Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 76: Đi gặp Tống Miễn




Long Vân Thấm ngồi trên xích đu, trên người khoác một chiếc áo nhung màu trắng như tuyết, nàng từ từ nhắm lại đôi mắt hoa đào như muốn ngủ.

Hạ Vũ đứng ở bên cạnh nàng, theo sát không rời chính là Hỏa Hồ, hai người này không hiểu tại sao lại hết mực hợp nhau, cả ngày liền dính nhau như tỷ muội ruột thịt trong nhà. Cũng vì nguyên nhân này mà chuyện Long Mộ Hi mang thai hôm đó, Hỏa Hồ biết, Hạ Vũ cũng nghe được một ít mùi ngon.

Long Vân Thấm âm thầm đảo tròng mắt, không tiếng động thở dài một hơi, bên người nàng có hai người huyên náo như vậy đi theo, thực sự là được chứ?...

“Thật sự? Nữ nhân kia cũng có thể mang thai sao? Nàng không phải cùng người khác?” Hạ Vũ hèn mọn bĩu môi, nghĩ đến tình huống của Long Mộ Hi trong Quốc An tự hôm đó, nàng thực sự hoài nghi một cách nghiêm trọng đứa nhỏ trong bụng Ngũ công chúa không phải chính tông.

Hỏa Hồ hung hăng gật đầu, lôi kéo Hạ Vũ nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Long Vân Thấm đưa lưng về phía hai người này, trong lòng thầm khinh bỉ Hỏa Hồ, nha đầu kia ở bên cạnh Long Mộ Hi từ khi nàng ta kết hôn đến bây giờ, không phải chính bản thân nàng rõ ràng chuyện này nhất hay sao.

Đợi cho Hạ Vũ bận việc rời đi, Hỏa Hồ rốt cuộc khôi phục một chút nghiêm túc, cúi đầu phủ cạnh bên tai Long Vân Thấm nói khẽ: “Ngay cả đại hôn đêm đó, cũng không phải Văn Nhân Mặc.”

Long Vân Thấm cả người ác hàn, xoay người nhìn khuôn mặt vô tội của Hỏa Hồ nói: “Loại sự tình của nàng ta không cần chú ý, Long Mộ Hi muốn làm gì đều không quan hệ gì với chúng ta. Ngươi nếu thực nhàn rỗi, ta liền giao việc cho ngươi đi làm.”

Đã qua một đoạn thời gian nàng chưa gặp Tống Miễn, gần đây không có nhiều việc quan trọng, không biết lão nhân gia không chịu nổi tịch mịch kia làm cái gì trong tướng phủ.

Hôm nay nàng nghĩ sẽ đi xem hắn, nhưng thời điểm nhạy cảm như này, nghênh ngang đi tướng phủ không ổn lắm, nàng đang nghĩ phải lựa chọn phương thức khác.

“Hỏa Hồ, nếu ta muốn rời khỏi phủ công chúa tiến vào Tướng phủ, ngươi có thể mang theo ta hay không?”

“Công chúa đi Tướng phủ làm cái gì?”

“Ý của ngươi là có thể được?”

Hỏa Hồ đột nhiên tỏvẻ đắc ý, nói đến cái khác không tính, nhưng riêng khinh công của nàng trên giang hồ cũng được xưng là số một số hai đấy.

“Lúc trước nô tỳ còn cùng Hắc Hổ từng tỷ thí qua a, nô tỳ khi nào thì so kém với hắn? Khinh công của Hắc Hổ so với Ảnh còn có phần tốt hơn, tên to con kia đối nô tỳ còn phải khách khí mấy phần đấy.”

Long Vân Thấm trực tiếp quay đầu rời đi không nghe những lời đắc ý của Hỏa Hồ, khi quay lại trên người nàng đã mặc một bộ y phụctrắng trong thuần khiết. Hai người từ cửa sau đi ra ngoài. Có Hỏa Hồ bảo hộ, theo dõi hay phản theo dõi gì đó cũng không phải nói chơi, những người âm thầm quan sát nàng kia ngược lại bị Hỏa Hồ đùa giỡn mấy vòng, một lúc lâu sau hai người mới đáp được đến cửa sau của Tướng phủ.

“Công chúa, ta nói cho người a, số lượng nhân mã theo dõi rất nhiều, bình thường bên ngoài ngươi đắc tội với rất nhiều người sao?”

