Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 51




Huy dừng trước một nhà hàng lớn, cậu ta mới vừa vào thì đã được mọi người cúi đầu, còn hô to:

– Cậu chủ…

Suýt chút nữa làm nó giật bắn mình. Nhà hàng này không những sang trọng mà còn rất đẹp và rộng. Lại gần biển, không lạ khi ở đây có nhiều khách. Nó ngắm nhìn không chớp mắt, phải đến khi Huy nắm lấy tay nó làm nó giật mình nó mới bước đi theo sau hắn. Hai người đi lên lầu hai. Huy chọn một chỗ rất đẹp rồi cậu lấy kéo ghế ra mời nó ngồi. Cậu nhìn Menu rồi hỏi nó:

– Cậu muốn ăn gì?

– Gì cũng được. Tôi không kén ăn lắm đâu.

Rồi Huy cười. Cậu nói gì đó rồi nhân viên rồi quay sang nói chuyện với nó:

– Cái công ty thời trang lúc nãy, ngày mai có con gái lớn đám cưới ở đây đấy.

– Ở… đây sao? – Nó ngạc nhiên.

– Ừm. Tại nhà đó và nhà mình rất thân nên nhà mình đã cho họ thuê cả cửa hàng vào ngày mai.

Nó lúc này khóc không ra nước mắt. Nhà nó thân với nhà nó từ khi nào nhỉ. Nếu nói vậy, ngày mai hắn cũng sẽ có mặt trong tiệc cưới sao… Thế thì nó phải làm sao chứ. Chẳng lẽ là đi nhuộm lại tóc sao? Nhưng đã quá muộn rồi, phải làm sao đây… Bỗng Huy cắt đứt suy nghĩ của nó:

– Mình ra ngoài một chút.

– Ừ. – Nó cười đáp lại,

Ngay khi Huy vừa mới, ra khỏi phòng, nó đã lấy điện thoại ra gọi cho bạn:

– Zin, cậu chịu khó ra mua cho mình bộ tóc giả nào hợp với bộ váy đi.

– Làm gì chứ? – Zin khó hiểu.

– Cái tên Huy đó ngày mai cũng sẽ có mặt trong lễ cưới. Mình không thể để cho hắn ta biết mình là ai được. – Nó nhăn mặt – Nhanh nha, hắn đến rồi. Mình cúp máy đây.

Rồi nó cúp máy và cất điện thoại. Huy cười:

– Cậu gọi cho ai thế?

– Là Ngọc, cậu ấy lo cho tớ thôi. Món ăn tới rồi. Mình ăn thôi.

Nó đánh trống lảng…

Khoảng 10h thì Huy đưa nó về, cậu ta dừng trước của nhà, nó xuống xe, tạm biệt anh ta một cách vui vẻ rồi đi vào nhà. Ngay khi mới mở cửa, Zin đã nhìn nó bằng ánh mắt khó chịu:

– Cậu vui quá ha…

– Cậu bị làm sao vậy hả? –Nó khó hiểu.

– Hứ… mình thì ở nhà, cậu thì ăn được biết bao nhiêu món ngon.

– Cái cậu này. Đây.

Nó đưa ra trước mặt Zin một bịch nilon to. Zin trố mắt vui mừng.

Ngày hôm sau…

Nó được Zin chuẩn bị cho một một tóc mới, một bộ tóc giả búi cao màu nâu đen. Nó diện lên mình chiếc váy màu hồng phấn dài đến đầu gối, cùng đôi giày cao khoảng 10 phân cũng màu hồng phấn nốt. Zin thì mang một chiếc váy màu trắng ngắn dài bằng nó, cùng đôi guốc màu trắng. Nhưng cô không cần phải dấu thân phận vì cô sẽ đi với chức danh là con gái của ông Tuân – Giám đốc công ty Bất động sản. Khỏi lo….

