Thần Võ Chiến Vương

Chương 215: Thời Khắc Quyết Chiến (2)




Bảy trận chiến đấu trôi qua, thu hoạch lớn nhất của Giang Thần thể hiện ở trên hai phương diện Thiên Nhân hợp nhất và Phong Tâm ý cảnh.

Theo kiếm thuật tinh tiến, Phong Tâm ý cảnh không tự chủ được lại tăng lên, lại được Sở Lạc đưa cho một bình Phong hoàn, đã cho nên đã tới gần nửa bước Phong chi tiểu đạo.

Đồng thời, hắn đã từ từ mò thấy yếu điểm và phương pháp để ứng dụng Thiên Nhân hợp nhất vào võ học.

Đó là lợi dụng trạng thái Thiên Nhân hợp nhất để làm cho võ học của bản thân thăng hoa.

Nói một câu thì rất dễ dàng, nếu muốn làm được chuyện này, cũng đạt đến trình độ của Phi Nguyệt công chúa, không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành được.

Nếu như muốn phân chia độ thuần thục của quá trình này, như vậy ít nhất cũng là nhập môn, thông thạo, tinh thông, đại thành.

Hiện tại Giang Thần còn mới nhập môn, Phi Nguyệt công chúa đã đạt đến thông thạo.

Mặt khác, Giang Thần cảm giác được cảnh giới của bản thân xuất hiện dấu hiệu buông lỏng, có dấu hiệu đột phá.

Đối với chuyện này hắn cũng không quá bất ngờ, ở Vạn thú vực nửa năm, đánh nhau với vô số yêu thú đẳng cấp khác nhau, chỗ tốt sẽ nương theo thời gian mà thể hiện ra từng chút một.

- Đến đây đi!

Sau khi Giang Thần chuẩn bị kỹ càng, hắn nhìn cửa truyền tống trước mắt, không chút chùn bước đi vào.

Căn cứ vào quá trình từ lúc đi vào cho tới đi ra mà Lý Hanh Kính từng nói, ở bên trong cửa truyền tống sẽ xuất hiện hình ảnh giống mình như đúc trong gương, giao thủ cùng với chính mình, từ đó sẽ phát hiện ra chỗ không đủ đồng thời cũng sẽ tiến bộ.

Lý Hanh Kính là người đứng đầu bảng Công tử bảng hiện tại, trơn bóng như ngọc, quân tử khiêm tốn, lời nói của hắn không ai không tin.

Những người khác tìm đúng phương hướng, bắt đầu xem kỹ võ học của chính mình.

Có điều hiện tại người kiên trì được một phút cũng không nhiều, chỉ có Lữ Phi, Dịch Thủy Hàn và Mặc Cuồng là làm được điểm này.

Không khó để nhìn ra được, tác dụng của cửa truyền tống đối với người ưu tú càng to lớn hơn.

Giang Thần bước vào cửa truyền tống, trải qua cảm giác không trọng lượng ngắn ngủi thì hắn đã đi tới một mảnh thế giới màu đen, mặt đất dưới chân đen sì chẳng khác nào là vực sâu không đáy.

Cũng không lâu sau, ở trước người hắn, cách đó không xa, mặt đất xuất hiện một đám ánh sáng xanh, đầu tiên là biến ảo thành một bóng người, tiếp theo bắt đầu thực chất hóa.

- Hả?

Người này giống như Giang Thần đúc, điểm bất ngờ chính là, lại không mang mặt nạ.

- Bị mưu hại rồi.

Giang Thần cười khổ một tiếng, xem ra mọi người rất là hiếu kỳ, ngay cả Tôn giả Thánh Viện cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bên ngoài, trên tường thành lão giả áo xám còn bất ngờ hơn so với hắn, hai mắt vẩn đục dần dần trở nên trong suốt, giấu diếm phong mang.

- Người này rõ ràng không tới hai mươi tuổi.

Tôn giả Thánh Viện nghĩ thầm.