Long Vân Thấm chỉ cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của nàng, nếu không có ai theo dõi mới chính là chuyện không bình thường đấy, nhất là vào thời gian này, cũng may những lần nàng gặp Nghiêm Cẩn đều có Ảnh trợ giúp.

Chính là đi những nơi không quan trọng nàng đều theo ý bọn chúng không chút phòng bị nào, nếu nàng làm quá ngược lại có thể càng rước thêm nghi ngờ.”

“Nhân mã? Chắc hẳn là rất nhiều” Long Vân Thấm nói, rồikhông chú ý tới sắc mặt kinh ngạc của Hỏa Hồ liền đẩy cánh cửa sau tiến vào bên trong, nói ra đúng là có chút xấu hổ, nếu không phải chỗ này đều là thủ vệ của Tống Miễn thì nàng cũng đừng mơ mà ra vào tự tại như vậy.

“Đây là chỗ nào? Người muốn gặp Tướng gia sao?”

Long Vân Thấm không có trả lời, nàng hướng thẳng đến trúc viên mà đi, sư phụ nàng nếu không có việc gì làm chắc chắn sẽ ở trong này, hắn là người không thích những chỗ phồn hoa náo nhiệt a.

“Đi gặp lão nhân gia, ngươi có mang theo gì đó sao?”

Hỏa Hồ xuất ra một hộp điểm tâm, đây là đồ sáng nay nàng cùng Hạ Vũ cùng nhau học tập mà làm ra, mặc dù hương vị không có gì đặc biệt nhưng nàng có nghe nói, Tống Miễn tựa hồ rất thích ăn những gì đó mềm mại a.

“Vào trúc viên nói ít một chút, hoặc ngươi đứng bên ngoài đi, không cần đả động những người khác trong Tướng phủ là được.”

Hỏa Hồ gật gật đầu, nghe những lời cặn dặn đầy trịnh trọng của Long Vân Thấm như vậy, nàng đang nghĩ đến người trong trúc viên kia hẳn là cao nhân thập phần tôn kính, liền không dám nói gì nữa.

“Vậy nô tỳ sẽ không đi vào?”

Long Vân Thấm gật đầu, tiếp nhận gói điểm tâm liền đi vào bên trong.

Còn chưa đi vào sâu lắm liền nghe được từ trong truyền ra một ít thanh âm, có chút loạn, không giống như của một người. Nàng đợi ở bên ngoài một lát, nghe được thanh âm kia tiêu tán rồi dừng lại mới đẩy cánh cửa ra đi vào, vừa vặn nhìn được hai nam nhân đang ở bên trong.

Hai nam nhân đầu tiên là biến sắc, sau đó một người có chút giận dữ lên tiếng: “To gan. Nơi này không có phép người khác tiến vào.”

“Rống cái gì, là đồ đệ của lão phu đó.”

Long Vân Thấm ngẩng đầu, đánh giá nam tử trung niên trước mặt, bộ dạng hắn thật nhã nhặn, đặc biệt là một đôi con ngươi tĩnh lặng nho nhã cực kì.

Hắn mặc y phục bình thường nhưng nàng vừa nhìn liền lập tức nhận ra đó là Thừa tướng đương nhiệm Tống Bồi Tiên.

Lại nói về Tống Bồi Tiên, nàng dường như không có nhiều ấn tượng lắm, trước kia thậm chí còn hay tránh mặt hắn nữa. Từ khi trùng sinh đến nay hầu như đều không nhớ rõ diện mạo của hắndài ngắn ra sao.

Nhưng mà Tống Bồi Tiên dường như bất đồng với nàng thì phải, hắn vừa nhìn rõ ràng diên mạo người tới liền cả người chấn kinh, công chúa điện hạ? Trời ạ, thực sự hắn vừa mới mắng công chúa điện hạ sao?

“Vi thần mạo phạm công chúa điện hạ, tội đáng muôn chết!”

Tống Bồi Tiên luôn luôn cố ý chú ý tới Long Vân Thấm, hắn biết nàng không ít lần đã tới Tướng phủ tìm phụ thân. Hắn đương nhiên cũng biết mối quan hệ của hai người là không bình thường, nhưng không hiểu được tại sao phụ thân mình lại thu nhận người như vậy làm đồ đệ?