Khi hai người đến nơi. Nó đã lập tức chạy đến nơi chị gái thay đồ. Nhìn thấy chị mình đứng trước tấm gương với bộ đồ cô dâu màu trắng tuyết mà nó thấy vui thay chị ấy. Vậy là bây giờ chị ấy đã tìm ra bến đỗ cho chính mình. Nó bước đến gần hơn. Trâm nhận ra em gái mình trong tấm gương liền quay đầu lại. Nó vui vẻ bước đến:

– Chị đẹp lắm.

– Em cũng vậy. – Trâm cười.

Hàn…

Sunny lên phòng hội trưởng theo lời nhắn của hắn, vậy là hắn đã chấp nhận lời đề nghị của cô. Kế hoạch cũng vì thế mà hoàn thành một nửa. Vừa vào phòng, cô đã thấy hắn ngồi trên chiếc bàn làm việc của mình. Hắn thấy cô xuất hiện thì liền đứng dậy:

– Sau buổi chiều nay, chúng ta sẽ xuất phát.

– Cậu muốn gặp cậu ấy đến thế sao?

Sunny hỏi hắn làm hắn quay người lại nhìn cô bằng ánh mắt có vẻ tức giận:

– Nhiệm vụ của cô là dẫn tôi đi gặp cậu ấy. Cậu không được hỏi gì thêm. Hiểu chưa?

– Ok. Nhưng tôi nói trước, nếu cậu muốn gặp cậu ấy thì phải cẩn thận. Vì có lẽ, cậu ấy cũng đã được để ý bởi một anh chàng không kém cậu đâu. – Sunny cảnh báo rồi bỏ đi.

Hắn lặng im không nói gì… vậy ra nó đang được một đối tượng theo dõi, phải nhanh thôi.

Việt…

Buổi tiệc đã bắt đầu. Nó muốn sẽ là người dẫn chị gái trên lễ đường nên đã dành mất phần của papa nó, còn nói một cách rất tỉnh:

– Chẳng phải ba còn con để dẫn đi trên lễ đường sao?

Haizzz… con nhỏ này, ý gì đây chứ???

Và lời đề nghị của nó đã được đáp lại. Nó sẽ dẫn chị gái đi. Khi hai chị em vừa xuất hiện, mọi người đã trầm trồ. Nhưng Lâm thì khác, anh ngạc nhiên khi thấy nó ở bên cạnh chị gái mình. Và Huy thì cũng ngạc nhiên không kém, cậu ấp úng…:

– Đó…không phải là….

– Đúng, đó là Trân, em gái của ấy. – Zin đến cứu nguy trước khi Huy kịp nhận ra.

– Nhưng cô ấy thật sự giống với cô bạn thân của cậu… cái cô…

– Giống cái gì mà giống… – Zin đánh trống lảng. Cắt đứt lời nói của Huy.

Nó tiến đến gần Lâm, nắm lấy tay anh và đặt tay chị gái lên đó, nó còn thủ thỉ đủ cho cả ba nghe:

– Anh mà bắt nạt chị ấy là nhừ xương với em đấy.

– Thôi, không tới lượt em, chị em cũng đủ làm anh nhừ rồi – Lâm hùa theo. Trong khi Trâm chỉ biết mím môi nhịn cười.

Chiều….hôm đó….

Chiếc máy bay đáp xuống sân bay, Sunny lập tức gọi điện cho em gái. Nhưng khổ nỗi em ấy đang trong buổi tiệc để canh chừng nó với Huy nên không thể nhấc máy được. Hắn hỏi Sunny có chuyện gì thì cô liền trả lời:

– Theo những gì tôi biết được thì ngày mai cậu mới có thể gặp cậu ấy. Chúng ta sẽ ở tạm một khách sạn. Mai tôi sẽ dẫn cậu đến trường của cô ấy.

Hắn không đáp lại vì theo như lời nói của Sunny thì mọi thứ đã được sắp đặt sẵn. Hắn và nó chỉ có việc gặp lại nhau thôi. Nên hai người không đợi lâu làm gì liền đi ra khỏi sân bay.