Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

Chương 44




“Tiểu tiên lớn mật”

Giọng nói như chuông đồng làm đinh tai nhức óc, mây tía tường vân rợp trời. Tiên nhân một thân võ trang, vừa xuất hiện đã hung tợn ngăn hắn lại, đẩy hắn ngã xuống đất, suýt chút nữa là dẹp lép như con tép.

“Tiểu tiên lớn mật, Huyền Thiên Đại Thần và đại đệ tử phải mất ba năm tâm huyết mới luyện thành Hỗn Thế đan, vốn để dành tặng cho Thiên Đế, chúng tiên đều đã dâng tặng lễ vật chỉ riêng cho tiên đan của Huyền Thiên Đại Thần là không thấy đâu, thì ra là do tiểu tiên ngươi trộm xuống hạ giới, còn tặng cho phàm nhân. Bạch Tử Phi, ngươi biết mình bị tội gì không?”

Bạch Tử Phi nhíu mày, cảm thấy lần này chết chắc rồi.

Hắn ở lại thế gian đã lâu lại không hạ quyết tâm lấy lại Hỗn Thế đan, nửa năm nay thì lại xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa hắn cũng không muốn Ngôn Sơ Thất phải chịu khổ, sợ lấy lại tiên đan thì ảnh hưởng tính mạng của nàng, cho nên cứ lần lữa mãi tới hôm nay. Thậm chí đêm hôm đó nàng chạy tới thư phòng hắn, hai người hôn nhau tới quên cả trời đất, làm cho hắn quên luôn thân phận của mình nói gì tới chuyện lấy lại tiên đan.

Cũng có thể nói là hắn cố ý quên. Thế giới thần tiên gì chứ, cả ngày đều tịch mịch, còn không bằng cuộc sống nhân gian có hỉ nộ ái ố, ân oán tình sầu lại làm người ta lưu luyến.

“Thượng thần, xin nghe ta giải thích!” Bạch Tử Phi giãy dụa “ tiểu tiên đúng là đã làm sai, không cẩn thận nên làm rơi Hỗn Thế đan chứ không phải là lén trộm xuống hạ giới, lại càng không phải tặng cho phàm nhân. Tiểu tiên ở lại nơi này là muốn cố gắng thu hồi nhưng đã bị nữ tử phàm nhân nuốt vào bụng, nhất thời không tìm được cách nên mới kéo dài như vậy”

“Nói bậy!” Thượng Võ Tiên sắc mặt lãnh khốc “ Hỗn Thế đan pháp lực kinh thiên, tuyệt đối không thể để lưu lạc thế gian, nếu cần thì phải giết người giữ đan ah”

Bạch Tử Phi hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch “ tuyệt đối không được”

Thượng Võ Tiên lạnh lùng trừng hắn “nếu ba viên Hỗn Thê đan lưu lạc, ngươi có biết gây ra tai họa gì không?”

Bạch Tử Phi kinh ngạc dị thường, hét lớn “ cho dù là tai họa gì, một mình ta gánh vác là được, ngàn vạn lần không được tổn hại đến Sơ Thất”

Thượng Võ Tiên nghe hắn kinh hô mà giật mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Lúc này Bạch Tử Phi mới phát hiện ra mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu ngậm miệng.

Thượng Võ Tiên hung hăng đánh giá Bạch Tử Phi một lượt, thanh âm lạnh mạc “tiểu tiên cấp bậc thấp mà lá gan lại lớn. Người dám động tình với phàm nhân, muốn lưu lại thế gian? Tiểu tiên lớn mật, ngươi biết mình đã phạm tội gì chưa? Ngươi làm mất Hỗn Thế đan, tội đã không thể tha là một, thứ hai là động tình với phàm nhân, thiên quy không thể dung, thứ ba là người thế thân cho hài đồng Bạch gia Bạch Hân, làm hắn mười mấy năm nay không thể siêu sinh, ở âm phủ là âm hồn bất tán, không được đầu thai, lại làm gia đình hắn không biết được sự thật là hắn đã chết. Ba trọng tội này, tội nào cũng đủ để ngươi xử tử ngươi”

A!

Bạch Tử Phi nghe vậy toàn thân chấn động.

Năm đó hăn không suy nghĩ nhiều, vội vàng thế thân cho con trai duy nhất của Bạch Chính Kiệt vừa qua đời, lại không nhớ vì hắn thế thân cho nên thân thể thực sự không được chôn cất, làm cho đứa nhỏ kia không có tên trong sổ của Diêm Vương, không thể đầu thai chuyển kiếp, chỉ có thể ở lại âm phủ là cô hồn lang lang.

