Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 90




Chân mày nhanh chóng nổi lên nếp uốn, nhìn nàng chằm chằm: “Tại sao?”

“Tại sao? Không phải mới vừa nói, tôi quái gở.” Doãn Thiên Lương nói.

“A, Tử Qúy thế nào không nói cho ta biết Oh a còn có tật xấu này.” Lục Quân Tắc nói.

“Cũng nói cho anh biết anh cũng sẽ không lấy tôi rồi.” Doãn Thiên Lương nói.

“Ha ha ...” Lục Quân Tắc chợt đến gần nàng: “Oh a, nếu như nàng sinh đều là con gái mà vi phu lại muốn cưới vợ bé thì làm sao bây giờ?”

“Vậy thì không sinh con trai nữa.” Doãn Thiên Lương nói.

“Nhưng vi phu lại muốn duy trì tước vị là trưởng tử thì làm sao bây giờ?” Lục Quân Tắc lại hỏi.

“Vậy cũng không có biện pháp ...” Doãn Thiên Lương nói.

Lục Quân Tắc mò mẫm, suy nghĩ hồi lâu: “Nếu không thì theo chủ ý của mẹ, chờ Oh a sinh hai đứa con trai vi phu mới cưới vợ bé, như thế nào?”

“Vì sao phải là hai?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Để ngừa vạn nhất.” Lục Quân Tắc nói.

Ha ... Nghĩ đến thật dài, suy tính thật chu đáo.

“Vậy nếu không sinh được hai thì sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. Thật ra thì cũng là đứa bé ngoan, đã suy nghĩ mặt mũi mẹ già lại chăm sóc cụ già trước mặt con cháu, thật đáng quý.

“Vậy thì đến lúc đó hãy nói.” Lục Quân Tắc nói xong lại liếc nàng: “Oh a, vậy nàng tính toán lúc nào thì sinh?”

Nuốt nước miếng, Doãn Thiên Lương nói: “Cái này ... anh vội vã cưới vợ bé sao?”

Lục Quân Tắc cười một tiếng: “Tuy nói bây giờ không vội, nhưng ai biết ngày nào đó lại nôn nóng ...”

Nói cũng hợp tình hợp lý, bất quá nghe thế nào cũng không lọt tai vậy. Nếu quyết định, chuyện sớm hay muộn, sinh ra sớm thì sinh ra sớm đi, đầu năm nay cô gái mười bốn mười năm tuổi sinh con cũng không kém nàng, thân thể vẫn còn chịu đựng được.

Hít một hơi trầm tĩnh một cái Doãn Thiên Lương nói: “Vậy, xem anh lúc nào thì thuận tiện đi.”

Lục Quân Tắc nghiêng đầu đi như muốn cười, quay lại thì tinh khiết như tinh thể lỏng vậy, chậm chạp nói từng câu từng chữ: “bây giờ vi phu cũng rất thuận tiện.”

Ách ... không thể chiếu cô tâm tình của tôi một chút sao? Không thấy tôi thật ra bên ngoài mạnh bên trong yếu sao, không thấy tôi thật ra có chút run run sao?

Nhưng, đã mạnh miệng nói ra khỏi miệng, người ta cũng có yêu cầu ... làm sao bây giờ?

Nên làm gì thì làm đi. Thân đầu cũng là một đao, lui đầu một đao ki cũng không chạy được.

“Vậy, liền sinh đi.” Doãn Thiên Lương nói, không tự chủ lại nuốt nước miếng. Nhìn người khác diễn là một chuyện, đích thân mình ra trận lại là chuyện khác.

“Tốt.” Lục Quân Tắc nói, nhích tới gần Doãn Thiên Lương một chút, nhẹ nhàng đẩy ngã nàng, mặt của hai người cách nhau không tới mười centimet.

Doãn Thiên Lương tiện tay bắt được chăn, nghe nói sẽ rất đau.

Nhìn Lục Quân Tắc người này thân dài mảnh, thì ra chất lượng cũng không nhỏ, sức nặng toàn thân đè trên người nàng để cho nàng dần dần cảm thấy thiếu dưỡng khí, trước mặt hình như xuất hiện năm dải mây ngũ sắc.

Một cái giật mình chợt thanh tỉnh, tay người này để ở chỗ nào rồi hả?

Nàng nhìn Lục Quân Tắc, Lục Quân Tắc cũng nhìn nàng, mang trên mặt chút vui vẻ: “Oh a, tim của nàng đập rất nhanh, sợ?”

“Có chút khẩn trương, tôi không có động phòng qua.” Doãn Thiên Lương nói.

Người không có kiến thức, không biết đo nhịp tim có thể dùng cổ tay sao? Thế nào phải trực tiếp như vậy ... Tốt tốt, cuối cùng cầm đi. Nhưng lại bắt tay của nàng để ở đâu?

A, nhịp tim cũng đập rất mạnh, đoán trừng không phải là khẩn trương, là kích động ... Doãn Thiên Lương suy nghĩ.

“Vi phu cũng không có động phòng qua.” Lục Quân Tắc nói: “Cho nên vi phu cũng có chút khẩn trương.”

Không thể nào? Chẳng lẽ nào ngài còn là người chưa có kinh nghiệm? Không phải nói ở cố đại công tử ở nhà Hào môn quý tộc mười mấy tuổi bên người đều có “vợ” đặc biệt dạy gì kia sao? Thế nào nhà anh không có chạy theo mốt dạy kèm tại nhà ...

“Vậy có muốn hay không chờ hết khẩn trương rồi nói?” Doãn Thiên Lương hỏi.

Lục Quân Tắc cười: “Vi phu cũng không có ý kiến gì, nhưng Oh a nàng khẩn trương như vậy hay là chờ ít ngày nữa đi.”

“Tốt.” Doãn Thiên Lương thở phào nhẹ nhõm, Lục Quân Tắc nằm chết dí bên cạnh nàng, tay niết bóp mặt của nàng.

Rốt cuộc có thể đem tâm tư thả lại chỗ cũ, gọi về tần số nhảy lên lúc đầu rồi.

“Oh a ...” một tiếng gọi của Lục Quân Tắc lại để cho buồng tim trong lồng ngực của nàng nhấc mạnh lên một chút.

Không phải là lại đổi ý chứ?

“Cái gì?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Con của chúng ta, lão nhị tên gì?” Lục Quân Tắc suy nghĩ một chút lại nói: “Nếu không gọi Lục Nhân Ất ?”