Nếu như vậy, tại sao lại còn cự tuyệt tiêu chuẩn của hắn chứ?

Vô số ý nghĩ xuất hiện ở trong đầu của lão giả áo xám, bỗng nhiên hắn nhận ra được cái gì đó mà không chút biến sắc nhìn sang bên cạnh, nói:

- Vị Giang Thần mà ngươi vừa nói, đã xác định là chết thật rồi sao?

- Vì sao Tôn giả lại hỏi cái này?

Hoàng đế Đại Hạ thầm nói không tốt, lập tức cau mày.

- Ta chỉ hiếu kỳ hỏi một chút, dù sao cũng là một kẻ nắm giữ Thần mạch, nếu như bị vây ở trong Vạn thú vực kia mà không chết, thật ra ta có thể đi cứu hắn một chút.

Lão giả áo xám nói.

- Hóa ra là như vậy.

Hoàng đế Đại Hạ thở phào một hơi, nói:

- Nói như thế, Giang Thần kia thực sự đã không gặp may, nếu là sớm mấy tháng thì còn có hi vọng, thế nhưng hiện giờ đã lâu như vậy rồi, nhất định không có khả năng sinh tồn được nữa.

- Như vậy liệu có khả năng hắn dựa vào chính bản thân mình đi ra hay không?

Lão giả áo xám nói.

Hoàng đế Đại Hạ cố nén cười, nói:

- Tôn giả, nơi hắn bị nhốt lúc trước được xem như là khu vực an toàn của Vạn thú vực, nhưng hi vọng sống sót rất xa vời, càng không cần phải nói tới việc đi ra.

- Có thể đi đó.

Lão giả áo xám nói.

Bên trong cửa truyền tống, Giang Thần xuất hiện trong gương không cho Giang Thần bất kỳ thời gian phản ứng nào, hắn rút ra một thanh linh kiếm, là Xích tiêu kiếm!

- Trường hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức.

Giang Thần trong gương sử dụng một trong những kiếm nhuần nhuyễn nhất của bản thân của hắn.

Nhất kiếm tam thức phân hóa bắn tới, chợt trái chợt phải, lấy góc độ không tưởng tượng được nổi chém ra ánh kiếm hình tam giác.

Giang Thần cũng lấy ra Xích tiêu kiếm, xuất toàn lực đỡ lấy ba kiếm.

- Thì ra là như vậy.

Lúc vừa mới bắt đầu, Giang Thần đã cảm nhận được chỗ lợi hại của hình ảnh trong gương.

Một loại hiệu quả có thể nhận ra chính bản thân mình rõ ràng hơn chính bản thân mình.

Dùng góc độ của người thứ ba để nhìn mình, như vậy sẽ phát hiện ra tư thế tập mãi đã thành quen ngày thường có chỗ khác biệt gì, cho nên nhìn bản thân mình toàn diện hơn trước đó.

Thân thể có chỗ gì không thích hợp thì cũng có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Hoàn toàn không phải thứ có thể lĩnh ngộ được từ trong miệng của người khác.

Đương nhiên, kiếm thức cũng giống như vậy.

Hóa ra lúc xuất kiếm, động tác còn có thể mỹ quan hơn một chút.

Hóa ra nhất kiếm tam thức mà địch nhân không thể chống lại có bao nhiêu chỗ thủng.

Hóa ra trạng thái nhân kiếm hợp nhất còn có chút đông cứng.

Những thứ này cũng làm cho Giang Thần rất là kinh hỉ, hơn nữa còn có thể thay đổi, kiếm thuật sẽ có tăng lên vô cùng lớn.

Những suy nghĩ này đều chỉ trong một ý nghĩ, hình ảnh trong gương không cho Giang Thần thời gian để suy nghĩ dư thừa, một kiếm chưa thành công thì một kiếm khác đã lại tới.

- Trường hồng kiếm pháp: Hồ trạng hồng nghê!

- Cái gì?

