oán hận, như là cắn răng: “Còn tệ hơn nhiều! Đạo tắc hái hoa !”

Cô cảm thấy ngứa, cười khanh khách, đành phải lấy tay chống đỡ: “ Sau đó thì sao? Bị người trong nhà bắt về tu tâm dưỡng tính à?”

Tay cậu dừng lại một chút, miệng nhấc lên, đôi môi cũng rời khỏi thân thể cô.

Một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng, giọng nói rất lạnh.

“ Sau đó, những ngày dông dài kết thúc.”