Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 123: Rất xin lỗi, ta không phải kỵ sĩ!




Bất kể kiếp trước hay kiếp này, Burlando đều cho rằng bản thân mình là một người rất bình thường. Chỗ khác là khi hắn mình có một số năng lực, dựa vào cơ sở này, hắn liền có được dã tâm và nguyện vọng lớn hơn nữa. Tuy nguyện vọng này là thay đổi tiến trình lịch sử của Erewhon, để kết cục tiếc nuối trước kia của hắn không còn phát sinh trên thế giới này.

Suy nghĩ này không liên quan đến vĩ đại hay không. Cho dù có khả năng gián tiếp cứu vớt rất nhiều người, nhưng Burlando không cho rằng mình sẽ vì vậy mà trở nên cao thượng. Giống như bất kỳ người thường nào, nguyện vọng đầu tiên của hắn bắt nguồn từ nhu cầu và cảm nhận của bản thân. Hắn tin vào điều này, giống như lấy thẳng báo oán, lấy đức báo ơn là một trong các tín điều của hắn. Trước giờ hắn không cho rằng mình có trách nhiệm phải ép buộc mình giống như Thánh nhân. Nhưng cũng như thế, đạo lý bánh ít đi, bánh quy lại hắn vẫn hiểu. Cho nên Erko vừa cử động, Burlando lập tức phản ứng.

"Thần Martha, tôi không đắc tội với người đi —"

Hắn vừa thầm oán vị trên trời kia, vừa hủy bỏ thuật Trầm mặc, sau đó gọi Erko:

"Đừng có chạy sang bên kia, quay về!"

Người thanh niên hơi sửng sốt. Thần sứ Đại địa đã xoẹt một tiếng cắt xuyên qua giữa hai người. Con quái vật to lớn đầu tiên là liếc mắt nhìn Erko, chẳng qua sau đó con mắt vẫn quay về Burlando. Tuy đầu óc của nó không được tốt lắm, nhưng dựa vào bản năng vẫn nhận ra ai mới là mục tiêu truy đuổi của nó từ đầu tới giờ.

"Tôi nói, im im ắng ắng đã dẫn quái của tôi đi, đó không phải hành vi của người lễ phép."

Burlando nhìn con mắt kép chi chít mảng vuông của Thần sứ Đại địa, lòng rối rắm, ruột muốn thắt lại, vẫn không nhịn được nói một câu kéo về thể diện. Nói thật ra hiện tại hắn rất muốn chửi tên thanh niên đối diện một trận, thế nhưng cử chỉ của đối phương lại khiến hắn không thể không sinh cảm tình, trong chốc lát đúng là thật sự mâu thuẫn.

Hắn xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể châm chọc một câu chẳng đến nơi đến chốn.

"Cám ơn cậu…"

Nhưng đối với câu nói của Burlando, Erko lại chỉ nhìn hắn cười cảm kích. Thực ra cậu ta cũng hiểu, nếu Burlando không ra tay, có khả năng cậu ta chỉ duy trì được vài giây đã bị xé xác. Sự chênh lệch giữa vượt qua thực lực Hoàng Kim và thực lực Bạch Ngân quả thực không cách nào dùng đạo lý thông thường để tính.

Nhưng phải nói lại, chuyện này là lỗi của cậu ta. Cậu ta là lính đánh thuê, đương nhiên biết vật trên tay đối phương là gì. Từ thủ thế hủy bỏ phép thuật lúc trước của Burlando, cậu ta đã nhận ra đó là thuật Trầm mặc. Phép thuật này được lính đánh thuê thường xuyên dùng đến nhất là lúc đánh bất ngờ, lẻn vào trong, tất nhiên cậu ta không xa lạ. Thế nhưng vừa thấy thuật Trầm mặc kia, cậu ta biết ngay mình đã phạm phải sai lầm lớn.

Có thể nói, cậu ta đã miễn cưỡng kéo đối phương vào trong nguy hiểm. Nhưng dù như vậy, người trẻ tuổi tự gọi là thương nhân kia vẫn ra tay.

Cậu ta thở nhẹ một hơi, trong lòng đã nhận định đối phương nhất định là kỵ sĩ có phẩm hạnh chính trực. Từ nhỏ cậu ta đã mê luyến tiểu thuyết kỵ sĩ, nằm mơ cũng muốn làm một kỵ sĩ hành hiệp trượng nghĩa. Tất nhiên, trở thành lính đánh thuê có lẽ cách giấc mộng này một khoảng cách nhất định, nhưng lòng tin của cậu ta vẫn chưa từng thay đổi. Mà cũng chính vì vậy, cậu ta mới được người trong đoàn lính đánh thuê Sói Xám thích.

"Tiên sinh kỵ sĩ, chúng ta cùng đánh con quái vật này đi!"

Erko lại thở nhẹ, hơi kích động nói. Hắn biết hai người cậu ta có cộng lại cũng không bằng một ngón tay của quái vật, nhưng dù phải chết cũng phải chết cho anh dũng một tí. Có thể kề vai chiến đấu và chết cùng một kỵ sĩ chính trực chân chính, Erko cảm thấy đây không phải một loại bất hạnh, mà là Martha vừa ý với lý tưởng của hắn.