Bị Tống Miễn giận dữ gầm lớn, trong lòng Tống Bồi Tiên liền ngàn chuyển vạn chuyển không ngừng suy ngẫm. Hiện nay trên triều đã sớm âm thầm chia làm nhiều phe phái khác nhau, mỗi phe phái lại chọn cho mình một vị chủ tử tận lực ủng hộ. Trong đó có hai phe phái phân chia rõ ràng nhất chính mà phe phái ủng hộ Nhị hoàng tử Long Hách Tường và ủng hộ công chúa điện hạ Long Vân Thấm.

Nguyên nhân cũng chính là do Thánh thượng đã thật lâu không có quyết định chọn lựa người kế vị, bao nhiêu năm nay đều khuất mắt trông coi các hành động của các vị hoàng tử hoàng nữ, tâm tứ khó dò, nên các quan viên triều thần vẫn luôn âm thầm quan sát không dám tự tiện hành động gì.

Hiện nay Long Vân Thấm cùng Long Thanh Dương quan hệ không đơn giản, càng xem xét kĩ càng thấy phe phái ủng hộ vị hoàng nữ này ngày càng nhiều, Tam hoàng tử ở phía sau mượn sức quan viên đã giúp nàng xây dựng một đoàn thể không nhỏ.

Tống Bồi Tiên từ trước đến nay đều lựa chọn đứng trung lập, nhìn cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị kia ngày càng náo nhiệt.

Tuy hắn biết, phụ thân cùng cháu trai của mình đều gần gũi cùng ủng hộ Long Vân Thấm, nhưng cũng đều không dám phỏng đoán hay tùy ý quyết định cái gì. Dù sao Long Vân Thấm chưa từng tìm gặp hắn!

Thời gian nháy mắt trôi, Tống Bồi Tiên đã tự mình suy nghĩ rất nhiều, khi hắn lại chuyển ánh mắt dừng trên người Long Vân Thấm mới phát hiện nàng cũng đang quan sát chính mình.

Long Vân Thấm cười nói: “Không nghĩ tới có thể gặp được Thừa tướng ở chỗ này, bản cung nhiều lần đến Tướng phủ đều không đi bái kiến ngươi, là bản cung thất lễ…”

Tống Bồi Tiên nào dám nhận cái lễ lớn như vậy, lập tức xua tay: “Vi thần sợ hãi, không dám, không dám.”

“Cái gì dám hay không dám, đồ đệ ta chỉ nói một câu ngươi liền ăn nói khép nép, lúc trước làm sao ngồi được lên chức thừa tướng vậy hả?” Tống Miễn nhìn nhi tử của mình không có chút tiền đồ, trực tiếp bất mãn hô lên, chính là một câu liền làm cho Tống Bồi Tiên xấu hổ không biết phản bác như thế nào.

Long Vân Thấm cũng chỉ đối với Tống Bồi Tiên gật gật đầu rồi liền vòng qua người hắn đi vào trong, nàng đem điểm tâm đặt lên bàn rồi nói: “Sư phụ giống như vừa tức giận?”

Tống Miễn hừ một tiếng, trực tiếp đi qua mở ra bọc giấy, nhìn mấy khỏa điểm tâm vô cùng hợp ý thì lập tức nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa bất mãn nói: “Tiểu tử Thanh Dương kia thật lâu không đến thăm ta, nha đầu ngươi cũng vậy, một phen xương cốt già yếu của lão phu thật sự không có ai thèm để ý.”

Sắc mặt Tống Bồi Tiên nhất thời đen lại, bất mãn nói: “Phụ thân, không phải còn có nhi tử sao?”

“Ngươi? Ngươi khi nào thì có thời gian đến thăm lão cha ngươi, mỗi lần đến đều vội vội vàng vàng, hơn nữa chưa một lần nào mang thứ gì đến cho lão phu a.” Tống Miễn giơ giơ lên điểm tâm Long Vân Thấm mang tới cho hắn, trực tiếp cắn một miếng rất lớn, “Thanh Dương cũng biết sở thích của lão nhân gia ta, ngươi là nhi tử ta thế mà một chút cũng không biết, mỗi lần đến đây chỉ nói vẻn vẹn một câu ‘phụ thân thân thể có mạnh khỏe?’ Phụ thân ngươi sức khỏe rất tốt, tạm thời chưa chết được, không nhọc ngươi thấp thỏm.”

Tống Bồi Tiên nghe đến cả người vô lực, hắn vĩnh viễn đều nói không lại lão nhân gia này, hiện tại, hay tương lai đều như thế.