Haizzzzzz, sao hắn lại quên chuyện này chứ? Lúc hắn nhập vào thế thân cho Bạch Hân, chỉ biết nói xin lỗi hài đồng kia, còn hứa sẽ thay hắn chiếu cố cho phụ mẫu hắn mà lại quên việc chuyển thế của Bạch Hân.

“Tiểu tiên, ngươi tội lỗi chồng chất, không thể ở lại thế gian” Thượng Võ Tiên tức giận vung tay “ đem hắn về thiên đình chờ Thiên Đế xử lý, còn chuyện Hỗn Thế đan, ta sẽ lo”

Thiên binh lập tức áp tới ép giải Bạch Tử Phi đi.

Bạch Tử Phi nghe vậy thì hồn phi phách tán, bọn thiên binh này làm việc mạnh bạo, nếu để bọn họ đi lấy tiên đan thì Sơ Thất nhất định sẽ bị thương tổn. Dù không ảnh hưởng tới tánh mạng thì cũng dùng tiên lực làm nàng hôn mê bất tỉnh, sau đó lại dùng pháp lực mạnh mẽ bức tiên đan ra khỏi người nàng. Như vậy chẳng những làm tổn hại tới nguyên thần vừa mới khôi phục của Sơ Thất mà còn làm bị tra tấn đau nhức khôn cùng. Tiên đan rời khỏi thân thể e là nàng sẽ bị bệnh nặng một trận, thậm chí có thể từ nay về sau phải nằm liệt trên giường.

“Không! Không được! Các ngươi không thể thương tổn Sơ Thất, không thể” Bạch Tử Phi hét lớn tiếng, giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm cặp nhưng lại bị đám thiên binh hun hăng chế trụ

“Tiểu tiên lớn mật, ngươi cho là ngươi có tư cách nói không sao? ngay cả mạng nhỏ của ngươi cũng khó bảo toàn a” Thượng Võ Tiên tức giận phi thường, vung tay lên “ đi, mang hắn đi cho ta”

Đám thiên binh nửa lôi nửa kéo Bạch Tử Phi ra ngoài.

Thượng Võ Tiên Nhân cau mày đi theo sau, thầm nghĩ nên dùng cách nào để lấy lại Hỗn Thế đan.

Bạch Tử Phi bị đám thiên binh kiềm kẹp, cổ tay bị khó trụ, biết là hôm nay mình khó thoát nhưng dù thế nào hắn cũng không muốn Sơ Thất bị thương tổn.

Vừa giãy vừa la “ Thượng Võ Tiên, xin hãy cho ta một cơ hội. Xin đừng thương tổn nàng. Nàng là vô tội, nàng chỉ là một phàm nhân. Có gì một mình ta gánh vác là đủ rồi, xin đừng thương tổn nàng. Van ngươi, cầu xin ngươi”

Thượng Võ Tiên Nhân căn bản không thèm đếm xỉa tới hắn, hung hăng ra lệnh “ còn để hắn nói dong dài gì nữa, mau đem đi”

“Không cần! Thượng Võ Tiên! Cầu ngươi! Cầu ngươi!”

Bạch Tử Phi thấy Thượng Võ Tiên thực sự đi về phía Ngôn gia thì lòng nóng như lửa đốt, ngay lúc nguy cấp này, hắn đột nhiên nghĩ tới một người, lập tức vận dụng tiên pháp, dùng tâm pháp truyền âm ngàn dặm hô to giữa không trung

“Tuần Sử Thiên Quân! Quân Mạc Ức! Mau cứu Ngôn Sơ Thất. Cầu ngươi, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa để trả ơn cho ngươi, chỉ xin ngươi hãy cứu nàng”

* * * * * *

Trong trù phòng Ngôn gia, mùi thơm sực nức.

Ngôn Sơ Thất đang đứng bên bếp lò, tay cầm vá nhẹ nhàng đảo một nồi canh thịt gà nấm hương, mùi nấm quyện với mùi thịt gà phiêu lãng trong không khí, thơm đến làm người ta nhỏ nước dãi vì thèm.

Ngôn Tiểu Thanh ở phía sau nàng nhịn không được mà nuốt nước miếng “ tiểu thư, đã được rồi, thực sự là rất thơm”

“Ân” Ngôn Sơ Thất gật đầu “ lấy bát tới đây, mang tới cho Tam ca”

Mấy ngày qua Ngôn Sơ Tam chẳng màng tới ăn uống, Ngôn Sơ Thất biết hắn từ nhỏ thích ăn canh thịt gà nấm hương cho nên mới xuống bếp làm cho hắn, hi vọng hắn sẽ có khẩu vị.