Thế nhưng hiển nhiên Burlando chẳng thể nào hiểu nổi ý tưởng này. Hắn sững người:

"Gì?"

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy đôi mắt kép của con quái vật đáng sợ trước mắt mình lóe ánh sáng đỏ. Đây là dấu hiệu nó sắp ra tay. Thân thể Burlando căng ra theo bản năng. Nhưng ngay khi hắn triển khai kỹ năng Xung phong tới điểm giới hạn lại phát hiện công kích dự đoán không tới, bởi vì Ekmen vừa quay lại, Burlando đã nhìn thấy người thanh niên đối diện bắt lấy cơ hội, vung kiếm chém tới —

"Này này! Ngươi điên à?"

Chớp mắt đó Burlando quả thực muốn dùng tay che mắt. Thật là thê thảm, một người thanh niên chẳng qua mới có thực lực Bạch Ngân bậc thấp, cùng lắm cấp 30 vậy mà không hề do dự ra tay với Boss cấp 55. Gần như hắn có thể tưởng tượng cảnh sắp xảy ra. Quả nhiên, kiếm của Erko tới cách thân thể Thần sứ Đại địa một mét, một bức tường nham thạch bỗng dưng xuất hiện chặn lấy công kích của cậu ta, khiến cậu ta không cách nào tiến thêm.

Tầng nham thạch bảo vệ kia do những phiến đá hình lục giác nhỏ hợp lại thành, đúng là một trong các kỹ năng bị động mạnh nhất của Thần sứ Đại địa —"Hộ thuẫn nham thạch". Những phiến nham thạch kia do đá hoa cương vững chắc nhất cấu thành, từ trên xuống dưới tổng cộng có ba tầng, mỗi một tầng đều dày tới 6 cm. Chỉ cần có công kích vật lý tiến vào phạm vi một mét quanh thân Ekmen, tầng hộ thuẫn này sẽ tự động bung ra. Thế cho nên, công kích vật lý trình độ bình thường căn bản không thể đả thương chút nào tới con quái vật này.

Erko hiển nhiên không biết. Kiếm của cậu ta bị chặn lại, lập tức biết không tốt. Nhưng cậu ta muốn lui về sau đã quá chậm.

Thần sứ Đại địa vung ngược tay, tứ chi hóa đá vạch ra một lưỡi đao gió sắc nhọn, sau đó vô số viên đá nhỏ bắn ra, hình thành lần đả kích thứ hai. Thời khắc đó, Erko đã cho rằng bản thân hẳn phải chết. Đúng lúc đó cậu ta lại cảm thấy có người dùng lực mạnh mẽ đụng vào mình, rồi hai người đều văng sang một bên. Người thanh niên ngã xuống đất, thét lớn một tiếng, kinh ngạc mở trừng mắt, mới thấy Thần sứ Đại địa đánh vào khoảng không.

Sắc mặt cậu ta tái nhợt, quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Burlando chống tay đứng dậy, nhất thời nghĩ ra điều gì. Cậu ta ngẩn người một chút rồi cảm kích đáp:

"Cảm ơn cậu…"

"Quái gở!"

Burlando thầm mắng, lại lãng phí một lần kỹ năng Xung phong của hắn. Mặc dù tâm địa của con hàng này coi như tốt hơn so với mặt hàng như Makarow, Burgar, nhưng vẫn là một thằng nhãi con đầu còn để chỏm. Chẳng biết Makarow dạy bảo vị con trai độc nhất của Công tước Lorn này thế nào, tóm lại trước mắt xem xét có thể nói là công tác giáo dục một hậu duệ quý tộc đã hoàn toàn thất bại.

Nhưng hiển nhiên người thanh niên không thể biết được suy nghĩ trong lòng Burlando. Cậu ta nhìn thấy người kia trầm mặc không nói, còn tưởng đối phương đang tính toán xem nên đối phó với con quái vật kia như thế nào. Erko quyết tâm, cho rằng dù sao vừa nãy nếu Burlando không cứu giúp thì mình cũng đã chết thẳng cẳng, liền dũng cảm lớn tiếng nói:

"Tiên sinh kỵ sĩ, để tôi ở lại cản nó, ngài tấn công từ phía sau —"

Burlando rất muốn khóc, nghĩ rằng chẳng lẽ nhà ngươi không nhận ra dù chúng ta tấn công thứ kia từ hướng nào cũng vô nghĩa hay sao, ngươi có thể dùng đầu một tí không hả anh bạn. Để đóng cái miệng tên kia lại, hắn tức giận ngắt lời:

"Câm mồm! Bây giờ không phải lúc nói nhảm!"

"Xin lỗi…"

"Mà thôi, coi như tôi chưa nói gì."

