Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 91




Thật khó nghe.

“Đến lúc đó rồi hãy nói.” Doãn Thiên Lương nói. Đến lúc đó là trai hay gái còn chưa biết đâu.

“Cũng được, dù sao ngày còn dài mà. Ngủ đi.” Lục Quân Tắc nói.

Ngủ đi. Nói đơn giản thế, trải qua trận thế như vậy nàng sao còn ngủ được?

Gần như là nửa đêm đến trời sáng cũng chưa chợp mắt, ngược lại Lục Quân Tắc ngủ rất say sưa.

Ngày thứ hai lên đường, Quận Vương phi hỏi nàng có phải ngủ không ngon không mà vành mắt đen rồi. Doãn Thiên Lương cười nhẹ: “Không có ạ, ngủ rất ngon, mẹ.”

Lại đến buổi tối, Doãn Thiên Lương ở phòng của mẹ chồng vô lại đến rất khuya mới trở về, phát hiện ... Lục Quân Tắc người kia lại không có trở về.

Một đêm ngủ ngon đến trời sáng, hôm nay có thể về Vân Trung trước, đi về trước làm một chút chuẩn bị tâm lý cũng tốt.

Đội ngũ chia làm hai tốp vẫy tay từ biệt.

Đội ngũ trở về Vân Trung lần này so với khi đi đến Kinh thành phong cảnh rất nhiều, vừa có Vương kỳ chói lọi, cũng có đội ngũ thị vệ tráng lệ, đoán chừng là muốn khoe khoang chút, vốn Quận vương là có bản lĩnh thực sự, là có thể đánh thắng trận.

Thời gian trở về Vân Trung đã là trung tuần tháng tám, thời tiết vừa vặn không nóng không lạnh, ngày có thể qua rất nhàn nhã.

Quận Vương phi rất nhàn nhã, Doãn Thiên Lương dường như rất nhàn nhã... thỉnh thoảng có chút thất thần, Quận Vương phi liền cười nàng không phải lo lắng Lục Quân Tắc bị người khác mê hoặc.

Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái, không phải sợ người nào mê hoặc, là sợ anh ta trở lại ...

Con người, thường thường sợ cái gì thì gặp cái đó.

Ở trong ấn tượng của Doãn Thiên Lương mới qua mấy ngày mà thôi, Lục Quân Tắc lại phong trần mệt mỏi đã trở lại. Một ít quần áo trắng đẹp cũng trở thành màu tro, nhưng Doãn Thiên Lương phát hiện, cho dù người khác như vậy nhưng tảng đá vẫn rất tuấn tú.

Nhất là buổi tối cẩn thận dùng nước nóng tắm qua, những giọt nước trên mái tóc dài màu đen, tùy ý khoác lên quần áo trong, nhìn lại rất hấp dẫn ... nếu là trước kia Doãn Thiên Lương nhất định tìm cơ hội để thưởng thức anh ta, nhưng trước khác nay khác, lúc này bộ dạng anh ta như vậy đại biểu cho sự nguy hiểm.

“Oh a thế nào không dám nhìn vi phu?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Không có.” Không phải là nhìn à, dù sao người bị nhìn cũng là anh mà không phải tôi, tôi sợ sao?

“Oh a, mau tới lau tóc cho vi phu.” Lục Quân Tắc ngồi vào chỗ của mình ở mép giường, cầm trong tay khăn lông lớn hướng nàng phất phất.

Có thể không làm những động tác này để trọc người hay không, quá quyến rũ người.

Đi tới cầm khăn lau tóc cho anh ta, thỉnh thoảng lơ đãng cúi đầu liền thấy được lồng ngực như ẩn như hiện, không biết cơ bụng sáu múi hay không, không biết không có y phục thì thành cái dạng gì ....

Tay chợt bị hai bàn tay lớn hơn cầm chặt, Doãn Thiên Lương khựng lại, cũng nên bắt đầu rồi? AC-TION rồi hả?

“Oh a, chỗ tóc này lau rồi, cũng lau nơi khác một chút.” Lục Quân Tắc nói, bao lấy tay của nàng cũng nhau lau tóc. Lau a lau ....

Nhưng lau xong rồi vì sao không buông tay ra? Làm cái gì vậy? Đẩy nàng làm gì?

Mái tóc dài còn ẩm ướt của Lục Quân Tắc quét trên mặt của nàng, cái này không phải vô ý, toàn bộ lồng ngực kia của Lục Quân Tắc bại lộ trong tầm mắt nàng, quần áo trong tùy ý khoác cũng cùng đi theo tuột xuống một chút, thuận tiện đem bờ vai anh ta cũng phóng to trước mặt nàng ...

Một tay của Lục Quân Tắc còn để ngang dưới cổ nàng, còn một tay đang tháo trang sức trên tóc của nàng, lấy xuống trâm cài tóc, trâm hoa từng món đặt ở bên gối, sau đó lại từ từ tản ra tóc của nàng, kéo một túm trên tay thả vào chóp mũi ngửi một cái.

Động tác này tự như một pha quay chậm, chẳng lẽ lát nữa cũng là cái tốc độ này? Ông trời, giết nàng đi, thật làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào rồi.

“Oh a, sau này đừng dùng dầu hoa quế bôi tóc, ngửi mùi không tốt.” Lục Quân Tắc nói.

“Tôi cũng không thích dùng, bóng nhẫy.” Nhưng Hương Châu dùng chải tóc cho tôi. Doãn Thiên Lương suy nghĩ.

“Ừ, Oh a vẫn là đơn thuần trong sáng thật là tốt.” Lục Quân Tắc nói.

Buông tóc nàng ra tay là bò lên mặt của nàng: “Oh a giống như mượt mà chút.”

Mặt mượt mà thì sờ lỗ tai tôi làm gì ... Sờ da sau tai tôi có chút buồn buồn.

Đang tê dại, sức nặng trên người trong nháy mắt biến mất, người cũng bị lật đối mặt với Lục Quân Tắc, chống lại nụ cười hé ra trên mặt, Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt.

Ách, không sanh con nữa hả?

“Vi phu một đường giục ngựa dong ruổi mệt chết đi được, ngày khác sinh hài tử.” Lục Quân Tắc nói.