Nụ Cười

Chương 30: Tươi cười cảm động sẽ là nói dối




Máy bay xuyên qua tầng mây thật dày, Phó Dĩ Mạt nhắm mắt lại, cảm nhận máy bay đang dần thoát khỏi lực hút của trái đất, chậm rãi bay lên trời cao.

Mặt trời chói lọi ở rất gần, ánh sáng màu vàng chớp động bức bách cô phải mở mắt ra.

Dưới máy bay là biển mây màu trắng, nhìn lên phía trên là màu xanh da trời.

Thời gian giống như ngừng trôi, có ánh dương quang trong suốt chiếu xuống khiến người ta hoa mắt váng đầu, khó thở.

Có lẽ đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy nắng mặt trời như vậy, ánh mắt của cô trước hết cảm giác không được tốt lắm. Bất tri bất giác, nước mắt lại chảy xuống.

Trên máy bay có nhiều tạp chí kính tặng. Mặt trên là hình chụp phong cảnh rất đẹp. Cô chớp mắt, kinh ngạc nhìn trang bìa.

“ Tiểu thư, lần đầu tiên đi Vân Nam à?”

Một phụ nữ trung niên ngồi ghế bên tủm tỉm cười nhìn cô.

Cô gật đầu, nghiêng người, bỏ kính râm lên.

Sáng sớm, Tần Nặc liền đưa cô ra sân bay, đưa cho cô vé máy bay khứ hồi, lại còn lấy từ trong túi tiền một chiếc kính râm đeo lên tóc của cô.

“ Này, đến bên kia rồi thì đừng có quên nhớ đến anh nhé!”

Cô ngẩng đầu, há miệng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị cậu ôm vào trong lòng.

Cánh tay của cậu rất hữu lực, cứ như vậy mà bao quát lấy cô khiến cô không sao cử động được.

Tiếng nói của cậu rất dễ nghe, giống như mê hoặc người: “ Như em mong muốn, ở nơi đó có rất nhiều hoa.”

Cô bỗng nhiên cảm thấy bất an, đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mà thân thể chỉ cảm thấy khát.

Cậu buông tay ra, đúng mực mà rời đi, nâng mặt cô lên, nói: “ Tiểu Mạt, không có anh, em cũng có thể tự chăm sóc cho mình, đúng không?”

Ánh mắt của cậu sáng ngời, nhìn chăm chú vào cô, khiến cô mông lung không định vị nổi phương hướng.

“ Luyến tiếc em như vậy, sao vẫn còn muốn đưa em đi?”

Trong mắt của cậu có cảm xúc phức tạp, cất giấu ưu thương như có như không.

“ Anh chỉ muốn em vui vẻ.”

Cậu vươn tay, sờ sờ vào môi của cô, mỉm cười.

Phó Dĩ Mạt hít một hơi, khóe miệng nhếch lên nhìn cậu.

“ Đi đi!!”

Cậu đẩy cô đi.

Cô đi được vài bước, cước bộ bỗng chậm lại, ở trong lòng tự hỏi chính mình: Rốt cuộc có cái gì không đúng? Vì sao trong lòng lại cảm thấy bất an đến vậy?

Nhịn không được, cô quay đầu lại. Cậu vẫn đứng ở đó.

Cõng ánh nắng, thân hình cao ngất của cậu lại càng nổi bật, bộ dáng thần kỳ và đẹp mắt.

Nhưng nhìn kỹ, bộ dáng đó thật tịch mịch.

Cậu cười cười, giang hai tay về phía cô: “ Lại đây! Tiểu Mạt!”

“…?..”

“ Em nói đúng lắm! Thật sự rất luyến tiếc!”

Cô không kịp nghĩ nhiều, trái tim mềm nhũn, lao người chạy về phía cậu. Kiễng chân, cô hôn lên môi cậu, thật nhẹ nhàng.

“ Anh xem, anh cho em nhiều như vậy mà đến tận bây giờ em vẫn chưa cảm tạ anh.”

Tần Nặc nhướn một bên mày lên, nói: “ Muốn cảm tạ anh như vậy thôi sao? Không được.”

Cậu ôm lấy cô, ở bên tai cô thì thào: “Không được đâu! Không được!”

“ …”

“Anh thích em, nhiều hơn so với em tưởng tượng, em có biết không?”

“….”

“ Lần này trở về, em hãy quên hết những chuyện trước kia đi, được không?”

“…”

“ Đừng rơi nước mắt nữa, đừng mơ thấy ác mộng! Hãy bỏ qua những chuyện trước kia đi! Quên hết tất cả! Hết thảy hãy bắt đầu lại từ đầu, có thể chứ? Có thể được, đúng không Tiểu Mạt?”

Cô bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, nói không ra lời.

Quên hết những chuyện đã qua, một lần nữa bắt đầu lại, giống như là khai đao chặt đứt sinh mệnh một lần. Chịu đau một chút, nhịn một chút là có thể qua đi, như vậy cũng được sao?

….

“ Tiểu thư, sao cô lại khóc vậy?Không thoải mái à?”

Cô bừng tỉnh, từ trong kí ức được kéo trở lại hiện tại, cuống quít lau hết nước mắt trên mặt.

Đây là làm sao vậy? Tại sao vô duyên vô cớ mình lại rơi nước mắt?

Cô ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ có tuổi: “ Không sao! Không sao! Chỉ hơi mệt mà thôi!”

Người phụ nữ nhìn cuốn tạp chí trong tay cô: “ Nơi này tôi đã đi qua, hiện tại đúng là mùa của nó. Ở Vân Nam có rất nhiều thắng cảnh đẹp, nếu cô có thời gian thì hãy đến một vài nơi mà du ngoạn”

“ Dạ, cháu biết!”

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói nhỏ: “ Tây Song Bản Nạp*, Hồ Điệp Tuyền. Đó chính là nơi mà cháu sớm đã muốn đến.”

Vì tiền học phí, cô và Tào Dương đã cùng nhau đi là công ở khắp nơi. Một tuần khó lắm mới được gặp nhau một lần, kỳ nghỉ lễ dài thì lại càng hiếm hơn. Hiếm lắm mới có một lần, cô cùng anh làm partime bán nước uống trong siêu thị. Cả ngày chạy đi chạy lại, cổ họng kêu anh ách. Cuối ngày, anh và cô ngồi xuống chỗ dán một tấm áp phích siêu lớn. Tào Dương nhìn cô, quyện tay cô hỏi: “ Tiểu Mạt, em chọn đi! Trong mấy chỗ này, em muốn đi chỗ nào nhất?!”

Cô ngẩng đầu, nhìn kỹ một cái, lấy tay chỉ chỉ.

Anh cười, có chút ngại ngùng.

“ Tây Song Bản Nạp, Hồ Điệp Tuyền. Anh nhớ kỹ, sau khi chúng ta kết hôn, sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở đây!”

Lúc trước, hai người cứ nói chuyện tự nhiên như vậy, cứ như thế chuyện đó nhất định sẽ xảy ra.

Nhưng hiện tại nghĩ đến mới biết, hết thảy đều là vọng tưởng.

*Tây Song Bản Nạp : khu tự trị của người Thái ở Vân Nam ( Trung Quốc)