Burlando quay lại. Nhưng vừa quay đầu đã thấy con quái vật cao bằng ba người đang xồng xộc lao tới như xe tăng hạng nặng. Đối mặt với một con Boss cấp 55 xung phong, hắn không dám chậm trễ, sườn trái hơn nhích lên, muốn cho nó một phát Đột kích chính diện vào phần cánh không tiện tấn công của nó, nhìn xem công kích phá giáp có thể gây ra ảnh hưởng gì tới "Hộ thuẫn nham thạch" hay không.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn là, bản thân né tránh lại thuận lợi quá mức. Về lý mà nói, cho dù Ekmen chuyển hướng chậm chạp, nó cũng không nên vứt bỏ phòng hộ phần cánh mới phải. Vốn hắn đã dự tính tốt tình huống, thật không ngờ lại có thể thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên Burlando lại nghĩ tới khả năng khác. Hắn đổ mồ hôi lạnh, nhìn lại, quả nhiên thấy Erko vung kiếm ngang ngực, chính diện nghênh đón Thần sứ Đại địa.

"Có cần phải vậy hay không?"

Burlando chớp mắt từ bỏ động tác khởi động cho kỹ năng Đột phá chính diện, sau đó nâng tay phải bắn một phát Đạn gió. Nhẫn Phong Hậu chỉ cần mười phút để bổ sung năng lượng, gần như chẳng có uy lực gì, chẳng qua cuồng phong vẫn nhiễu loạn được phương hướng ra tay của Ekmen. Vốn nó muốn đánh vào ngực của người thanh niên, cuối cùng chỉ trúng vai trái Erko — người sau kêu thảm, bay vụt về phía sau, rơi trúng lùm cây rậm rạp, rầm một tiếng trầm đục rồi không còn động tĩnh.

Burlando vội vàng lui về phía sau một bước, đối mặt với con quái vật đang chậm rãi chuyển hướng, lòng thầm kêu hỏng bét.

Hiện tại hắn không có một chút biện pháp nào, chỉ có thể cầu nguyện Namenis mau chóng cảm thấy. Thế nhưng dường như nguyện vọng này có quả không thực tế lắm, hoặc nói Martha căn bản chẳng nghe thấy lời cầu nguyện của hắn.

Khu rừng chìm trong yên lặng, giống như nơi này chỉ còn lại mình hắn và Thần sứ lẳng lặng giằng co.

Đúng lúc đó, Burlando nghe thấy "Hi" một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười này có vẻ đột ngột như thế —

… Đối với Anditina, cuộc chiến có Roman gia nhập liền trở nên đơn giản. Đương nhiên, tiểu thư thương nhân chẳng hề tình nguyện nói cho nàng biết mình có bao nhiêu viên pha lê tan vỡ — ban đầu nàng ấy trợ giúp ba viên pha lê, sau đó các lính đánh thuê dùng vụ nổ mạn để đuổi người thằn lằn xuống khỏi bình đài. Có điều, mặc dù đám man tộc xuất thân rừng rậm kia thoạt nhìn còn chưa tiến hóa hoàn toàn, nhưng ít ra chúng còn biết tự bảo vệ mình thế nào. Dưới mệnh lệnh của sĩ quan chỉ huy cấp úy, đám bò sát da xanh mau chóng kéo dãn đội hình, sau đó lại xông lên.

Lần này Roman lại cống hiến năm viên pha lê tan vỡ, sau đó lắc đầu tỏ vẻ bản thân đã không còn hàng tồn.

Hiển nhiên tiểu thư thương nhân có chút khôn lanh, bởi vì nàng đã nghe thấy tiếng kèn sừng rồng của Namenis ở phía khác của chiến trường. Tiếng kèn ngân nga quanh quẩn khắp di tích, đây là tín hiệu đã thống nhất. Tín hiệu này chứng minh chiến đấu ở tiền phương đã xong, tuy vẫn không có tiếp viện, nhưng ít nhất các nàng đã có thể lui lại.

Nhưng đối với Anditina, kết quả mà nàng muốn không phải như vậy.

Bởi vậy mệnh lệnh của nàng rất đơn giản:

"Fula, lấy túi xách của cô ấy lại đây cho tôi —"

Thiếu nữ tinh linh vâng lệnh đi làm. Kết quả cuối cùng chính là Roman nước mắt lưng tròng nhìn Anditina, mà tiểu thư quý tộc thì lục từ trong cái túi chứa đầy thứ ngạc nhiên, kỳ quặc ra năm viên pha lên, bất mãn nói:

"Sao cô giấu nhiều như vậy? Thứ này rất nguy hiểm, chẳng phải tôi đã nói rồi sao?"

"Tôi bảo quản chúng rất tốt mà." Tiểu thư thương nhân tủi thân đáp.

"Không phải vấn đề này, mà thôi, đợi lát nữa lại nói với cô…"

Tiểu thư quý tộc thở dài.

"Fula, phân phát chỗ pha lê này. Chúng ta chuẩn bị phản công."

Thiếu nữ tinh linh gật đầu rời đi.

Hiển nhiên, kết quả chiến đấu đã có thể đoán trước.