Ngôn Tiểu Thanh mang bát đến, Ngôn Sơ Thất chậm rãi múc canh vào bát, động tác của nàng rất chậm như vừa múc vừa nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên mu bàn tay không cận thận chạm vào nồi, nóng tới mức làm nàng rụt tay lại.

Cái bát trên tay lập tức rơi xuống đất.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu Thanh nghe tiếng động liền vội chạy tới xem, vội vàng kéo tay nàng “ tiểu thư, đã nói với ngươi rồi, mấy việc nặng nhọc này để cho chúng ta làm đi, ngươi bình thường toàn vũ đao lộng kiếm sao có thể làm mấy chuyện này, mau đi ra đi, để ta mang tới cho Tam thiếu gia là được rồi”

Ngôn Sơ Thất cúi đầu băng bó vết phỏng của mình, không hiểu sao lúc nãy nàng lại đột nhiên thất thần, giống như tâm đột nhiên bị đâm trúng.

Ngôn Sơ Thất vừa ra khỏi trù phòng đột nhiên trước mắt xuất hiện một đám mây tía kỳ lạ. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Quân Mạc Ức đang ở giữa không trung, ánh mắt sắc bén mà lãnh khốc, nhìn nàng chằm chằm.

Ngôn Sơ Thất nhìn thấy hắn cũng không giật mình hay né tránh mà nhìn thẳng lại hắn không chớp mắt.

Một người một thần cứ vậy mà trừng mắt nhìn nhau bên ngoài phòng bếp Ngôn gia, không ai sợ ai.

Ngôn Sơ Thất trừng mắt với Quân Mạc Ức vì hắn lạnh lùng vô tình, chỉ biết trảm yêu trừ ma, một chút cảm thông cũng không có, thấy hắn nàng lại nhớ tới cái chết thảm của tầu tử Điệp Lạc, nhớ tới sự bi thương của tam ca, đột nhiên lửa giận trong lòng bốc cao, lập tức nhấc lấy mộc côn bên cạnh cửa đánh thẳng về phía Quân Mạc Ức.

Tuần Sử Thiên Quân cũng đâu phải hư danh, đương nhiên mộc côn của nàng sao có thể gây thương tích cho hắn, lóe một cái, thân hình đã hạ xuống.

Ngôn Sơ Thất cũng không buông tha, từng bước ép sát.

Quân Mạc Ức đưa tay ngăn lại

“Phàm nữ, ngươi muốn làm gì? ! đừng tiến gần, nếu không ta sẽ làm tổn thương ngươi”

Ngôn Sơ Thất cắn môi “ tùy tiện”

Hắn dám thu tính mạng của tẩu tử, nàng còn sợ hắn làm mình bị thương sao? thiên giới vô tình, cho nên đám thần tiên không vướng bận vì bất kỳ ai nhưng người phàm đều có thân nhân của mình, có người nhà, có huynh đệ. Đối mặt với kẻ giết hại người nhà, tổn thương huynh đệ của mình, nàng cần gì phải nhượng bộ.

Mộc côn lại vung lên, thế công không ngừng.

Quân Mạc Ức vung tay, bạch quang lập tức ngăn cản mộc côn của nàng

“Ngôn Sơ Thất, điệp yêu có yêu thân, ta thu nàng là vì suy nghĩ cho tính mạng của ca ca ngươi, nếu để hai người bọn họ cùng một chỗ thì hai giới sẽ đại loạn, ca ca ngươi cũng khó giữ tánh mạng”

“Ta mặc kệ! Ta chỉ biết ca ca vì chị dâu mà thương tâm không thôi, kiếp trước bọn họ đã không thể ở gần nhau sao kiếp này còn nhẫn tâm bắt bọn họ phải chia lìa” Ngôn Sơ Thất phẫn nộ quát lớn. Vô tình như hắn sao biết được nỗi thống khổ khi mất người yêu.

Quân Mạc Ức đưa tay ngăn nàng, tức giận quát lớn “ tánh mạng và tình yêu, cái nào quan trọng hơn?”

“Yêu!”

Ngôn Sơ Thất không chút suy nghĩ mà trả lời.

Quân Mạc Ức sửng sốt.

Mộc côn của nàng đã đánh trúng cổ tay hắn, va phải bạch khôi ngân giáp mà gãy làm hai

Ngôn Sơ Thất nhìn đoạn côn trong tay “ ngươi là thần tiên, vĩnh viễn không biết đến nỗi khổ khi mất đi người thân của phàm nhân. Cho nên ngươi vĩnh viễn không biết cái gì mới là quan trọng nhất. Nước mắt của ca ca mấy ngày nay cơ hồ đã chảy thành sông, thương tâm như vậy, ngươi có thể hiểu không? ta biết ngươi là thần nhưng ta thực sự muốn thay ca ca làm chút chuyện, đưa tẩu tử trở về.”