Đối với Tống Miễn, Tống Bồi Tiên thực sự vô cùng kính trọng, không chỉ bởi vì hai người là cha con ruột thịt với nhau, mà bởi vì Tống Miễn từng là phụ tá thân cận với đế vương, vì từ quan ở ẩn nên lời nói trên triều hết sức có trọng lượng, hắn cũng là người mang lại danh tiếng cho tướng phủ đến ngày hôm nay.

“Công chúa điện hạ đã cất công đến, thiết nghĩ có chuyện muốn nói với phụ thân đi, vi thần không tiện quấy rầy nữa, cáo lui.”

Tống Bồi Tiên dứt lời liền xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa, Tống Miễn nhìn nhi tử của mình rời khỏi lúc này mới buông khối điểm tâm trong tay ra, “Đây là cái loại điểm tâm gì vậy, một chút hương vị cũng không có.”

Vừa rồi hắn không có chú ý, hiện tại mới cảm giác được mấy thứ này thật sự không ngon chút nào, hương vị còn có chút không đúng.

Long Vân Thấm tùy ý cầm một khối điểm tâm lên nếm thử, ngay lập tức lắc đầu nói: “Quả thật là không ra sao cả, đây là lần đầu tiên đồ đệ tập làm điểm tâm, tay nghề không tinh. Về sau nhất định học tập làm tốt mới mang đến hiếu kính sư phụ ngài.”

Tống Miễn vừa nghe liền vui vẻ, đồ đệ của mình tự làm?

“Ân, nể tình tâm ý của ngươi, không sao, ngươi đã có lòng hiếu kính như vậy, sư phụ ta liền nhấm nháp nhiều một chút.”

Long Vân Thấm lập tức bật cười, đúng là tâm tính lão ngoan đồng mà!

“Ta ở bên ngoài có nghe tiếng tranh chấp trong phòng, sư phụ cùng Thừa tướng bất mãn nhau cái gì sao?’

Tống Miễn vừa nghe liền dừng lại động tác, vẻ mặt nghiêm túc: “Cũng không phải đại sự gì, chỉ là một ít quan viên muốn kết bè kết phái, trên triều gần đây tựa hồ rất loạn, hoàng thượng lại không tỏ vẻ muốn hành động áp chế gì, các phe phái hình thành càng ngày càng nhiều a.”

Chuyện này nàng không biết chút nào, Tống Miễn đột nhiên nhắc đến đơn giản là muốn nhắc nhở nàng.

Nhìn sắc mặt không được tốt lắm của Long Vân Thấm, Tống Miễn ngược lại nở nụ cười: “Thế nào, ngươi cảm thấy chuyện này khó giải quyết lắm sao? Lúc trước không biết ai nói với ta phải đi đến cùng con đường này, còn đem xương cốt lão già này dụ dỗ một hồi?”

Nàng nghe được không khỏi bật cười, sau đó liên tục gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ nói không sai, mấy chuyện này sao có thể làm phiền sư phụ người được, còn nữa, đồ đệ không cảm thấy khó giải quyết, chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn thôi.”

Dừng một chút, Long Vân Thấm lại vòng vo lại đề tài: “Là thừa tướng mới nói cho người sao?”

“Ngoài hắn ra còn có thể là ai, nhi tử này của lão phu tuy rằng chẳng có đức hạnh gì tốt đẹp nhưng vị trí thừa tướng này cũng không phải tự nhiên rơi trên đầu hắn. Tâm tư hắn thật ra khó lường vô cùng, bấy lâu nay đều tự mình bảo trì thế trung lập, bất quá như vậy Hoàng thượng càng thêm nể trọng hắn,”

Giữ thế trung lập? Vậy là hắn sẽ hướng theo ý của hoàng thượng? Như vậy cũng tốt!

Tống Miễn đối với một chuyện tình luôn luôn nghi hoặc trong lòng, không nhịn được hỏi Long Vân Thấm: “Tiểu đồ nhi, ngươi nhưng là thật sự không vội sao, ngày trước Lăng Triệt muốn ngươi đi gặp Tả Tây tướng quân ngươi không đi, hiện tại có cơ hội gặp Thừa tướng đương chiều liền tự chọn tránh mặt, hai văn võ đại thần quan trọng nhất triều đình ngươi đều không chút để ý như vậy, thực sự là cố ý hay thật sự hồ đồ đây?”