Giang Thần sợ hết hồn, không ngờ hình ảnh của chính mình trong gương xuất kiếm, không ngờ lại còn ác liệt vượt qua chính bản thân hắn.

Vừa nãy hắn đã hiểu ra, thế nhưng hắn còn chưa tiêu hóa hấp thu được, chỉ là hình ảnh trong gương đã tiến bộ trước hắn rồi.

- Chẳng trách nói thời gian càng lâu thì độ khó sẽ càng cao!

- Trường hồng kiếm pháp: Hồ trạng hồng nghê!

Giang Thần không dám khinh thường, lập tức thay đổi kiếm pháp của chính mình, chủ động tiến lên nghênh đón.

Song kiếm giao chiến, mu bàn tay của Giang Thần bị ánh kiếm vẽ ra một đạo vết máu.

- Hóa ra một kiếm này còn có thể làm được tới cực hạn như vậy, hững hờ, không hề có thể tìm ra vết kiếm có thể giết địch được.

Giang Thần như có điều ngộ ra, vừa mừng vừa sợ.

- Trường hồng kiếm pháp: Hỏa vân mãn thiên!

Lúc này, hình ảnh của Giang Thần trong gương đã sử dụng thức thứ ba, chênh lệch với hắn lại kéo dài hơn không ít.

- Nếu như vậy, chẳng phải là người có thiên phú càng cao thì càng khó kiên trì được một phút hay sao?

Giang Thần biết đây là nguyên nhân do mình lĩnh ngộ quá nhanh, cũng biết hình ảnh trong gương muốn thi triển tất cả Trường hồng kiếm pháp qua một lần.

Uy lực của mỗi một kiếm đều tăng lên gấp bội, kiếm thứ ba này đã khiến cho hắn hoàn toàn phải đề cao tinh thần.

- Cũng còn tốt, thiên phú chiến đấu của ta có thể theo được tiết tấu này.

Giang Thần vui mừng nghĩ vậy, thế nhưng hắn cũng không để bị động nữa mà sử dụng kiếm thức khác để tiếp chiêu, để cho thứ mình thấy càng toàn diện thêm nữa.

Mà thời gian, mới trôi qua không đầy ba phút.

Phía trên tường thành, lão giả áo xám nói với Phi Nguyệt công chúa:

- Tiến vào cửa truyền tống, ảnh xuất hiện trong gương là căn cứ vào võ học mà ngươi am hiểu, kiếm khách, thứ tăng lên sẽ là kiếm thuật.

Bởi vì Phi Nguyệt công chúa không thể đi vào trong cửa truyền tống cho nên rất là hiếu kỳ đối với thứ này, nàng nói:

- Vậy theo tiền bối nói, người có thiên phú càng cao thì trái lại càng khó kiên trì lâu hơn hay sao?

- Đúng là như vậy, nhưng nếu như tiếp tục kiên trì, biên độ tăng lên cũng rất là lớn, hơn nữa, người có thiên phú bình thường, thường thường sẽ biết bởi vì bản thân mình hoài nghi mà không kiên trì được tới một phút.

Nghe vậy, hàm răng trắng bóc của Phi Nguyệt công chúa cắn môi, đãi ngộ tu luyện huyền diệu bực này lại bởi vì nàng không thể tiến vào vào thập nhị cường mà bị bỏ qua.

- Đến Thánh Viện thì sẽ có cơ hội, phương pháp này không phải bất cứ lúc nào cũng có thể dùng được, cần một quãng thời gian rất dài tích lũy tâm đắc, mê hoặc, hoài nghi thì mới có thể tạo ra được tác dụng lớn, vì lẽ đó không cần phải lo lắng.

Lão giả áo xám nói.

Lúc này Phi Nguyệt công chúa mới yên tâm lại, nhưng nàng biết, mười hai người phía dưới tiến vào trong cửa truyền tống là được khen thưởng.

Nàng đi tới Thánh Viện tiến hành tu luyện như vậy sẽ cần không ít phí dụng.