Ngôn Sơ Thất vung đoạn côn gỗ tiếp tục tấn công Quân Mạc Ức, nước mắt cũng suýt rơi ra.

Quân Mạc Ức nhìn nàng, không hiểu sao trong lòng luôn có cảm giác kỳ lạ nói không nên lời. Từ lúc gặp nàng, nhìn nàng quật cường, không chịu thua, anh khí như vậy. Nàng không phải là một nữ tử nũng nịu, mỗi một câu nàng nói, mỗi một chuyện nàng làm đều làm hắn giật mình, phiền não vô cùng.

Có đôi khi hắn nghĩ chính vì nàng như vậy mới là nguyên nhân làm cho Bạch Tử Phi cam tâm tình nguyện ở lại thế gian?

“Kỳ thật. . . . . . Điệp yêu nàng. . . . . .” Quân Mạc Ức muốn giải thích nhưng rồi lại thôi

Đây không phải là tác phong của hắn, hắn càng không vì một yêu quái mà phải giải thích cùng một phàm nhân, hơn nữa cũng không phải lúc hắn tranh luận với nàng.

Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn Ngôn Sơ Thất, lạnh lùng mở miệng “ ta tới tìm ngươi, không phải vì ca ca ngươi và điệp yêu, mà muốn nói với ngươi một chuyện”

“Chuyện gì?” Ngôn Sơ Thất trừng mắt lạnh lùng.

Nàng đột nhiên cảm thấy vết bỏng trên tay trở nên đau đớn, như muốn nhắc nàng chuyện gì đó đã xảy ra.

Quân Mạc Ức nhìn Ngôn Sơ Thất, gằn từng tiếng “ Bạch tiểu tiên đã bị bắt về thiên đình”

“Cái gì? !”

Những lời này ngoài dự kiến của nàng.

Ca ca cũng được, tẩu tử cũng thế, nếu nàng có thể giúp bọn họ thật tốt nhưng mà những lời của hắn làm nàng lắp bắp kinh hãi. Bạch Tử Phi. Tử Phi.

Ngày hôm qua bọn họ còn cãi nhau, trong nháy mắt hắn đã bị bắt lên trời.

Quân Mạc Ức liền chỉ tay về phía Bạch phủ, bên đó vẫn còn mây tía lượn lờ ở phía trên

“Ngươi biết hắn là thần tiên thì nên sớm biết sẽ có ngày này. Hắn đánh mất tiên đan, một mình hạ phàm, còn giả mạo làm phàm nhân, tất cả đều là tử tội. Thượng Võ Tiên Nhân đã hạ phàm bắt hắn, hắn đi rồi thì các ngươi không thể gặp lại”

Ngôn Sơ Thất giật mình.

Nhìn thấy bên Bạch phủ tiên khí vẫn còn lượn lờ, biết thực sự là có thần tiên xuất hiện nhưng vẫn chưa rời đi. Quân Mạc Ức nói gì, nàng hoàn toàn không nghe lọt tai, lập tức bỏ đi. Vân Tịnh Thư đang luyện kiếm trong võ đường lập tức bị nàng đoạt lấy kiếm rồi nhanh chóng nhảy qua bờ tường ngăn giữa hai nhà, xông thẳng vào Bạch phủ.

Vân Tịnh Thư ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng vừa thấy Quân Mạc Ức thì hắn lại nhíu mày, như hiểu ra gì đó. Cũng không nói nhiều, xoay người rút một thanh kiếm khác từ giá binh khí, đuổi theo Ngôn Sơ Thất.

Quân Mạc Ức vội ngăn hắn “ uy, các ngươi điên rồi, đó là võ tiên thượng thần, các ngươi tới đó là chịu chết ah”

Vân Tịnh Thư khinh thường liếc hắn “ chỉ cần ở cùng Sơ Thất, dù có chết, ta cũng nghĩa bất dung từ”

Dứt lời liền hất tay Quân Mạc Ức, lập tức nhảy vọt qua tường, đi vào Bạch phủ.

Quân Mạc Ức lại giật mình.

Hắn cảm thấy mấy phàm nhân này đều điên hết rồi.

Phàm nhân dám đối kháng với thần tiên thì chỉ có con đường chết, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại đột nhiên cảm thấy ấm áp, gióng như bắt đầu cảm nhận được tình cảm và sự ràng buộc lẫn nhau của phàm nhân.

Hắn nhíu mày, âm thầm niệm pháp chú.